Cái đuôi to như vậy của cá trình trống vàng bị Thời Dư tóm lấy, nhưng chung quy bởi vì thời gian bị đánh bắt lên quá lâu, chỉ có thể yếu ớt nhảy nhót hai lần.

Thời Dư trở tay đập cá trình trống vàng hướng về phía cái thớt gỗ, đầu nặng nề của cá trình trống vàng mà đập vào bên trên cái thớt gỗ dày, phát ra âm thanh đập thật lớn.

Lần này, cá trình trống vàng đã không nhúc nhích lại.

Mèo hệ thống nhìn thấy động tác của Thời Dư, sợ đến rụt rụt...đầu mèo: [Cái kia...Giống như cậu muốn đập chết nó.]

Thời Dư ngừng lại một chút, đều nhanh đập vỡ óc của cá trích trống vàng ra —— nếu nó có nói.

Thời Dư chẳng hề để ý nói: [Chết thì chết thôi, đơn giản chính là chết sớm và chết muộn khác nhau, không có chênh lệch.]

[Động vật cao cấp một chúng trong đại dương đều thích ăn sống… Nếu không cậu đổi một cái?] mèo hệ thống thận trọng nói: [Nhỡ đâu anh ta không ăn, cậu còn phải đi một chuyến nữa, rất mệt mỏi.]

Thời Dư cúi đầu nhìn nó một chút, ném cá chình trống vàng vào trong tủ lạnh, lại từ bên trong một thúng nước bắt một con ra, cá chép biển kia so với cá chình trống vàng lúc trước hăng hái hơn nhiều, bị Thời Dư cầm lấy cái đuôi còn không ngừng nhảy lên hai bên, ý đồ tránh nanh vuốt ma quỷ của cậu.

Thời Dư không nói hai lời theo đãi ngộ cá chính trống vàng vừa rồi, theo một tiếng vang thật lớn cá chép biển cũng không động đậy, mèo hệ thống nhìn thấy cá chép biển còn thừa lại một hơi, thông minh lựa chọn không lên tiếng.

***

Thời Dư vừa tiến vào phạm vi của đình nhỏ, người cá đã mở mắt, anh nhìn về phía Thời Dư đã sắp đến, mở rộng hai tay, mở miệng thì thầm: [Lại đây.]

Khi hơn người còn đi ở trên hành lang, lập tức đã mất đi năng lực tự kiềm chế, con mắt đã mất đi tiêu cự. Cơ thể của cậu như có được ý chí của mình đồng dạng đi tới bên cạnh ao của người cá, cũng bước vào trong ao, mềm mại vô cùng ngồi ở bên cạnh người người cá.

Người cá để tay lên đầu vai của Thời Dư, ôm cậu vào lòng, Thời Dư ngơ ngác thuận theo phát lực phương hướng của người cá tới gần, đầu vô cùng chuẩn xác tựa trên vai người cá.

Tay của Thời Dư dưới ý thức nới lỏng, cá chép biển mất đi sức kéo, từ đáy nước nâng lên, phiêu đãng trên mặt ao.

Người cá nhìn thoáng qua cá chép biển kia, lại ngược lại nhìn về phía Thời Dư, bàn tay dịu dàng vỗ vỗ lưng cậu: [Bé ngoan.]

...

Thời điểm Thời Dư tỉnh lại, cậu đang nằm ở trên giường ở trên áo, mà người cá đang ngồi ở cái ao bên cạnh cách cậu không xa, bên cạch của anh bày ra một con cá chép biển đã bị mở ngực mổ bụng.

Cá chép biển kia bị bắt rất tinh xảo: Thân cá hiện ra chia đôi tách ra, một cái xương cá đầy đủ bày ở một bên, nội tạng thì là bày ở một bên khác, thị cá của cá chép biển màu hồng nhạt từ trên da bóc ra, đầu ngón tay của người cá vạch ở bên trên một cái, một mảnh thịt trong suốt sáng long lanh từ trong trong bụng màu mỡ nhất của cá chép biển tróc mở ra, sau đó bị người cá đưa vào trong miệng nhấm nuốt.

Nhất cử nhất động của anh đều vô cùng thong dong, thậm chí khiến Thời Dư sinh ra anh là người đang ở cửa hàng đồ Nhật cao cấp mà không phải ổ chó ảo giác của mình.

Người cá thấy cậu tỉnh lại, giương mắt nhìn về phía cậu, trong tay nhưng không ngừng, để miếng cá tiếp theo vào trong miệng.

