Anh họ Năm của Thời Dư cột cái thuyền nhỏ của cậu với tàu đánh cá xa khơi của anh ta lại, lấy ánh đèn làm tín hiệu ở một đầu, cái thuyền nhỏ của cậu bèn được kéo đi. Thời Giải cũng không trở lại thuyền của anh ta nữa, anh ta cột cái thuyền máy của mình ra đằng sau thuyền của Thời Dư rồi nhảy lên thuyền của cậu.
Cuộc sống quanh năm suốt tháng ra khơi khiến cả người Thời Giải nhuốm một màu đồng cổ khỏe mạnh. Anh ta mặc một chiếc áo may ô cũ cùng một chiếc quần cộc lớn, dưới chân đi một đôi dép tông vàng chóe. Mái tóc của Thời Giải có hơi dài, anh ta tiện tay lấy một sợi dây chun cột lại, cả người tản ra hương vị của biển lớn. Gen của nhà họ Thời khá là tốt, Thời Giải xoàng xĩnh là thế mà nom vẫn hơi hơi giống một nghệ thuật gia.
Thời Giải rút bao thuốc ra rồi ngậm lấy một điếu, đoạn ra hiệu cho Thời Dư cũng tới hút, Thời Dư bèn vội vàng huơ tay: “Không cần đâu anh, em không hút thuốc.”
Thời Giải ngồi xổm trên mạn thuyền, anh ta không để bụng, thu lại bao thuốc về rồi tự mình châm một điếu, vừa hút vừa nói: “A Dư, cậu chạy ra vùng biển ngoài xa à? Dùng hết cả xăng dự trữ luôn rồi?”
Thời Dư xấu hổ nói: “Chưa ra tới vùng biển xa… Em quên mang theo xăng dự trữ.”
Thời Giải nở một nụ cười thiện chí: “Anh đây còn bảo cậu chắc chắn sẽ làm được, giờ thì lật thuyền rồi chứ gì? Có điều cũng may, đến tận bên này rồi mới dừng lại.”
Nơi đây cách bến cảng không xa, dù Thời Dư không gặp bọn họ thì cậu cũng có thể nhanh chóng gặp được người khác. Phần lớn ngư dân xuất hiện ở bến cảng này đều mang họ Thời, toàn là họ hàng cả, huống chi giúp đỡ lẫn nhau là quy tắc mà tổ tiên các ngư dân ven biển truyền lại.
Dẫu sao thì người cũng không thuộc loài cá, ai có thể đảm bảo rằng cả đời này ra biển thả neo mà không cần người khác cứu giúp?
Thời Giải không đợi Thời Dư trả lời đã hỏi một cách vô cùng thẳng thừng và dõng dạc: “Thuyền làm sao thế? Trừ hết xăng ra thì còn chỗ nào có vấn đề không? Đều là người nhà cả, có chuyện gì thì cứ nói ra là được.”
“Không thành vấn đề!” Thời Dư đáp: “Cái thuyền này còn ngon chán! Dù sao cũng là thuyền mới, có vận may đấy. Giả dụ chuyến này em đi mà không rơi mất tấm lưới thì còn phải đau đầu nghĩ xem đem cá tôm thu được về kiểu gì nữa kìa!”
“Mất lưới hả? Chắc mắc vào đá rồi… Chuyện này bình thường thôi, cậu đừng để ý.” Thời Giải thuận miệng an ủi một câu. Lưới đánh cá mắc vào đá ngầm dưới đáy biển hoặc là không biết bị các dòng hải lưu cuốn trôi đi chỗ nào, những chuyện này đều rất bình thường. Anh ta khá là có hứng thú với cá: “Bắt được những gì rồi? Anh xem nào?”
“Hơi ít.” Thời Dư ngại ngùng mỉm cười.
Thời Giải tỏ vẻ: “Haiz, chúng ta kiếm cơm dựa vào ông trời, toàn phải xem vận may cả thôi. Hôm nay nhiều, ngày mai lại ít, chuyện này chả có gì lạ cả, cậu cũng đừng… Đ* mẹ!”
