Thời Dư nổi trên mặt biển, cười hì hì quan sát vẻ mặt tức giận nhưng không làm được gì của Thời Giải, cậu đang muốn trả lời thì đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người như bị vật gì đó cắn và nhanh chóng bị kéo xuống nước.

“Thời Dư! Thời Dư!” Thời Giải kêu hai tiếng, nhưng trên mặt nước lại không hề gợn sóng giống như Thời Dư chưa bao giờ xuất hiện ở đó, anh ta biến sắc và cao giọng hét lớn: “Đứng ngây ra đó làm gì! Mau thả ca nô đi cứu người!”

Khi một thuyền viên gần đó nhìn thấy Thời Dư chìm xuống thì phản ứng đầu tiên của anh ta là tháo phao cứu sinh bằng một sợi dây buộc vào lan can và ném nó về phía Thời Dư. Bản thân anh ta đã nhanh chóng kéo dây an toàn và thắt nút trên người, khi anh ta định nhảy xuống cứu người thì thấy vòng bơi di chuyển bất thường.

Những người có kinh nghiệm biết chuyển động này không có vấn đề.

Quả nhiên, trong giây tiếp theo có một cánh tay đưa ra từ phao cứu sinh, cánh tay tùy ý mượn lực của chiếc phái. Ngay sau đó Thời Dư lao ra khỏi mặt nước, cậu nằm trên phao cứu sinh và cười lớn, tay còn lại thì giơ lên cao để những người trên thuyền nhìn thấy thành quả của mình.

Đó là một con cá sòng gió có lớp vảy phát sáng như kim loại và nặng tầm mười bảy mười tám ki lô gam. Thời Dư đang nắm lấy cái đuôi của nó, nó vẫn cố gắng vùng vẫy nhưng dù có cố gắng thế nào thì nó cũng không thể thoát khỏi tay Thời Dư.

Sợi dây đan bằng dây thép được cố định chắc chắn vào sợi dây qua lỗ nhỏ do mũi tên xỏ vào.

Cá sòng gió có tên gọi như vậy vì lớp vảy cứng như áo giáp sắt nhưng thịt béo thơm, có vị ngọt rất đặc biệt của cá, cách chế biến tốt nhất chính là ướp muối rồi chiên vàng giòn hai mặt, sau đó sẽ chấm với một loại tương được chế biến sẵn, thịt cá bên ngoài thì mềm bên trong thì giòn, miệng thì thơm nức mũi, đây có thể được xem là một trong những món ăn đứng đầu trong số những món ăn vặt vùng biển.

Cá sòng gió trưởng thành có thể đạt tới một mét, con cá trên tay Thời Dư đã sắp vượt qua nửa mét, độ dày của loại cá này rất khách quan, về phương diện cân nặng còn hơn thế, Thời Dư dùng một tay để bắt nó là do nhất thời bốc đồng, cậu khoe xong thì lập tức buông tay.

Thời Dư cao giọng cười nói: “Lát nữa sẽ có cơm ngon!”

Mọi người trên thuyền im lặng một lúc, rồi giơ ngón tay cái lên: “Anh Dư quá đỉnh!”

Thời gian mà Thời Dư bước lên thuyền còn chưa đầy hai mươi bốn giờ, nhưng xưng hô của mọi người dành cho cậu đã đi từ “Cậu Dư” sang “Thời Dư” rồi lại “Anh hai” và cuối cùng là “Anh Dư”, toàn bộ ngư dân trên thuyền đầu “tâm phục khẩu phục”.

Nếu như tính toán thời gian mà cậu bắt cá diều thì cậu chỉ tốn thời gian một phút mà thôi, trong suốt quá trình phải vừa dẫn dụ cá diều vào lưới, vừa phải bắn thương vào cá, ngoài ra còn phải bắt tận tay con cá sòng gió nặng mười ki lô gam này

Nếu đổi thành người khác thì sẽ mất cả đời để hoàn thành trong hai mươi phút, còn Thời Dư thì sao? Cậu chỉ cần một phút đồng hồ.

