Sáng sớm, vừa qua khỏi bốn giờ, Thời Dư đã bị hệ thống đánh thức.

[Buff kỳ ngộ đã được chuyển giao, xin người nhận nhiệm vụ Thời Dư chú ý!]

m thanh thông báo siêu cấp vang dội của hệ thống đi đôi với tiếng nhạc [Hảo nhật tử] trực tiếp đánh thức Thời Dư từ trong cơn mơ. Thời Dư trợn tròn mắt nhìn trần nhà, cho đến khi bài hát [Hảo nhật tử] phát một mạch từ “Tiếng trống chiêng trong lòng vang lên niềm vui hằng năm” cho đến kết bài, mới bò dậy từ trên giường.

[Ôi ông nội cậu!]

(Link bài Hảo nhật tử nè: https://www.youtube.com/watch?v=gTSjdymErbk)

[Hệ thống không có ông nội!] Hệ thống vui sướng bày tỏ: [Mau thu dọn đồ đạc đi, mang theo cần câu cá, buff kỳ ngộ hiếm hoi lắm cậu có biết không hả?! Mau lên! Đừng lãng phí một giây một phút nào hết! Trước năm giờ năm mươi phút năm mươi giây, cậu nhất định phải thả lưới xong, hơn nữa còn phải đang câu cá cho tôi!]

Thời Dư chấp nhận đi rửa mặt, nhưng cho đến khi chỉnh lý xong lưới đánh cá cá và dụng cụ đi cậu, trong đầu cậu vẫn còn vang vọng: “A...! Hôm nay là một ngày tốt đẹp~!”

Mẹ nó hệ thống chết tiệt!

Có xe ba gác cá vàng đúng thật là tiết kiệm không ít sức lực, mười mấy cái lưới đánh cá và lồng đất, thêm mồi câu ít nhất cộng lại cũng phải mấy chục cân. Lúc cậu dọn về Thời Gia thôn đúng lúc gặp phải mùa đánh cá bắt đầu, bây giờ coi như hôm nay là ngày đầu tiên cậu ra biển thả lưới, cho nên lưới cá các loại cậu vẫn phải mang từ nhà ra bờ biển, sau này cứ đặt ở trên thuyền câu của mình là được rồi.

Mọi người đều là người cùng thôn, đêm hôm không đóng cửa cũng chẳng sao. Bình thường cũng có người ăn trộm mò mẫm lồng đất hoặc lưới đánh cá, nhưng dưới tình huống như vậy thì không có ai lại đưa tay lấy đi cần câu cơm của người khác.

Thời Dư không thiếu tiền, mặc dù ba mẹ cậu qua đời sớm, nhưng vẫn để lại cho cậu không ít tiền gửi ngân hàng. Những chiếc thuyền câu và lưới đánh cá đặt ở quê đã được ông nội cậu đưa cho những người thân thích có quan hệ tốt từ vài năm trước khi ông rời khỏi thôn, cho nên lần này cậu trực tiếp xin anh họ Năm nhà ông Ba dẫn cậu đi mua thuyền và lưới đánh cá mới, và cả cần câu biển chuyên dụng nữa.

Anh họ Năm của cậu tên là Thời Giải, đã nhận gậy của ông Ba từ lâu, hôm qua vừa mở biển đã đói khát khó nhịn mà dẫn người làm thuê đến vùng biển xa xôi. Thời Dư vốn còn muốn đi theo, nhưng cấp bậc Ngư Đường đang vô cùng cấp bách, câu biển cũng không nằm trong phạm vi cấm vào mùa nghỉ câu, có thể đi bất cứ lúc nào, cho nên cậu suy nghĩ một chút thì cũng thôi... Đến lúc đó hẵng thương lượng với hệ thống xem thử xem có nhiệm vụ câu biển ở vùng biển xa nào không, rồi sẽ lại ké thuyền anh họ cậu cùng đi câu biển xa.

