Thời Dư nghẹn lại không nói nên lời.
Con mèo hệ thống bước đi tao nhã mà lười biếng đến bên cạnh Thời Dư, vươn đầu liếc mắt một cái: [À không có việc gì, cá thái dương chính là đặc tính này, không chết đâu.]
[Nhưng vừa rồi cá tầm châu Âu cũng ở trạng thái này... Thật là không có việc gì chứ?] Thời Dư nhìn chằm chằm trên mặt nước hỏi. Tên của con cá tầm châu Âu không tệ, vừa nghe đã cảm thấy điềm báo vô cùng tốt, hơn nữa nhân tố nhiệm vụ ở đây, Thời Dư vẫn rất chú ý đến nó.
[... Hả?] Mèo hệ thống cũng bị kẹt một chút.
[Không vấn đề gì chứ? Cá tầm châu Âu có đặc tính này sao?]
Mèo hệ thống tra một chút tư liệu với tốc độ ánh sáng: [... Hình như không có.]
Thời Dư nhìn mèo hệ thống, mèo hệ thống cũng nhìn Thời Dư.
Trong lúc một người một mèo đang rối rắm, trên mặt nước đột nhiên nổi lên một chút gợn sóng, bọn họ liền nhìn thấy con cá tầm Beluga quý giá kia nhanh chóng bơi đến bên cạnh cá thái dương, sau đó cố gắng đạp nước một chút, mặt nước bị nó khuấy ra từng vòng gợn sóng, nó lại còn liên tục đạp nước trong tư thế uốn éo vô cùng hài hước.
[Nó muốn làm gì?]
[... Không biết.]
Khi Thời Dư vừa dứt lời, chỉ thấy cá tầm Beluga lộn mình, vững vàng lật mình thành tư thế bụng hướng lên trên, sau đó vây cá giật giật, bơi tới bên cạnh cá thái dương.
Cá thái dương cũng giật giật vây cá, một người một mèo thậm chí còn nhìn ra một chút khen ngợi trong đó.
[...]
[...]
Thời Dư khó khăn nói: [Tôi có nên để cho cả hai làm bạn cùng phòng không?]
[Có lẽ là có.] Mèo hệ thống quay đầu, không đành lòng nhìn thẳng nói: [Dù sao cũng không có lưới đánh cá, cứ như vậy đi... Cũng không thể nuôi trong bồn tắm lớn...]
[Lời nói của cậu rất có lý.] Kết quả là một người một mèo quyết định bỏ qua hai sinh vật kỳ lạ này, Thời Dư đổ thức ăn cho cá vào bên trong, cùng mèo hệ thống quay đầu rời đi, trở về phòng.
Nhiệm vụ hàng ngày hôm nay cũng rất đơn giản, chính là cho thức ăn cá vào ao cá, vừa rồi coi như đã hoàn thành. Thời Dư lấy chút đồ ăn cho mình và mèo hệ thống ăn no, lại chơi trò chơi hai tiếng, thậm chí còn ngủ một giấc ngủ trưa, vốn tưởng rằng có thể ngủ thẳng đến gần tối, kết quả cậu rất không có tiền đồ ngủ nửa tiếng liền tỉnh lại.
Thời Dư cảm thấy mình thật sự là thăng hoa, thế mà không muốn ngủ cũng không muốn chơi điện thoại di động, ao cá này nuôi có phải cũng quá thoải mái hay không? Cậu làm sao cảm thấy ao cá của các chú bác cùng thôn lại không vui vẻ như vậy?
Trong lòng cậu cũng biết là hệ thống mở ra mối quan hệ cho cậu.
Rắc rối nhất của nghề nuôi cá căn bản không phải là cho thức ăn ăn, mà là bảo đảm lưới đánh cá dùng để bắt cá sẽ không bị hư hỏng, dựa theo bình thường mà nói, nuôi xa bờ như vậy, phía dưới khó tránh khỏi xuất hiện một chút cá lớn ăn thịt, hung dữ một chút thì xé rách lưới đánh cá đều có. Còn không thì là những ngày bão, tốc độ dòng nước tăng nhanh khi bão ập đến, nếu không phải có hệ thống máy treo, ngày hôm qua cơn bão kia hoàn toàn có khả năng cuốn trôi bè cá của cậu trong một đợt sóng.
Thay vì chơi trò chơi nhàn nhã như bây giờ, hãy suy nghĩ xem ăn gì vào buổi tối cho đỡ chán.
Mèo hệ thống cũng nhận ra sự chán nản của cậu - chủ yếu là bất cứ ai nghịch tai, xoa bóp móng vuốt của nó đều không thể nằm xuống!
[Thời Dư, nếu cậu thật sự thấy nhàm chán thì có thể đi câu cá một lúc, không cần nhất thiết nằm ở đây.]