Không hổ là người tài! Quá đỉnh!

Mà ở trong mắt của Thời Giải cũng không phải như vậy, tư thế bị kéo xuống nước của Thời Dư không phải là giả, con cá sòng gió có ý định chạy trốn khi Thời Dư buông tay, chỉ cần nhìn vòng tròn nhỏ trong phạm vi của Thời Dư thì cũng đủ hiểu sức lực của con cá sòng gió này.

Một phút đồng hồ? Chuyện đùa gì vậy?

Đôi mắt tinh tường của anh ta có thể nhìn thấy những mũi tên của Thời Dư xuyên qua bụng cá, nhưng nó sẽ không chết ngay lập tức.

Rốt cuộc Thời Dư gặp phải cái gì?

Nhưng việc quan trọng nhất vẫn là để cho Thời Dư lên thuyền trước, còn chuyện khác thì để sau: “Mau lên thuyền đi!”

“Thủ lĩnh! Bề tôi lập tức lên! Các anh em giúp tôi một chút nào!” Thời Dư cười hì hì tiếp lời, cậu dựa vào phao cứu sinh đợi mọi người giúp đỡ, mấy ngư dân cùng thuyền viên cùng nhau kéo dây thừng để kéo cậu vào chiếc thuyền bên cạnh. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Khi tới mép thuyền, đầu tiên Thời Dư cột con cá sòng gió vào dây thừng để tránh cho thành quả cả buổi sáng của mình đổ sông đổ biển, theo sau đó cậu mới buộc dây thừng vào dây an toàn phía sau lưng rồi để mọi người kéo lên.

Vừa lên thuyền, Thời Dư đã ngồi trên boong và cởi bỏ những chiếc vây cản đường, Thời Giải bước đến gần cậu, sau đó không nói một lời mà tát cho cậu một bạt tai, anh ta chế nhạo: “Giỏi quá nhỉ? Cậu đã chơi đủ chưa? Nếu còn chưa đủ thì anh sẽ thả cậu xuống ngâm nước thêm chút nữa? “

Thời Dư bị đánh chỉ dám im lặng không hé răng, cậu khoanh chân che đầu lại và nói: “ANh, không có việc gì, em còn mang theo dây thừng mà! Vì em thấy hải lưu hôm nay không có nhiều biến động nên mới xuống chơi đùa.”

Thời Giải giương tay, nhướng mày đe dọa, Shi Yu lập tức che đầu quay đi nửa người: “Đừng mà, em biết lỗi rồi mà, anh tha cho em được không?”

Lúc này Thời Giải mới buông tay, anh ta ngồi xổm xuống để giúp cậu tháo dây an toàn, sau đó nhấn mạnh: “Không có lần sau .”

Thời Dư giơ lên hai tay lên với ý đầu hàng: “Không có lần sau !”

Thời Giải nhìn Thời Dư với ánh mắt sâu xa, anh ta cũng không hỏi gì thêm mà chỉ đơn giản tháo hết dây an toàn rồi đứng lên, sau đó vươn tay kéo Thời Dư lên. Thời Dư không hề chột dạ mà nhìn lại, cậu cười tủm tỉm chỉ vào hàng cá diều mà mình bắn được: “Giữa trưa chúng ta hãy ăn cái này đi! Cá sòng gió cần phải chiên giòn! Thêm rau mùi cho sốt ngọt!”

Ngay lập tức, Thời Dư bỏ đi với giọng rên rỉ “đây là cách ăn quỷ quái gì vậy” và “không có rau mùi, không có nước sốt ngọt”.

Thời Dư chạy đến phòng tắm để tắm rửa, gột sạch hết nước biển, Thời Giải nghịch điện thoại trên giường và thản nhiên nói: “Trời ạ, cậu quá đỉnh! Một mình cậu có thể bắt được một con cá sòng gió lớn trong vòng một phút.”