Anh ta mới nói được một nửa đã nhìn thấy Thời Dư mở một khoảng boong thuyền ra, để lộ khoang thông nước ở bên dưới, cá trong đó đầy ắp, chen chúc vào một chỗ, dùng mắt thường cũng nhận ra được, ấy là một mẻ thu hoạch cực lớn. Trừ phi chủng loại có hạn chế, bằng không trong số đó, gần như không một con nào là bé hơn mười cân cả. Bắt mắt nhất có một con cá mú đuôi bằng, chiều dài tương đương khoảng cánh tay của một người đàn ông trường thành, quanh thân nó phủ một màu đỏ nâu, những vệt đốm màu lam chói mắt trên đó phản chiếu từng ánh huỳnh quang.
Thời Giải miệng đang ngậm thuốc cũng giật cả mình: “Ôi mẹ ơi… Lúc nhỏ cậu may mắn thì thôi, giờ vẫn còn hên như vậy? Một con cá mú đuôi bằng to là thế mà cậu cũng có thể bắt được?”
Nói cá mú đuôi bằng rất quý thì cũng chưa đến mức, nhưng đúng thật nó là một trong những loại cá mà các ngư dân ít đánh bắt được nhất. Tên khoa học của cá mú đuôi bằng là Plectropomus areolatus, chất lượng thịt cá béo mềm tươi ngon và ít xương. Thông thường ở vùng ven biển, một con cá mú đuôi bằng dài hai mươi centimet có thể bán được với giá từ một đến hai trăm tệ, huống chi con cá này lại bự như thế! Hơn nữa phải biết rằng trước mắt, kỷ lục con cá mú đuôi bằng dài nhất mới chỉ khoảng bảy mươi lăm centimet, mà con cá của Thời Dư đã suýt soát chạm tới con số này rồi.
Thời Dư vẫn nở một nụ cười ngượng ngùng như cũ, song lúc này nụ cười của cậu trông có vẻ vô cùng… Thiếu đánh.
Thời Giải ôm phắt lấy cổ của Thời Dư, anh ta thương lượng: “A Dư à, cậu định xử lý con cá mú đuôi bằng này thế nào? Chỗ anh có một ông chủ ham cái món này lắm, giá tiền đảm bảo khiến cậu hài lòng. Thế này đi, thuyền cá của cậu chớ vội kéo vào bờ, bên tàu của anh có mấy ông chủ lớn thích ăn cá, cho bọn họ chọn trước nhé?”
Con cá mú đuôi bằng đó là Thời Dư câu được, ban đầu cậu còn định bán nó đi. Một con cá tám đến mười cân, mà cả nhà chỉ có mỗi mình cậu, dù có đem cho mèo hoang thì cũng đủ cho nó ăn trong vòng ba ngày. Hơn nữa Thời Du đã ném phần lớn số cá rẻ tiền và không ngon trên thuyền cho hệ thống thu hồi, còn lại mấy con giá thấp thì dùng để che tai mắt của người khác, song Thời Dư vẫn còn xoắn xuýt vụ mang nhiều loài cá quý hiếm ra chợ, yêu cầu này của anh họ Năm đúng là giúp cậu giải quyết được nỗi gấp gáp.
Dẫu sao cá mà không cập bến thì dù có lan truyền ra bên ngoài, đại đa số mọi người đều sẽ không tin.
Thời Dư vui vẻ nói: “Được chứ, em còn đang sầu cả não ra đây! Cái thuyền nhỏ này của em cũng chẳng có khoang đông lạnh, trong tay nhiều cá như vậy, đợi đến lúc cập bến rồi vận chuyển tới chợ thực phẩm thì chả biết còn sống được mấy con!”
Thời Giải nghe vậy bèn vỗ mạnh lên vai Thời Dư: “Anh em tốt! Cậu yên tâm, anh đây không thiếu tiền của cậu đâu!”
Anh ta nói xong thì cầm lấy đèn và ra hiệu dừng tàu. Con tàu đánh cá bèn chầm chậm dừng lại, Thời Giải nhảy lên thuyền máy rồi lên tàu, đoạn chỉ huy thuyền viên cùng nhau giúp đỡ kéo thuyền của Thời Du tới bên cạnh. Hai con thuyền kề sát vào nhau, thả thêm một cái thang dây xuống là hoàn tất.
“A Dư, cậu dọn dẹp một chút đi rồi đợi anh nhé.” Thời Giải chớp chớp mắt với cậu, anh ta nhảy lên thang dây, nom như một con báo mạnh mẽ. Thời Dư mỉm cười vẫy tay với Thời Giải, cậu quay người xách tấm lưới dùng để giữ sống tôm cua đang cột bên thuyền lên rồi vo cả lưới thả vào khoang thông nước, tiếp đó cậu mở nắp khoang thông nước, bên dưới lộ ra số cá đã đánh bắt được.