Thời Dư: [Này, hiếm khi rảnh rỗi một chút, cậu cứ để tôi nằm một lát đi.]
[Cũng được.] Mèo hệ thống đáp một tiếng, theo dõi chuyển động của người cá cả đêm, mèo hệ thống cũng đã quá mệt mỏi, tranh thủ ban ngày không có việc gì để bảo trì và dọn rác thải hệ thống hay gì đó.
Thời Dư tiếp tục véo tai mèo một chút.
Mèo hệ thống: [...]
[Meo meo meo!] Mèo hệ thống quay đầu cắn một cái vào mu bàn tay Thời Dư, đầu óc không ngừng lóe lên: [Đủ rồi, đủ rồi! Không phải nói là nằm xuống một lúc sao?! Là do điện thoại di động không vui hay do chơi game không tốt, cậu luôn động vào tôi làm gì?! Ah?!]
Thời Dư nói một cách tự tin: [Tôi chăm sóc cho mèo của tôi một chút thì sao?] (
App TYT)
[Tôi muốn bảo trì!]
[Cậu bảo vệ cậu, tôi chơi của tôi.] Thời Dư tuyên bố một câu như kiểu một tên cặn bã.
Mèo hệ thống bị cậu làm cho khó chịu đến chết, không chút do dự phát ra một đống nhiệm vụ phụ, vội vàng đi làm: [Đi đi! Làm việc đi! Đừng giễu cợt tôi!]
Nó vốn tưởng rằng Thời Dư sẽ mắng nó hai câu gì đó như là [Nhà tư bản chó Nhật], [Ma cà rồng độc ác], kết quả Thời Dư đứng dậy khỏi giường, hoan hô một tiếng đi tìm cần câu.
[Emmmm...... Tôi sẽ chết nếu không làm đúng quy trình?] Mèo hệ thống lẩm bẩm một tiếng, cũng mặc kệ thời gian còn lại, tiếp tục mở ra sự nghiệp bảo trì (dọn rác) của mình.
Dụng cụ câu cá trong nhà khá cao cấp, dây câu nhìn giống như [Dây câu không bao giờ đứt] trong cửa hàng hệ thống, trước đây Thời Dư ném một dây câu như vậy còn rất đau lòng, hiện tại thì tốt rồi, hệ thống trực tiếp bổ sung cho cậu một cái, gọi là [Mỹ tư tư].
Thời Dư tìm một hành lang gần mặt nước, ngồi ở mép hành lang, hai chân vừa vặn giẫm lên mặt nước, sóng biển nhẹ nhàng, đánh vào mu bàn chân rất thoải mái.
Cậu lấy trực tiếp một xô thức ăn cho cá thông thường từ ba lô của hệ thống, trong đó đầy cá linh tinh đã được chặt thành từng khúc, vừa tiện lợi lại tiết kiệm sức lao động, câu cá quả là tốt.
Cậu treo mồi lên móc câu, vung cần câu bay ra xa, tạo thành gọn sóng trên mặt biển, chìm dần xuống biển.
Thời Dư tuy chán cũng không cảm thấy nhìn chằm chằm mặt biển có gì nhàm chán, không có việc gì nhìn phong cảnh, lại nhìn mồi nhử, cuộc sống nhỏ trôi qua cũng thấy thú vị.
Khoảng hai mươi phút sau, chiếc phao cá cuối cùng cũng chuyển động, Thời Dư nhìn chằm chằm vào mặt nước, đương nhiên sẽ không bỏ sự chuyển động như vậy, bàn tay cầm dây câu khẽ động, khiến cho mồi nhử dưới nước cũng giật giật.
Điều này nhằm làm giảm cảnh giác của cá ăn mồi, để cá tưởng là sinh vật sống, nhưng nếu bị thương thì không thể chạy xa được, cá thấp cảnh giác rất mạnh, nếu có điều gì đó không ổn, nó sẽ không ăn mồi, một loài cá thấp chỉ ăn vật sống, nếu phát hiện vật chết thì nó sẽ không cắn câu.
Thời Dư chỉ nhẹ nhàng di chuyển như vậy, dưới nước lại đột nhiên trở nên dữ dội, như thể có cá nào đó đang đuổi theo mồi nhử. Ngay sau đó, con cá nổi trên mặt nước đột nhiên chìm xuống, Thời Dư đã biết rằng con cá đã cắn câu!
Một trò chơi chỉ mới bắt đầu.
Thời Dư nhanh chóng rút dây câu lại, thừa dịp cá cắn câu còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người bọn họ, cho đến khi có một lực kéo ra từ dây câu, cậu lại thả dây câu ra, làm cho con cá nghĩ rằng cậu đã thoát ra, cậu thả lỏng sức lực của mình, bắt đầu nhanh chóng thu dây lại lần nữa.