Thời Dư sững người trong phòng tắm, may mà phòng tắm đóng cửa nên Thời Giải cũng không nhìn thấy cậu, cậu cố gắng ổn định cảm xúc, để cho giọng nói hoàn mỹ: “Trời ạ, là do em gặp may mà thôi, con cá sòng gió này bị thương, chắc hẳn nó vừa thoát khỏi miệng con cá nào rồi, không ngờ em lại may mắn như thế.”

“Phải không?” Thời Giải đốt một điếu thuốc, anh ta không tiếp tục hỏi về vấn đề này, những vẫn nhấn mạnh thêm một lần: “Biển ngoài xa nguy hiểm hơn vùng gần biển rất nhiều, sau này nếu không có việc gì thì cậu đừng ra biển.”

Anh ta bấm điện thoại vài lần, mở thông tin liên lạc của ông nội, sau khi gõ vài từ thì anh ta dừng lại và xóa nó lần nữa.

“Đã biết.” Thời Dư lên tiếng, cậu tắt vòi nước và ra khỏi phòng tắm: “Em đã tắm xong rồi, anh nhanh đi tắm rồi ngủ đi.”

“Được.” Thời Giải đi lấy quần áo và bước vào phòng tắm để rửa mặt, Thời Dư ngồi xếp bằng trên giường lại vừa lau tóc vừa nghĩ thầm: “Xin anh đừng trách em vì em đã nói dối.”

Lúc đó cậu đang chuẩn bị đi lên thuyền thì đột nhiên có thứ gì đó cắn vào chân và kéo cậu xuống, cậu nghĩ đó là một loại cá ăn thịt không có mắt dài chẳng hạn như cá mập.

Kết quả là khi cậu định rút con dao trong tay ra và định giáng vào mắt đối thủ một đòn chí mạng thì cậu lại nhìn thấy một con tôm hùm sặc sỡ to bằng con người đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng... thuần khiết.

Thứ kẹp vào chân cậu đúng là càng của đối phương, nhưng không biết bằng cách nào đó lại không hề để lại vết thương cho cậu. Dưới ánh mắt đầy hoảng sợ của Thời Dư, tôm hùm buông lỏng càng của nó, hơn nữa còn dùng một cái càng khác có bọc giáp chọc vào trước họng súng, ý bảo cậu nổ súng.

Thấy Thời Dư bất động, nó còn đặc biệt dùng sức đem cá đập vào họng súng, khi Thời Dư ý thức được thì đã bóp cò súng, xuyên một lỗ qua thân con cá, tôm hùm lúc này mới vui vẻ nới lỏng càng, còn dùng càng của mình múa may ra tư thế hẹn gặp lại, rồi mới bỏ chạy.

Tất cả chỉ xảy ra trong vòng ba mươi giây.

Thời Dư cần dây thừng, vẻ mặt đầy ngơ ngác rồi mới phản ứng lại nhìn con cá sòng gió đang chạy trốn xung quanh.

Chuyện gì vậy? Sinh vật biển hiện giờ đều đang thịnh hành việc hợp tác với con người vậy sao?

Nhưng mà chuyện này không thể nói cho anh cậu biết được.

Thời Dư vẫn luôn cảm thấy cậu có thể gặp được hệ thống sinh vật bất thường đông đúc này tuyệt đối là một chuyện lớn, tuy rằng ngoài miệng Thời Giải không nói nhưng thực tế lại vô cùng mê tín về một vài kiêng kị ở bờ biển, anh ta nói với Thời Dư mình không tin, nhưng mặt khác lại sợ lỡ như Thời Dư thật sự tin rồi quay về nói với người lớn, rồi đến thẩm vấn anh ta qua ba vòng, cuối cùng thì xách anh ta tới miếu tổ, miếu Long Vương...Để anh ta ở trong miếu vài tháng để được phù hộ.