Không lâu sau, Thời Giải cùng với ba, bốn người đàn ông tới bên tàu, bọn họ đỡ lan can và nhìn xuống dưới, bèn thấy bên trong khoang thuyền đầy ắp cá lớn. Bọn họ kinh ngạc hô lên một tiếng, không ngớt lời nói: “Đỉnh quá!”
“Thời Giải, người anh em này của cậu đỉnh quá rồi đó!”
“Lại chả, ngay từ đầu em tôi đã định giữ lại để ăn rồi, nhưng tôi cứ nghĩ đến mấy cậu còn ở trên thuyền, khuyên can mãi cậu ấy mới đồng ý chia sẻ chút ít đấy. Hiếm lắm mới ra ngoài một chuyến, sao có thể không ăn chút đồ hiếm có cho được?” Thời Giải sảng khoái cười nói.
“Tình nghĩa quá!” Mấy người họ cười ha ha, ai cũng vô cùng gấp gáp khó nhịn, muốn được lên thuyền của Thời Dư để xem ở khoảng cách gần hơn, thế nhưng thuyền của Thời Dư vốn đã rất nhỏ, giờ cậu còn mở nắp khoang thông nước ra, một hai người đứng trên thuyền thì coi như vẫn đi lại được, chứ nếu tất cả bọn họ đều lên thì e rằng đến quay người thôi cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Thời Giải lại xuống thuyền của Thời Dư, một tay anh ta cầm lưới xúc, xúc lấy một con cá trác đỏ nặng hai cân từ khoang thông nước lên, đoạn bảo: “Con cá trác đỏ này mọi người đều biết ha, con to nhất cũng tầm như này rồi, lại còn tươi sống, tặng người khác hay để mình ăn đều xa xỉ cả! Ai muốn ăn thì tí nữa kéo lên tàu là ăn được! Ai muốn đem về nhà thì tôi sẽ lập tức giúp mọi người bảo quản lạnh, tới khi vào bờ sẽ vận chuyển về cho mọi người! Giá thành thấp hơn mười phần trăm so với giá chợ!” (
App TYT)
“Tôi!” Ngay sau đó đã có người hô lên một tiếng, Thời Giải hét lớn: “Còn ai muốn nữa không? Không có thì tôi để cho anh Hoàng luôn nhé!”
“Cho cậu ta, cho cậu ta! Cậu ta chỉ máu cái món này thôi!” Có người lên tiếng.
“Ầy! Được!” Thời Giải cũng không đi lên, xoay tay giơ lưới xúc lên đến bên con tàu. Con cá trác đỏ vùng vẫy trong lưới, người được gọi là anh Hoàng kia không nói hai lời bèn nhón lấy mang cá và xách nó lên, đoạn ném vào bên trong cái thùng đá nhỏ ở bên cạnh: “Lát nữa mấy anh em đừng đi nhé! Chúng ta làm một bữa!”
“Không thành vấn đề!” Có người cười hi hi đáp một tiếng.
Cá ngon trên thuyền Thời Dư rất nhanh đã được bán hết, trên tàu lớn hãy còn có người liên tiếp hỏi thăm và qua đây mua. Mới đầu Thời Giải chỉ gọi ba, bốn người, anh ta làm như vậy là có chiến thuật tâm lý cả. Hàng người khác muốn bạn mua sẽ không hời, chỉ khi bạn muốn mua thì món hàng đó mới được coi là hời! Nhìn xem, mấy người câu cá trên tàu nghe được tin tức bèn chạy qua, thậm chí còn có người gọi anh em đang chìm trong giấc ngủ của mình thức dậy để cùng nhau tới xem.
Đợi đến khi con cá mú đuôi bằng dài gần một mét của Thời Dư xuất hiện là những tiếng hoan hô lại vang vọng khắp mặt biển. Và lẽ dĩ nhiên, con cá này được thét giá rất cao, cao gấp ba lần so với giá ngày thường. Một kẻ không quá túng tiền như Thời Dư sau khi nghe thấy mức giá ấy mặt mày cũng hớn ha hớn hở, ánh mắt nhìn về phía anh họ Năm của cậu lại càng thêm dễ gần.
Anh cậu đỉnh của đỉnh!
