[Muốn chết!]

[Cứu mạng a!]

[Chạy đi!]

Thời Dư điên cuồng lướt màn hình trong lòng, mèo hệ thống nhận thấy trong nháy mắt dòng cảm xúc của cậu lên cao, quay đầu nhìn về phía Thời Dư, thân thể muốn vọt tới bên chỗ Thời Dư, chỉ thấy trên vai cứng ngắc của Thời Dư đặt lên một bàn tay thon dài trơn bóng.

Đôi mắt xanh biếc lộ ra khỏi bờ vai của Thời Dư, ngay sau đó là gương mặt xinh đẹp khó có thể miêu tả, người cá mở môi phát ra một âm thanh không thể hình dung, lại giống như dễ nghe đến mức khiến người ta trong nháy mắt đắm chìm, lại giống như chói tai đến mức khiến người ta tê tâm liệt phế, trong nháy mắt âm thanh kia chui vào trong tai, trong đầu Thời Dư “ông” một tiếng, trong nháy mắt trở thành một mảnh bông tuyết, ngay sau đó liền trở về trống rỗng.

Thời Dư ngơ ngác ngồi tại chỗ, mặc cho người cá bám lấy bả vai cậu từ trong ngực cậu ngồi dậy, ngón tay cậu vẫn còn đặt lên cằm người cá, theo động tác của người cá, ngón tay cái cố ý vô tình ma sát qua cánh môi nhạt nhẽo của người cá.

Người cá hơi mở môi, há miệng cắn ngón tay Thời Dư, Thời Dư không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn anh.

Ngay sau đó, Thời Dư bị một chút đau đớn đánh thức, ngón tay cái của cậu xẹt qua răng người cá, bị răng làm rách da, cậu kinh ngạc nhìn người cá mút máu cậu, người cá dường như biết cậu tỉnh lại, liền cúi đầu nhìn cậu.

Thời Dư trong nháy mắt đã bị mắt người cá bắt được.

Thời Dư muốn giật ra, cho dù là đẩy người cá từ trên người cậu xuống cũng tốt, nhưng thân thể lại cứng đờ giống như một thi thể đã chết nhiều năm, căn bản không được cậu khống chế. Cậu trơ mắt nhìn người cá giơ tay bắt lấy cổ tay bàn tay cậu đặt trên môi đối phương, nắm ở trong lòng bàn tay, anh vươn đầu lưỡi màu hồng nhạt liếm liếm trên ngón cái của cậu, vết thương kia liền nhanh chóng bị dính lại cùng một chỗ, trên ngón tay còn lưu lại một đường màu đỏ nhạt.

Di chuyển một chút... Nhanh lên một chút...

Thời Dư trong lòng kêu gọi thân thể mình, mong có thể nhận được một chút phản hồi của thân thể, cậu ở trong đầu gọi hệ thống: [Hệ thống! Này! Hệ thống phục hồi! Hãy cứu tôi——!]

Thân thể mèo hệ thống vẫn duy trì tư thế sắp xông về phía Thời Dư, trầm mặc thật lâu mới truyền đến một câu trả lời bất đắc dĩ: [Thôi... Không thể cử động được.]

[Vậy công nghệ đen của cậu đâu?! Bây giờ không móc ra để chờ đợi khi nào?!]

[Chỉ cần... Không có công nghệ đen để đối phó với tình huống này.] Mèo hệ thống ấp úng trả lời: [Hiện tại còn chưa có 100% khoa học kỹ thuật đen có thể giết chết người cá, số liệu quá ít, chúng ta... Ô@&¥*&]

Mèo hệ thống nói được một nửa, động tác của người cá đột nhiên dừng lại, một tay anh đặt lên cổ Thời Dư, thân thể lại nghiêng về phía trước, lướt qua bả vai Thời Dư nhìn về phía mèo hệ thống, cuộc đối thoại giữa mèo hệ thống và Thời Dư nhất thời trở thành một mảnh loạn mã: “Phiền.”