Thời gian kéo đi kéo lại như thế là rất khủng bố.
Nơi này là vùng biển xa, tài nguyên cá so với gần biển mà nói không biết nhiều hơn bao nhiêu, Thời Dư còn cảm nhận được sức lực trên tay, có lẽ cũng biết rõ con cá cắn câu phải ít nhất là năm cân trở lên, nếu không lực kéo không có khả năng lớn như vậy.
Cứ tiếp tục như vậy thì không được, tư thế ngồi này của cậu không có lợi cho việc dùng lực.
Thời Dư một tay cầm cần câu, một tay thừa dịp cá còn chưa dùng sức lập tức bò dậy, thậm chí lui về phía sau một bước, miễn cho bị cá kéo vào trong nước - không phải cậu không được, mà là cá ở trong nước có sức lực so với tưởng tượng lớn hơn nhiều, việc câu cá này so với nói là đấu với cá, không bằng nói là đấu với nước.
Hôm nay Thời Dư khá may mắn, dòng nước đang hướng về phía cậu, nếu như dòng nước ngược hướng với Thời Dư, như vậy Thời Dư còn phải nỗ lực nhiều hơn mới có thể câu được.
Sau khi đứng lên, Thời Dư thoải mái hơn nhiều, hai chân đứng một trước một sau, thuận tiện dùng sức.
Con cá kia có lẽ cũng biết mình trúng quỷ kế của con người, ở trong nước không ngừng bơi lội, cố gắng giãy ra, nhưng vì dây câu, cuối cùng nó thể hiện động tác bơi vòng tròn.
Khi Thời Dư đã thu dây câu đủ gần, một bóng vàng từ dưới nước lướt qua. Thời Dư một tay giữ vững cần câu, một tay chạm vào lưới, định trực tiếp vớt cá lên.
Đúng lúc này, một lực giằng co khác từ cần câu truyền đến, Thời Dư chỉ có thể từ bỏ lấy lưới, mà nắm chặt cần câu, không chịu thả ra.
Con cá dưới nước dường như bơi đã kiệt sức, sức lực từ cần câu cũng giảm dần, Thời Dư vui vẻ trong lòng: chính là bây giờ!
Cậu dùng sức nhấc cần câu lên, dây câu bay ra khỏi mặt nước với một con cá có vây vàng và đốm đen!
“Cá nâu!” Thời Dư thốt ra.
Cá nâu là một loại cá thường gặp ở đây, còn được gọi là cá hói, cá dĩa thái. Cá nâu là cách gọi dân dã của họ ở đây. Thịt cá nâu thơm ngon, hầm, rán, hấp đều thích hợp, tuy loại cá này có thể nuôi được, nhưng hầu như không thể sinh sản được, bình thường chỉ nuôi một bè đánh cá thấp trên bè còn lại – nhưng vì tất cả các bè đánh cá đều được làm, tự nhiên sẽ có những loại cá kinh tế hơn có thể nuôi, nhưng nuôi nó thì không đáng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Vì vậy, loại cá này bán khá chạy trên thị trường, rất phổ biến với ngư dân.
Tuy nhiên, cần lưu ý rằng có tuyến nọc độc ở hàng vây lưng trên của cá nâu nên khi bắt phải cẩn thận, đề phòng bị đâm và sưng tấy trong hai ngày.
Con cá nâu này dài khoảng ba mươi cm, thân hình dẹt nhưng trông rất chắc thịt. Chiều dài này gần như là giới hạn của cá nâu khi trưởng thành khỏe mạnh.
Nó liên tục nhảy trên sàn gỗ với hy vọng sẽ nhảy trở lại nước. Thời Dư nào có thể để cho nó thành công, mất hai mươi phút để mắc câu và hai mươi phút để câu được cá, cậu đã dành trọn vẹn bốn mươi phút cho con cá này, như thế nào cũng sẽ không thả nó đi.
Chỉ thấy cậu một tay kéo dây cá, nhấc cá nâu lên, tay kia đeo một cái bao tay thật dày, từ phía dưới nắm lấy chỗ giữa đầu cá và thân cá, cầm thật chắc con cá trong tay.
Bên cạnh có một cái xô trống mà cậu đã chuẩn bị sắn, cậu lưu loát tháo móc câu xuống, cúi xuống lấy nửa xô nước biển, mới ném con cá nâu vào.
Vui vẻ!
Bữa tối có sẵn hôm nay!
Cậu treo mồi câu vào móc câu với tinh thần thoải mái dễ chịu, lần thứ hai ném ra ngoài, tự hỏi con cá tiếp theo mắc câu đang ở đâu?
App TYT & Ý Hiên Các team