Thời Dư nằm ở trên giường thử di chuyển cơ thể một cái, người cá cũng không làm ra bất kỳ phản ứng nào, cậu do dự một chút, chậm rãi rút lui đến bên kia ao, sau đó bò lên bờ, thấy người cá vẫn không ngăn cản cậu, Thời Dư xoay người bỏ chạy!

Thẳng đến khi cậu ra đình nhỏ, một đường theo hành lang chạy như điên trở về phòng bếp, cậu mới nhịn không được thở dốc một hơi, bắt đầu phục bàn cậu vừa mới trúng chiêu như nào.

Cậu vừa mới tựa hồ là mang theo cá đi ở hành lang bên trên, sau đó nghe thấy được tiếng động gì, lại sau đó thì không có sau đó nữa, tỉnh lại cũng đã nằm ở trên giường, cho nên...Lại là âm thanh của người cá?

Mèo hệ thống tỏ vẻ: [Đúng, đúng vậy, chính là âm thanh của người cá, âm thanh của anh ta có năng lực điều khiển rất mạnh, dựa theo số liệu biểu hiện âm lượng kia vừa rồi của anh ta, chỉ cần anh ta vui, chí ít lấy anh ta làm trung tâm khoảng cách gần nhất ba mét hẳn là không người có thể may mắn thoát khỏi.]

Thời Dư nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía mèo hệ thống: [Vậy còn cậu? Lại bị công kích?]

[Lần này ngược lại là không có.] mèo hệ thống do dự một chút, nói: [Anh ta có thể tự chủ lựa chọn mục tiêu điều khiển, anh ta vừa mới rất rõ ràng chỉ điều khiển một mình cậu.]

Vãi, Thời Dư cắn răng nghiến lợi ở trong lòng thề: Sớm hay muộn có một ngày cậu muốn cho người cá này câm miệng!

Nhưng là trước mắt đến xem, cậu vẫn không làm được đến mức này.

Thời Dư kéo menu hệ thống ra, nhìn thoáng qua hằng ngày của mình, phát hiện chủ hệ thống tuyên bố tiến độ thường ngày hiền nhiên biểu hiện ở 0.1/1, mèo hệ thống nói: [ Đây cũng là… Người cá chưa có ý ăn no.]

[Vừa rồi một còn cá kia khiến cho anh ta lót bụng.] mèo hệ thống nhảy tới trước mặt Thời Dư, vươn chân trước, lông xù trên móng vuốt bắn ra một cái móng nhỏ bị Thời Dư cắt: [Đại khái chỉ có ngần ấy.]

Thông suốt, vẫn là một đại dạ dày vương.

Con cá chép biển vừa rồi nặng gần bảy tám cân, đi đầu đi đuôi đi xương đi nội tạng làm sao cũng có thể còn lại bốn năm cân, một phần mười, kỳ thật không phải mang ý nghĩa một người cá kia một bữa phải ăn bốn năm mươi cân?

Thời Dư nghiêm mặt từ trong ngăn tủ phòng bếp lôi ra xe đẩy nhỏ, mượn đòn bẩy đặt toàn bộ nước lên xe đẩy. Bên trong cái thùng nước này ít nhất cũng phải bảy tăm mươi cân cá chứ.

Người cá mới một trăm năm mươi cân, cá ở bên trong này đều có thể hơn phân nửa đầu của anh, nói không khoa trương, cất người cá vào trong thùng nước này đi đều có thể dư dả, nếu anh toàn năng ăn xong, bụng của anh chẳng phải là muốn bành trướng lớn người so với người à?

Thời Dư ác ý nghĩ, cho anh ăn mập làm thịt mới tốt, nếu không không tốt thì phá hỏng hình tượng của người cá, để sau này anh khó tìm đối tượng cũng tốt!

Thời Dư đẩy xe đẩy đi hai bước, đột nhiên dừng bước: [Hệ hệ, bên kia cậu có bán nút bịt tai không? Chất lượng tốt một chút, đeo lên tuyệt đối không nghe được bất cứ loại âm thanh nào.]

Mèo hệ thống sửng sốt: [Ý kiến hay! Tới đây, mười token! Cam đoan với cậu mang lên trên nghe không được bất kỳ thanh âm gì!]