Thần thái trong mắt mèo hệ thống lại lần nữa giấu kín, trở thành một mảnh xám xịt trống rỗng.

Người cá làm xong tất cả, mới buông tay ra, tùy ý ngã vào trong ngực Thời Dư.

Vết thương trên ngón tay cái của Thời Dư tuy rằng khép lại, người cá lại không buông tay, vẫn liếm liếm chậm rãi như cũ, nếu như không phải thân thể vẫn cứng đờ như cũ, Thời Dư cũng không biết mình có thể làm ra biểu tình gì: [Hệ thống?! Hệ thống cậu không sao chứ?]

Mèo hệ thống không trả lời.

Người cá buông cổ tay Thời Dư ra, ngược lại ấn lên môi cậu: “Shh...”

Thời Dư nhất thời trong đầu lại trở thành một mảnh trắng xóa.

Lúc phục hồi tinh thần lại, hai người bọn họ vẫn duy trì tư thế này như trước, Thời Dư rất khó nói rõ rốt cuộc mình thất thần bao lâu, là một ngày? Một giờ? Hay là 10 phút? Hoặc là 10 giây? Đó có phải là một loại một giây không? Có lẽ một giây cũng không tới?

Cậu chỉ biết hiện tại dựa vào hệ thống hẳn là không dùng được, dứt khoát buông tha không gọi hệ thống thỉnh cầu trợ giúp, may mắn đôi mắt của cậu vẫn là tự do, cậu rũ mắt xuống, không có nhìn người cá nữa, mà là chuyên chú chống đỡ một cái tay khác đặt ở đuôi cá của mình.

Tay cậu cứ như vậy đặt trên chiếc đuôi lấp lánh của người cá, vảy bóng loáng mà lạnh như băng dán lên đầu ngón tay cậu, giống như là với người thân mật nhất ôm nhau tự nhiên vô cùng đặt ở trên đùi đối phương, thả lỏng, không hề phòng bị liền nhẹ nhàng đặt như vậy.

Ngón tay người cá từ cánh môi cậu lướt qua hàm dưới của cậu, lại theo đường nét trên má cậu sờ vào tóc cậu, vững vàng khống chế đầu cậu.

Thời Dư cảm nhận được ngón tay của người cá, có chút cam chịu nhắm mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc đầu thân một nơi - thật đúng là mẹ nó đã bị mèo hệ thống đoán chuẩn! Cái mỏ quạ của nó! Nếu có lần sau, cậu phải làm cho mèo hệ thống im lặng!

Nhưng chờ đợi cậu lại không phải loại đau đớn sạch sẽ gọn gàng, bả vai cậu hơi trầm xuống, giống như là có thứ gì đó đè lên. Thời Dư nhịn không được mở mắt ra nhìn, đập vào mắt lại là đầu đầy tóc trắng bạc của người cá.

Cánh tai lóe ra ánh sáng bảy màu không biết từ khi nào đã từ giữa tóc hiện ra, nó dường như nhận ra tầm mắt của Thời Dư, nhẹ nhàng nhúc nhích một chút.

Thời Dư suy tư một lúc lâu, mới nhận ra sự thật là người cá đặt cằm lên vai cậu.

Có lẽ là do người cá tiến lại gần, cậu thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của người cá.

Nhưng cậu vẫn không thể di chuyển.

Thời Dư rũ mi mắt xuống, lần nữa nhìn về phía tay mình, cũng không biết qua bao lâu, ngón cái không thể nhận ra mà co giật một chút.

Thời Dư trong lòng mừng như điên, lại trong nháy mắt cố gắng bình ổn lại niềm vui sướng – vừa rồi cậu chỉ là đối thoại trong đầu với mèo hệ thống, lại bị người cá nhận ra, tuy rằng không biết người cá làm như thế nào, có lẽ là lỗ tai của anh có thể tiếp nhận sóng điện mà tai người không thể tiếp nhận, cũng có lẽ là anh nhận ra tâm tình dao động của Thời Dư, hoặc là một điều đáng sợ nhất, anh có thuật đọc tâm?