Mấy hôm trước thuyền câu chuẩn bị xong cũng đã được đưa đến trong bến tàu của cậu. Bởi vì là người quen giới thiệu, nên ngay cả lớp phủ chống ký sinh trùng có vỏ cũng đã sơn hết cho cậu. Vì không có yêu cầu đặc biệt gì, họ còn tri kỷ quét ba chữ to chà bá “số phát tài” ở đầu thuyền của cậu, đây cũng là yêu cầu phổ biến của ngư dân trong Thời Gia thôn khi đóng thuyền. Đến khi Thời Dư nhìn thấy thì ván đã đóng thuyền, chậm mất rồi nên không thể làm khác hơn gì nhắm mắt nhắm mũi sử dụng.

Hơn phân nửa thân thuyền là màu trắng, phía dưới chỗ khu ngậm nước sơn màu xanh da trời, còn có cả một cái lán nhỏ để che mưa che nắng, phía đuôi thuyền được gắn một chiếc máy thu lưới để kéo lồng đất. Một khi lưới cá xuống biển, cũng không ai biết sẽ mò được hay mắc phải thứ gì, Thời Dư mua toàn lưới cá dài khoảng tám mươi mét, rộng sáu mươi mét, lưới rộng ngần này rất dễ mắc phải đá ngầm ở đáy biển, cho nên rất hợp với một cái máy thu lưới, tránh cho một mình Thời Dư không kéo lên nổi.

Thời Dư khóa xe ba gác cá vàng dưới gốc cây lớn, rồi chuyển lưới cá lên thuyền, thời gian cũng đã tới năm giờ rồi. Dưới sự thúc giục không ngừng nghỉ của hệ thống, Thời Dư khởi động máy móc, lái về hướng chân trời.

Tay nghề lái thuyền Thời Dư học từ lúc ra biển với người lớn khi còn bé... Mọi người cũng hiểu, vừa lên đến trên biển một cái, trông sang đừng nói là người, ngay cả con chim cũng không mấy khi nhìn thấy, bốn bề trái phải vắng lặng không có chuyện gì, người lớn lại đang nhìn một bên, để con cái nhà mình mở cái thuyền câu lên chơi một chút cũng chẳng phải chuyện ghê gớm gì. Lần này về, Thời Dư tới ngay Cục Thủy sản xin chứng chỉ kiểm tra, cuối cùng vẫn lấy được giấy chứng nhận trước khi ra biển. Mặc dù nói đầy ngư dân không có giấy chứng nhận, nhưng Thời Dư cảm thấy lái thuyền hợp pháp vẫn khiến cho mình và người khác yên tâm hơn nhiều. (App TYT)

Cũng cùng tính chất như lái xe hợp pháp, không sợ hại mình, vậy thì ít nhất cũng phải bảo đảm không hại đến người khác.

[Chăm chỉ đã ở trên biển rồi, mà chó lười thì mới lên thuyền.] Hệ thống lười biếng nói.

Thời Dư cầm kim chỉ nam nhìn thử, chắc chắn phương hướng của mình không sai. Hôm nay cậu có buff kỳ ngộ trong người, cho nên định đến vùng biển xa một chút đặt lưới, thử xem sao, bàn đạp biến thành mô tơ, nếu như vậy thì thật sự thời gian hơi không đủ. Cậu xoay nút đổi tốc độ, thuyền câu đột nhiên tăng tốc, cậu cũng không tự chủ ngả người về phía sau. Một tay cậu nắm lấy lan can bên cạnh, một tay khống chế phương hướng, hệ thống đáp lại nhàn nhạt: [Hệ thống thành công đã cập bến, hệ thống thất bại vẫn đang phải lênh đênh trên biển.]

Tới đê, tổn thương nhau nữa đê! Nếu bàn về kháy khịa chọc ngoáy thì cậu chưa từng sợ ai đâu đó!

