Bóng tối từ đầu tường càng ngày càng chậm rãi vươn mình.
Bạch Tiểu Hổ bóp lấy ngón trỏ trong lòng bàn tay: "Sao cậu có video được?"
"Tôi không dám mách thầy cô, nếu làm vậy thì tôi sẽ không thể ở lại Bác Nhã được nữa. Tuy rằng muốn giúp cậu nhưng tôi cũng không thể không cân nhắc cho hậu quả của chính mình."
Trần Bồi cụp mắt xuống, Bạch Tiểu Hổ không thể nhìn ra tâm tình trong mắt cậu ta, hẳn là cảm thấy có lỗi chăng?
"Lúc đi học tôi trộm mang điện thoại dấu chỗ bồn hoa. Lúc Lâm Bân để tôi đóng cửa tôi lén để điện thoại di động trên giá để giày." Âm thanh Trần Bồi dần dần thấp xuống: "Tôi vốn tưởng bọn họ chỉ muốn đánh cậu một trận, không nghĩ sẽ làm chuyện như vậy với cậu. May là bị gián đoạn."
Tâm phòng bị của Bạch Tiểu Hổ bắt đầu dao động.
ngôn tình hayTrần Bồi nói không sai, đối phương cũng là bất đắc dĩ, đâu thể để một bạn học vẫn còn xa lạ phá hủy nghiệp học của mình.
Tuy rằng ngữ khí cậu ta lạnh lùng, thái độ cũng xa cách nhưng cậu ta hoàn toàn có thể làm như không thấy gì, không làm bất kì động tác nào luôn.
Thế nhưng đối phương lại mạo hiểm quay lại video giúp cậu...
"Xưa nay trong Bác Nhã không thiếu mấy chuyện sỉ nhục người, chỉ là bị san bằng hoặc không có chứng cứ thôi."
Trần Bồi bước thêm một bước lại gần Bạch Tiểu Hổ, lần này cậu có thể thấy rõ ràng âm dương cuộn trào trong mắt cậu ta.
"Bọn họ tuyệt đối không lưu lại vết thương rõ ràng, nhưng có thể làm cậu đau đến ngủ không yên."
Bạch Tiểu Hổ không nhịn được lùi về sau, Trần Bồi cũng tiến lên áp sát.
"Coi như cậu nói cho phụ huynh, chỉ cần một đơn hàng liền có thể cho cậu tưởng có thể hoàn toàn dựa vào người thân...Bé ngoan câm miệng."
"May mắn để bọn họ bị phạt," Trần Bồi nhẹ nhàng nở nụ cười, "Đó mới chính là khi ác mộng của cậu bắt đầu. Không chỉ cậu ở trường nửa bước khó đi mà cả bát cơm của cha mẹ cậu cũng khó mà giữ được."
"Cậu cho rằng có thể chuyển trường? Chuyển tới thành phố khác?"
Trên trán Bạch Tiểu Hổ trượt xuống mồ hôi lạnh, Trần Bồi tuy cười nhưng ánh mắt lại trống rỗng đến lạ, con ngươi màu đen làm người ta sợ hãi, lộ ra âm lãnh mà cái tuổi này không nên có.
"Họ dặn một câu, sẽ có người giúp bọn họ hả giận, đến chỗ nào cũng thế."
"Nhưng cậu không giống." Hai mắt Trần Bôi đột nhiên nóng rực, "Cậu có Phó Minh Cách và Trình Thiên Châu, bố mẹ còn quen hiệu trưởng Quan. Chỉ cần có video này Thái Bằng Nghị và Lâm Bân nhất định sẽ bị khai trừ, hơn nữa tuyệt đối không dám làm gì cậu!"
Bạch Tiểu Hổ lắc đầu: "Nếu như thế lực của hai người họ lớn đến vậy, tôi căn bản không thể làm theo lời cậu nói được."
"Tại sao không thể!" Trần Bồi nắm lấy vai Bạch Tiểu Hổ, "Tại sao không thể!"
Vai dường như muốn bị Trần Bồi bóp mát, móng tay của đối phương cách một lớp áo mùa hè đơn bạc lún sâu vào da cậu.
"Tôi và Trình Thiên Châu căn bản không quen, cậu ấy là vừa vặn nghe được tiếng tôi cầu cứu nên mới giúp tôi. Hơn nữa tôi trước đây hình như đã đắc tội cậu ấy, cậu ấy không đánh tôi là tốt lắm rồi." Bạch Tiểu Hổ nhanh chóng giải thích, "Còn về Phó Minh Cách, nếu như tôi thật sự để Thái Bằng Nghị và Lâm Bân bị trường học khai trừ còn lưu lại tiền án, hai nhà họ nhất định sẽ không tha cho tôi."
"Nếu như gia đình Thái Bằng Nghị và Lâm Bân giống như lời cậu, đạt đến trình độ dù dọn nhà cũng không thoát khỏi thế lực nhà họ, cha mẹ bọn họ muốn đối phó tôi cùng người nhà tôi thì Phó Minh Cách giúp tôi cũng chỉ chọc cho phiền toái lớn hơn thôi. Phó gia lẽ nào sẽ đồng ý vì một người không quá quan trọng đắc tội Lâm gia và Thái gia sao?"
"Còn Quan hiệu trưởng?" Trần Bồi nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hổ, tròng mắt hiện lên tơ máu.
Trần Bồi thất thố như vậy làm Bạch Tiểu Hổ có một suy đoán không tốt, cậu khẽ cắn răng, hỏi: "Cậu có phải là cũng bị bọn họ bắt nạt..."