Bất kể là khả năng nào, Thời Dư vẫn lựa chọn đè nén nội tâm của mình đến mức bình tĩnh không gợn sóng.

Người cá không có bất kỳ phản ứng nào, lẳng lặng nằm trong ngực cậu, không có động tác.

Thời Dư trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tầm mắt rơi xuống tay mình, tiếp tục cố gắng khống chế tay mình.

Dần dần, ngón tay cái của Thời Dư cũng giật giật một chút, một cái nhúc nhích này, Thời Dư cảm giác được cánh tay của mình dường như trở lại trong nhận thức của mình, nó có sự sống!

Cánh tay này thu về xong, ngay sau đó chính là một cánh tay khác.

Không biết qua bao lâu, Thời Dư cuối cùng cảm giác hai tay và nửa người trên của mình đều khôi phục cảm giác, cậu cuối cùng có thể khống chế thân thể của mình! Ánh mắt cậu khẽ động, nhìn về phía người cá nằm trên người cậu, đột nhiên đưa tay đẩy người cá về phía sau, muốn đẩy người cá vào trong ao, nhân cơ hội này chạy thoát.

Trong nháy mắt tiếp theo, trước mắt Thời Dư trời đất quay cuồng, mũi cậu hung hăng đụng vào sàn gỗ, đau nhức từ chóp mũi truyền đến không nói nên lời, ngay sau đó chính là một dòng nhiệt chảy ra.

Không nghi ngờ gì nữa, cậu bị chảy máu mũi.

Cổ tay của cậu bị cá người cầm chặt, mặt cậu bị hướng xuống dưới đè xuống sàn nhà, người cá trong thời gian ngắn đã đạt tới một khoảng cách cực gần với cậu, khi anh hít thở thì phun ra gió thổi ra bên tai cậu, trong nháy mắt cả người Thời Dư nổi đầy da gà.

... Xong rồi, lần này thật sự sắp chết.

Thời Dư yên lặng suy nghĩ, dù sao cậu đã giãy dụa thử, giãy dụa không được cũng không thể trách cậu, hy vọng khi hệ thống móc tiền riêng cho cậu sống lại có thể khắc sâu nhận thức được sai lầm của mình một chút, về sau đừng mù quáng tuyên bố nhiệm vụ.

Nghĩ như vậy, Thời Dư cũng thả lỏng sức lực, chờ đợi quyết định cuối cùng của người cá.

Người cá ở bên tai cậu thấp giọng nói gì đó, Thời Dư dù sao cũng nghe không hiểu, cũng không muốn nghe hiểu, nhưng lúc giọng nói kia truyền vào trong tai của cậu giống như là một lưỡi dao sắc bén không gì tiến lên, từ màng nhĩ của cậu hung hăng xuyên thấu đại não của cậu, làm cho trong đầu cậu trống rỗng.

Người cá đè lên người Thời Dư, nhìn ánh mắt đã mất đi tiêu cự của cậu, lại thấp giọng nói cái gì đó, lập tức đầu anh liền hướng xuống phía dưới, quần áo Thời Dư bị kéo xuống phía dưới, lộ ra cổ trơn bóng của cậu, người cá không có suy nghĩ nhiều, liền mở miệng cắn xuống.

Cái loại cảm giác không thể diễn tả này từ cổ đến tận trong đầu Thời Dư, có lẽ là đau, nhưng càng nhiều là một loại cảm giác tê dại. Tất cả cảm giác đều trong nháy mắt này đi xa, cảm giác khác thường như vậy làm cho Thời Dư trong nháy mắt tỉnh táo lại, lại trong nháy mắt rơi xuống.