Hệ thống thoáng nghẹn họng, gửi một nhãn dán [gấu mèo hút thuốc.jpg] cho cậu, tán gẫu với cậu: [Với dòng biển hôm nay, cậu hơi đi chếch về phía tây ba độ sẽ tốt hơn á.]

Thời Dư lái thuyền câu rất nhàm chán, vừa điều chỉnh góc độ một chút, vừa nói: [Nào, cho cái bài hát nghe chơi coi.]

[Ok ~ Anh bạn à, cậu muốn nghe liên khúc nhạc vàng 20 năm hay danh sách bài hit trên internet? Hay là phát ngẫu nhiên?]

[... Không có một lựa chọn đáng tin nào luôn á hả?]

[Bài hát cũ kinh điển? Tôi có một đề cử!] Hệ thống đáp lại một câu, không đợi Thời Dư trả lời đã lập tức phát nhạc. Trong phút chốc Thời Dư dường như không phải đang ở trên mặt biển yên tĩnh, mà là dấn thân vào hộp đêm, nơi có cái loại đèn laser đầy màu sắc và đèn hình cầu lóng lánh mạ bạc đó! Hệ thống trong đầu cậu hóa thành một quang cầu cụ thể, đeo dây chuyền bạc lớn và kính râm, đang nhảy nhảy lắc lư theo nhịp điệu.

Thời Dư ngất luôn, chửi ầm lên: [Dừng dừng dừng! Đây là bài hát cũ kinh điển của cậu á hả? Mau đổi giùm cái!] ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hệ thống tủi thân ngừng lại, bày tỏ: [Liên khúc đề cử 70 năm... Cậu không thích sao?]

[... Cậu yên tĩnh chút đi cho tôi nhờ.] Thời Dư lạnh lùng vô tình đáp lại.

Nửa tiếng sau cuối cùng cậu cũng đã tới vùng nước dự định, mở bao lưới đánh cá, buộc nặng một đầu chài rồi sau đó ném ra biển. Thuyền vẫn còn đang không ngừng lái về phía trước, lưới cá trong tay cậu nhanh chóng bung ra, bảy tám tấm lưới đánh cá được buộc lại với nhau, tạo thành một cái lưới lớn dài khoảng chừng sáu trăm mét, cuối cùng đều tạo thành dấu hiệu trên mặt biển bằng quả cân chìm dưới đáy và đèn nổi làm bằng nhựa xốp ở dưới đáy.

Hệ thống thúc giục: [Mau mau mau, còn một tấm lưới nữa! Mười phút! Cậu có thể làm được mà!]

[Biết rồi.] Thời Dư đáp miệng tiếng, trong tay không ngừng lái thuyền câu ra khu vực cách mấy trăm mét rồi ném cái lưới to thứ hai xuống. Làm xong tất cả, cậu lập tức nghe thấy hệ thống điên cuồng phát tín hiệu: [Buff kỳ ngộ đã phát hành, sẽ có hiệu lực tức thì, thời gian còn lại: 11 giờ 59 phút 59 giây.]

[Mau lên đi, câu cá!]

Trái lại Thời Dư không vội, cậu ngồi bên mạn thuyền, hai chân ngâm trong biển, nước biển lành lạnh đánh vào trên bắp chân cậu, cậu thở một hơi thật dài, nói: [Tôi nghỉ chút đã.]

Hệ thống chỉ hận không thể thả mồi câu xuống giúp cậu ngay lúc này: [Nghỉ ngơi cái con khỉ! Mau lên!]

Một tay Thời Dư chậm rãi kéo cần câu và thùng mồi bên cạnh sang, bắt một con tôm sống lên, dùng lưỡi câu xuyên qua đầu nó, nói: [Vội cái quần gì, có nhiệm vụ quái gì đâu. Câu được cái gì thì tôi lấy đi bán hoặc là đem đi ăn, ông đây lại chẳng thiếu tiền ăn uống, vội cái quần.]