Trần Bồi đột nhiên buông vai Bạch Tiểu Hổ, cười gằn một tiếng: "Quên đi, mày chỉ là một thằng oắt con vô dụng, đến thời điểm bị hai người kia cưỡng gian cũng là đáng đời mày!"
Dứt lời, cậu ta xoay người làm như muốn đi.
Bạch Tiểu Hổ kéo cánh tay cậu ta, sắc mặt trắng bệch: "Cậu nói gì cơ?" Cường gian gì chứ...
Trần Bồi ngẩn ra, khó tin mà quay đầu nói: "Bạch Tiểu Hổ, mày sẽ không phải tới giờ vẫn không ý thức được bọn họ muốn làm gì với mày chứ?"
Bạch Tiểu Hổ con ngươi co rụt lại, như bị dọa đến thu tay về.
Cậu lúc đó đầu óc rối loạn tưng bừng, cũng không dám suy nghĩ nhiều, lại bị Trình Thiên Châu dọa, hoàn toàn không cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc ấy, hoặc là nói, cậu theo bản năng không muốn hồi tưởng lại các chi tiết lúc đó.
Bạch Tiểu Hổ cúi đầu: "Cậu đưa video cho tôi."
Trần Bồi khẽ nhếch cằm: "Làm sao, đổi ý rồi?"
Bạch Tiểu Hổ mím môi: "Tôi muốn suy nghĩ thêm một chút."
Trong mắt Trần Bồi xẹt qua một tia sáng mờ mờ, lấy điện thoại di động ra thoáng quay người lại: "Cậu đưa tài khoản email cho tôi, tôi gửi cho."
Bạch Tiểu Hổ nói địa chỉ của mình, dưới sự do dự hỏi: "Gửi cho tôi xong cậu nhớ xóa bản gốc đi."
Trần Bồi: "Tôi giữ lại làm gì, còn có thể chọc hiềm nghi."
bạch Tiểu Hổ ngửa đầu, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không nói với người khác, cậu nhớ dùng tài khoản mới để gửi."
Trên mặt Trần Bồi lộ ra chút ngạc nhiên, cậu ta yên lặng nhìn ánh mắt lo lắng của Bạch Tiểu Hổ, cuối cùng dời tầm mắt, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Bởi vì có tâm sự nên đoạn đường còn lại Bạch Tiểu Hổ đi rất nặng nề, cho tới khi Trần Bồi rời đi cậu cũng không phát hiện ánh mắt như hình với bóng lúc trước.
Cùng bố Bạch mẹ Bạch ăn cơm tối, Bạch Tiểu Hổ từ trước đến giờ ít nói, thêm vào bố mẹ Bạch cũng không hiểu con mình nhiều, chỉ biết cậu đó giờ không nói nhiều nên dưới sự che dấu của Bạch Tiểu Hổ cũng không phát hiện con trai mình tâm sự nặng nề.
Sau khi ăn tối xong, Bạch Tiểu Hổ vào phòng ngủ, sáng mai và mốt là hai ngày nghỉ, cậu cũng không có tâm trạng làm bài tập, ôm đầu gối núp dưới tấm thảm bên giường, nghĩ về chuyện video.
"Ting~" Tiếng thông báo của điện thoại di động vang lên, Bạch Tiểu Hổ nhanh chóng mở ra, quả nhiên là email mới.
Click tải xuống, đeo tai nghe, Bạch Tiểu Hổ hít sâu một hôi, mở video.
Tiếng nói rõ ràng, ống kính hơi chếch lên trên, vừa bắt đầu Bạch Tiểu Hổ cũng không trong ống kính, mãi đến khi Lâm Bân kéo cậu qua che miệng, hình ảnh cuối cùng cũng chiếu chuyện đã xảy ra.
Sau đó cậu rốt cuộc thấy rõ Thái Bằng Nghị muốn làm gì với cậu, cái khối lồi ra nơi hạ thân đối phương đã nói rõ tất cả.
Bạch Tiểu Hổ như bị người quăng cho một cái tát, người bắt đầu run rẩy.
Cậu đột nhiên ném điện thoại di động xuống, vọt vào phòng tắm ôm bồn cầu nôn một trận, cơm tối chưa tiêu hóa xong cũng bị cậu phun ra ngoài.
Thật là ghê tởm! Quá ghê tởm!
Ngoài cửa sổ phòng ngủ, một đôi mắt màu vàng kim oánh oánh ánh sáng lục nhìn xuyên qua từng tầng lá, chặt chẽ nhìn kỹ phòng ngủ của Bạch Tiểu Hổ.
Đối thoại của Bạch Tiểu Hổ và Trần Bồi anh cũng nghe được.
Trên thực tế lúc rời đi chỗ hồ bơi anh đã dựa vào mùi trực tiếp tìm ra hai người đó trong phòng y tế, hai người kia tuyệt đối không dám tìm Bạch Tiểu Hổ gây phiền phức.
Thế nhưng theo lời Trần Bồi, nếu không nhổ cỏ tận gốc thì hậu họa có vẻ không bao giờ dứt, Trình Thiên Châu quyết định giúp Bạch Tiểu Hổ tiêu trừ hai mầm họa này.
Anh cuối cùng quay đầu nhìn lướt qua phòng ngủ của Bạch Tiểu Hổ, quay người biến mất trong tán cây.
Tác giả có lời muốn nói:
Rút thẻ rút đến tiền đình, hai ngàn chữ tốn mất của tui bốn tiếng _(:зゝ∠)_
# 卡文卡到爆炸,两千字码了我四个小时_(:зゝ∠)_
- ---------
Đọc truyện vui nghen:3