Đầu óc của cậu hiện tại đã không còn trống rỗng, mà là bột nhão, căn bản không cách nào cung cấp bất kỳ tư duy hữu hiệu nào.

Đó là hai trải nghiệm hoàn toàn khác với thất thần.

Đôi môi của người cá lạnh, cùng với đầu lưỡi của anh, răng của anh lạnh như băng.

Nhưng nơi anh cắn lại nóng như nham thạch nóng chảy.

Thời Dư theo bản năng muốn chạy trốn, lại đang giãy dụa muốn bò ra thì bị người cá thắt chặt thắt lưng, làm cho cậu không cách nào nhúc nhích. ( truyện trên app T𝕪T )

Ngón tay Thời Dư vô thức móc trên sàn nhà, nhưng lại có vẻ vô lực như vậy, giống như vuốt ve. Cậu cảm giác được trong thân thể mình hình như có thứ gì đó bị hút đi, lại có thứ gì đó lạnh lẽo rót vào.

Người cá nằm trên người cậu thật lâu, hành vi hấp thu máu đã kết thúc rất sớm, nhưng anh vẫn từng chút từng chút dùng đầu lưỡi lạnh lẽo liếm vết thương, tựa hồ đang thúc giục miệng vết thương khép lại.

Thật lâu sau, người cá mới buông môi lưỡi ra, thể lực của anh dường như khôi phục rất nhiều, anh ôm Thời Dư xoay người, ngay sau đó ngồi dậy, để Thời Dư ngồi trong ngực anh. Thời Dư không ngừng run rẩy, hàm răng không ngừng run rẩy, phát ra tiếng va chạm nhỏ.

Người cá do dự một chút, ngay sau đó anh liền đưa tay vỗ vỗ sau lưng Thời Dư, như thể đang an ủi cậu.

Từ khi miệng người cá vừa rời đi thân thể, cậu liền khôi phục tự chủ, cậu muốn chạy, thân thể cậu lại không nghe cậu sai khiến, không ngừng run rẩy: “Anh đã làm, làm cái gì...”

Thời Dư vừa run rẩy vừa hỏi.

Người cá không để ý tới cậu, tay đặt lên lưng Thời Dư vỗ nhẹ một cái, đợi đến khi Thời Dư hoàn toàn hết run rẩy, anh liền mở rộng vòng tay, tùy ý Thời Dư tiếp tục thoát ra khỏi vòng tay của anh.

Lúc này trong đầu ngoại trừ chạy trốn, không còn nghĩ gì khác - lúc cậu đi ngang qua mèo hệ thống còn nhớ rõ thuận tay vớt thân thể mèo hệ thống, mang theo nó chạy trốn.

Cho đến khi một người một mèo một mèo chạy ra khỏi đình nhỏ, người cá cũng không tỏ vẻ ý đồ ngăn cản bọn họ.

Vây đuôi của người cá giống như một tấm màn sao rơi vào ao, mở rộng ra khỏi nước. Anh nhẹ nhàng thở dài, đuôi cá ở trong ao nhẹ nhàng vỗ vỗ, lập tức cả người cá đều rơi vào trong ao, tìm được chiếc giường mà Thời Dư vốn định nghỉ ngơi ở trong ao, yên lặng nằm lên.

Những con cá voi sát thủ trong biển đã sớm nghe được tiếng người cá, hưng phấn xoay quanh đình nhỏ.

[Siren Siren, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!]

[Ah, tôi thấy Siren hút con người! Thật là dễ chịu! ]

[Tôi nghĩ rằng con người đang sợ hãi! Nhìn bộ dạng lăn lộn của cậu ta... Cũng rất đáng yêu hu hu!]

Người cá dựa vào sụp đổ, thì thầm: “Ồn ào.”

Nhất thời cả hải vực đều yên tĩnh lại.

Trăng sáng trên bầu trời, thủy triều gợn sóng.


App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play