Lời này là nói thật, so sánh với các loại cá, Thời Dư càng thích ăn mấy loại ốc sò hơn, nếu không thì chính là tôm cua. Có thể ở đất liền những thứ này đắt như vàng, dù sao thì chúng cũng chẳng dễ nuôi, nhưng ra đến bờ biển thì coi như không hiếm lạ đến vậy, giá vừa rẻ vừa tươi. Như Thời Dư, trừ tự cấp tự túc còn thường xuyên có ông bà chú bác anh em cho cậu. Mấy tháng nay Thời Dư cũng sắp ăn đến mức PTSD* luôn rồi.

*PTSD: rối loạn stress sau sang chấn

Hệ thống: [Ai bảo không có nhiệm vụ! Chẳng phải nhiệm vụ là...]

Nó thoáng dừng lại: [Ông nội mày thằng Thời Dư này! Cậu có còn chút đức nào không vậy hả? Cậu lại gài bẫy tôi?!]

Lần này đến lượt Thời Dư lười biếng nói: [Tôi có nói gì câu, toàn là tự cậu phun ra mà. Tôi không có, tôi không phải, cậu đừng có nói linh tinh.]

Mặc dù Thời Dư nói như thế, nhưng con tôm ở lưỡi câu trên tay đã gắng gượng treo ở đó mười phút rồi mà vẫn chưa thấy cậu ném vào trong biển.

Hệ thống: [... Cậu được lắm.]

[Phát hành nhiệm vụ thời hạn! [Kỳ ngộ! Cá lớn!] Trong vòng mười hai tiếng phải bắt được năm cân cá đủ loại trở lên là sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể được nhận gói vật liệu xây dựng cấp hai x1.]

[Phát hành nhiệm vụ thời hạn...]

Hệ thống báo liên tiếp mười mấy nhiệm vụ mới dừng lại, Thời Dư nở một nụ cười tươi rói, quơ cần câu ném mồi câu ra phía xa: [Được thôi! Hạ câu!]

[Cậu vô sỉ thật đấy...] Hệ thống uể oải nói.

[Cảm ơn đã khen ngợi.] Thời Dư cười ha hả đáp: [Sự thật chứng minh, người quá cần thể diện đều sống không tốt.]

...

Có thể là do buff kỳ ngộ phát huy tác dụng, gần như mồi câu mới vừa xuống nước ba phút, trên cầu câu đã truyền đến động tĩnh, phao trôi trên mặt biển động đậy toàn bộ. Thời Dư hơi kéo một chút, cảm giác được ở đầu cần bên kia truyền đến một lực kéo mạnh, lúc này mới nghiêm túc.

Câu được cá lớn rồi!

Thời Dư vừa ổn định cần câu, vừa nhảy xuống từ mạn thuyền... Cho dù là một con cá vài cân cũng sẽ sinh ra lực lớn vô cùng, cậu ngồi trên mạn thuyền mà không đề phòng sẽ có thể bị kéo xuống nước, thế thì không được hay lắm. Cậu đặt cần câu ở lan can mạn thuyền, mượn lực đả lực, kéo một hồi lại buông một hồi, cứ tuần hoàn như thế, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng cá trên mặt biển.

Hệ thống còn kích động hơn cả cậu: [Thu lưới đi! Thu lưới đi! Đừng để cá chạy!]

Một tay Thời Dư chặn cần câu, một tay cầm lấy thu lưới ở bên cạnh, hướng về phía cái bóng đỏ dưới biển kia mà thu, một con cá đỏ rực dài chừng nửa cánh tay bị kéo lên!

Hệ thống nhắc nhở: [Thành công bắt được cá trác đỏ hai cân x1. Chúc mừng người chơi [Thời Dư] hoàn thành nhiệm vụ [Kỳ ngộ! Cá trác đỏ!], nhận phần thưởng mồi câu đặc chế x10, giống cá trác đỏ x10.]

App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play