Bán cá xong, con tàu lớn lại xuất phát một lần nữa, đưa theo Thời Dư trở về bờ. Mấy người lái buôn đã đợi ở bến cảng để lấy hàng từ lâu, nom thấy thuyền lớn cập bến bọn họ bèn xôn xao cả lên. Thời Giải bắt đầu bận bịu, anh ta vừa phải chăm sóc khách ra biển câu cá trên tàu của mình, vừa phải chào hàng với người lái buôn, bận đến mức chẳng dứt ra được. Anh ta ra hiệu bằng tay cho Thời Dư, ý là “anh bận mất rồi, không tiếp cậu nữa nhé”. Thời Dư bèn gật đầu, thu dọn mẻ cá đánh bắt được của mình, đoạn cũng bắt đầu chào hỏi với các tiểu thương bên đường, bán được phần lớn số cá. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Cuối cùng, Thời Dư giữ lại một chút để mình ăn và đem tặng bạn bè cùng người thân. Cậu sải bước lên con xe ba gác cá vàng của mình và đi về nhà.
Có lẽ do vừa mới lên bờ nên khi lái xe, Thời Dư cứ cảm giác lơ mơ như đang bay, cậu bèn vội vàng lái chậm lại. Đợi đến khi về tới thôn Thời Gia, Thời Dư không nói hai lời, vớ lấy một con cá lạc lớn với một túi tôm to đem tới nhà ông Ba.
Hôm nay hãy còn sớm, giờ cũng mới khoảng bảy giờ, ông Ba vừa mới nấu xong bữa sáng, trông thấy Thời Dư đến, ông bèn kéo cậu vào ăn cơm: “Nhìn thế này là biết con mới xuống thuyền, chưa ăn cơm sáng đúng không? Vào đây ăn đã rồi hẵng đi!”
“Thôi ạ thôi ạ, con còn chút hàng trên xe, phải mau chóng về nhà để xử lý, bằng không lúc nữa nó lại bốc mùi ạ.” Thời Dư từ chối, sau đó đổ đồ từ túi lưới vào một cái thùng nhựa. Cá lạc cùng tôm sống đang nhảy nhót lập tức thu hút ánh mắt của ông Ba: “Qua nhà ông thì qua, lại còn tặng đồ làm gì chứ?”
“Đây là để cảm ơn anh con đấy! Không liên quan đến ông đâu! Thuyền của con hết xăng, là anh kéo con từ ngoài biển về đấy ạ!” Thời Dư cười hi hi nói: “Chắc tầm lúc nữa là anh con cũng về đấy ông, ông để phần cho anh chút cháo nhé! Chuyến này chắc anh con kiếm được nhiều lắm đây! Con thấy mớn nước trên thân tàu của anh ấy hạ xuống cả nửa mét đấy!”
*Mớn nước: độ chìm của tàu – khoảng cách theo chiều thẳng đứng, vuông góc với mặt nước, tính từ đáy tàu lên mặt nước.
Đa số các ngư dân đều rất mê tín, chuyến ra khơi đánh cá đầu tiên thường rất coi trọng một khởi đầu tốt đẹp, Thời Dư nói như vậy đương nhiên có nghĩa là Thời Giải “đại thắng trở về”. Ông Ba nghe vậy bèn hớn hở: “Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!”
“Rồi ông, thôi con đi đây!” Thời Dư vẫy vẫy tay rồi sải bước lên chiếc xe ba gác cá vàng của cậu, lái một mạch về nhà.
Đi được nửa đường, hệ thống lại rầu rầu lên tiếng: [Này anh bạn, có phải cậu quên tôi rồi đúng không?]
Thời Dư: [Hả?]
[Tôi vẫn đang ở trên thuyền.]
Thời Dư: [Cậu đang ở đây còn gì… Ôi đệt, con mèo!]
Thời Dư mặt không đỏ, tim không đập nói: [Thôi, tôi đang cực kì mỏi mệt đây, cậu tự đi về đi, cậu cũng có phải mèo thật đâu. Hơn nữa mèo quýt chẳng đáng mấy đồng tiền, không có ai bắt cậu đâu. Cậu béo thế kia, vừa đúng lúc giảm béo đi.]
[… Tuy rằng tôi không phải là người, nhưng cậu thực sự rất “chó”.]
[Một chuyện có lợi cho sức khỏe của cậu thế mà cậu lại mắng tôi là sao? Đấy là vì tốt cho cậu.]
App TYT & Ý Hiên Các team