[Nhưng mà tuy rằng, người cá vừa rồi không giết cậu, đoán chừng hiện tại cũng sẽ không lại giết cậu! Cố lên, tôi xem trọng cậu đó Thời Dư.]

Mèo hệ thống nói xong, ngay lập tức hệ thống thông báo token đã thành công khấu trừ, Thời Dư từ bên trong túi hệ thống lấy ra nút bị tai màu ngà sữa, mặt trên có tên là: [Đeo nút bị tai vào giống như bị điếc.] (TYT app)

Cậu thuận thế vừa nhìn về phía giải thích vật phẩm.

[Tên như ý nghĩa, đeo nó lên, cậu và âm thanh cách biệt! Đương nhiên, sử dụng xong không nên quên lấy xuống!]

[Người chế tác đánh giá: Ngoài ý muốn nghiên cứu ra tác phẩm, tuy rằng cùng mục tiêu sản phẩm hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, nhưng không thể phủ nhận nó thực sự dùng rất tốt, vấn đề duy nhất là bởi vì cái đồ chơi này cách âm hiệu quả quá tốt rồi, lấy xuống một khắc này có thể sẽ cảm thấy thế giới quá ồn ào, sau đó lựa chọn đeo nó mãi mãi.]

[ Hệ thống đánh giá: Mặc dù không biết cái đồ chơi này vì sao lại tồn tại ở hệ thống cửa hàng... Quên đi mười tệ cũng là tiền.] ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Thời Dư nâng tay nhét bút bị tai vào lỗ tai, giống như giải thích vật phẩm của nó, hiệu quả cách âm của nút bị ta này thật sự là quá tốt rồi, mang lên đi một khắc này dường như cậu chỉ nghe thấy như có như không tiếng gió vù vù, ngay sau đó lại sau một khắc biến mất hầu như không còn, mà đợi đến sau khi một bên lỗ tai còn lại bị nhét nút bị tai, thế giới của cậu hoàn toàn yên tĩnh.

Cậu vừa lòng cho nút bịt tai một khen thương. Cậu cần cần loại hiệu quả này!

“Meo meo meo?” Mèo hệ thống mèo kêu hai tiếng, thấy Thời Dư không phản ứng chút nào, lại ở trong đầu cậu nói: [Này này? Thời Dư nghe thấy không?]

Lúc này Thời Dư mới đáp lại: [Nghe thấy.]

[Ừ, nút bịt tai không có vấn đề, dũng giả đại nhân, ngài có thể xuất phát!]

Thời Dư khéo léo nhìn thoáng qua mèo hệ thống, hàm súc tỏ vẻ nói: [Ít xem mấy tác phẩm trung nhị hóa* thôi.]

*chỉ những thanh niên hay ảo tưởng sức mạnh

[Bản thân cũng đang xem không có tư cách nói tôi, cảm ơn.]

Thời Dư đẩy xe đẩy nhỏ đi đến đình nhỏ, người đi đến bên trên hành làng, cậu đã cảnh giác đến mức dừng bước chân.

Cậu nhìn chung quanh, xác định mình không có nghe thấy một thanh âm nào, lại chờ đợi trong chốc lát, lúc này mới yên tâm theo hành lang đi tiếp đến phía đình nhỏ.

Người cá vẫn duy trì tư thế kia như cũ, ngồi ở bên trên bờ, đuôi cá không nhẹ nhàng một chút vuốt mặt nước, khơi dậy một chút lại một chút bọt nước. Anh thấy Thời Dư lại đây, hơi nheo mắt, anh ngửi thấy đồ ăn mùi, anh ngay lập tức thấp giọng nói: [Lại đây.]

Thời Dư nghe thấy được, cơ thể cậu bắt đầu không tự giác đi hướng về phía người cá.

Thời Dư hoảng sợ phát hiện hóa ra âm thanh của người cá cũng không phải từ lỗ tai tiến vào, mà trực tiếp xuất hiện ở trong đầu cậu nháy mắt âm thanh của mèo hệ thống bị che chắn thành mã loạn, bất quá lần này phải tốt hơn nhiều, chí ít người cá không có cướp đi thần chí của cậu, để cậu thanh tỉnh nhìn mình đi về phía người cá.

Cơ thể cậu đẩy xe đẩy đến bên cạnh người cá, sau đó xoay người cầm ra một con cá chính trống vàng, cung kính đưa đến trong tay người cá.