Không phải nói chứ Thời Dư nhớ rõ trước đây cậu đã từng nghe qua câu chuyện như vậy rồi.

Hình như là người dượng bà con xa nào đó luôn tin những chuyện tà môn trên biển, ví dụ như lặn xuống nước đánh cá thì gặp phải cá mập, lúc rời bến thì gặp một con cá kiếm rẽ sóng lao đến, trực tiếp đâm thủng một lỗ trên thuyền, nếu không phải lúc đó ngư dân ai cũng có thói quen mang theo vật liệu lót thuyền thì đoán chừng vị dượng kia đã không thể trở về được rồi. Còn có cái gì mà quăng lưới trúng rắn độc cá độc thì quả thực là nhiều không đếm xuể.

Sau khi đã trải qua vài chuyện xém chút nữa không thể quay về, những người lớn bên dượng nhanh chóng lập nhà thờ tổ, xách dượng vào đó ở một tháng, không ra biển biển thì lại nhốt thêm nửa năm nữa, còn phải ăn chay tịnh tâm, nhưng dù vậy thì vẫn không dùng được. Nhưng may mà trong nhà người dượng này có tiền, thấy thằng nhóc nhà mình không được Long Vương yêu thích bèn tự bỏ ra một số tiền khổng lồ để dựng miếu Long Vương, còn làm một cơ thể bằng vàng cho Long Vương, lại để người dượng này đợi ở nhà hơn một năm, sau này ra khơi cũng không gặp phải chuyện khiến người khác sốt ruột nữa.

Thời Dư không muốn nhận loại đãi ngộ này.

Cậu cúi đầu nhìn chân nhỏ của mình, trong lòng nghĩ: “Cậu vẫn nên nhanh chân rời khỏi thuyền, cậu có hệ thống bảo vệ nên sẽ không chết được, người khác thì lại không có, lỡ như bản thân đụng phải thứ tà ma gì đó quấy phá, không thể giết chết cậu mà ngược lại giết chết anh cậu, vậy thì cậu phải ăn nói thế nào với ông Ba đây?”

Ở bên kia, tôm hùm vui sướng cầm cá chình bắt được trở về báo cáo kết quả với vợ mình: “Vợ ơi anh về rồi! Anh bắt cá chình em thích ăn về này!”

Vợ nó liếc mắt nhìn sang, lại nhìn sang con cá chình nhìn qua như một sợi dây bé tí trong đôi càng của nó: “Bắt rất lâu?”

Tôm hùm ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Vì vợ anh có thể làm tất cả!”

Trong lúc nói chuyện thì nó vội vàng nhét cá chình vào miệng vợ mình: “Vợ ơi! Đừng nói nữa nhanh ăn đi nào! Ăn xong rồi thì chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi nhé!”

Ánh mắt vợ nó dịu xuống, bắt đầu ăn.

Tôm hùm bơi tới bên cạnh, nhìn vợ mình ăn cá chình mà trong lòng vô cùng thoả mãn, hôm nay có đã bắt được cơ hội đạt tới nhân thức chung giữa hai người bạn với chủ nhân của mèo nhỏ! Chủ của mèo nhỏ còn bắt cá cho nó! Về sau tất cả đều là bạn tốt!

Con người có câu nói thế nào nhỉ? À…Đúng! Của anh em chính là của mình!

Bỏ bốn lên năm thì bé mèo nhỏ chính là của nó!

Một con cá sòng gió đổi lấy một con mèo nhỏ đáng yêu, vụ làm ăn này thật không lỗ vốn! Về sau là có thể công khai sờ mèo nhỏ rồi!

Mà vợ tôm hùm lại đang nghĩ: “Cảm ơn trời đất, chồng mình cuối cùng cũng bình thường lại rồi!”

Trời ạ, nó đang tự hỏi liệu có phải con người cùng mèo của cậu đã hạ thuốc độc gì đó mới có thể khiến nó trở thành bộ dạng quỷ quái thế này!


App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play