Người cá đưa tay nhận lấy, ngón tay khẽ di chuyển, trên sống lưng sắc bén của cá chình trống vàng đã bị dễ như trở bàn tay cắt xuống, người cá thận trọng hưởng dụng thức ăn ngon của anh, loại cá một con lại một con từ trong tay Thời Dư đưa tới trong tay của người cá, theo thời gian trôi qua, lúc này Thời Dư người cá ăn rất thận trọng, bộ phận anh đồng ý ăn cũng rất thận trọng.

Anh chỉ ăn một bộ phận màu mỡ sạch sẽ nhất trên thân của con cá.

Giống như bây giờ cá mú trong tay anh, cá mú nặng có chín cân, giơ lên còn lớn hơn so với mặt của Thời Dư, nhưng cá mú này chỉ bị ăn sạch hai bên bụng cá và mặt cá, còn bộ phận còn lại bị người cá không chút do dự ném tới phía ngoài đình, sau đó nhóm cá voi sát thủ sẽ rất tự giác dọn dẹp bộ phận đều màu xanh biếc nhất.

Nhưng tốt xấu người cá sẽ ăn no trước khi chấm dứt thời gian đếm người thường ngày của Thời Dư, Thời Dư thở dài một hơi, ngay sau đó cậu đã phát hiện mình khôi phục một bộ phận quyền tự chủ.

Người cá dùng một loại ánh mắt ấm áp nhìn thấy cậu, cũng nói: [ Đi thôi, ngày mai còn muốn nhiều đồ ăn như vậy.]

Đương nhiên Thời Dư nghe không hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng cơ thể của cậu nhẹ gật đầu, người cá nhẹ nhàng cười cười, ngón tay để trên môi dưới của Thời Dư mà nhẹ nhàng vuốt ve: [Đồng ý chuyện của tôi, không thể vi phạm.]

Thời Dư kìm lòng không được nhẹ gật đầu.

Gật đầu xong, Thời Dư triệt để khôi phục tự do, cậu thận trọng giật giật tay chân, sau khi xác nhận mình có thể đi lại không sai, lại lui về đi ra ngoài.

Mèo hệ thống đã sớm đứng ở bên trên hành lang chờ đợi Thời Dư, Thời Dư vừa ra tới đã lột nút bị tai trên tai mình ném xuống biển: [Cái thứ lông gà dùng à? Hả?!]

Mèo hệ thống nhỏ giọng tất tất: [...Tôi cũng không có trông cậy vào nó thật hữu dụng, để thử xem.]

[Vô dụng là bình thường, nếu là đơn giản như vậy đã có thể khống chế âm thanh của người cá, người cá sẽ không xứng đứng đầu chủng loại cao cấp mà.]

Thời Dư ngồi xổm xuống, có chút chán chường nói: [Vậy làm sao bây giờ?]

[Trước hết làm đại gia hầu hạ?] mèo hệ thống nói: [Tôi cảm giác cậu và người cá vẫn là đạt thành nhận thức chung nhất định, ít nhất trước đó vết thương của anh ta tốt lên sẽ không giết cậu là được...Cậu cũng nuôi nhiều cá như vậy, coi như mình lại nuôi một kim sắc truyền thuyết?]

[...] Thời Dư bất đắc dĩ gẩy tóc mình một chút. Có đạo lý tốt như vậy mà cậu không thể nào phản bác mà.

Đúng vào lúc này, một bên đột nhiên xuất hiện một cột nước, chính giữa Thời Dư bên cạnh cột trụ hành lang, lúc còn lại ý thức bên mặt nhìn lại, cá voi sát thủ nhỏ trồi đầu lên, ngoẹo đầu nhìn cậu.

[Có phải khuôn mặt Siren rất đẹp không! Loài người như anh không phải cũng thích Siren chứ?!]

[Thật là đúng dịp, tôi cũng vậy!]

[ Loại người loài người! Nói cho anh nghe, Siren siêu cấp thích cậu đó! Lỗ tai của Siren xưa nay không cho sờ! Anh sờ soạng anh ta như vậy hiển nhiên anh không cắn chết cậu! Anh ta chắc chắn rất thích cậu!]

Đương nhiên, cá voi sát thủ nhỏ không biết chính là: Không riêng Thời Dư sờ soạng lỗ tai của Siren, mèo hệ thống cũng sờ soạng.

Không riêng sờ soạng, một người một mèo còn lăn qua lộn lại giày vò lỗ tai của Siren, cậu cảm thấy không có ý nghĩa mới vung tay.

App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play