Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Thời Dư đã thấy mình là một kỳ tích của y học.

—— Chỉ sau vài ngày phẫu thuật, cậu cảm thấy rằng bây giờ cậu có thể vừa nhảy tại chỗ vừa đánh chết một con bò bằng tay không.

Suy nghĩ một chút, Thời Dư liền hiểu ra rằng hệ thống đã đổi thành công dị năng hệ thủy cho cậu ta, không rõ nó có chức năng gì, những nỗi đau hành hạ cơ thể cậu trong vài ngày qua đã biến mất không dấu vết.

Hệ thống đã gửi một biểu tượng cảm xúc trong đầu cậu: [Con mèo dễ thương wink.jpg]

Thời Dư còn chưa kịp phản ứng, hệ thống liền quẹt một loạt biểu tượng cảm xúc một cách điên cuồng: [Khen ngợi tôi! Khen ngợi tôi! Khen ngợi tôi!.jpg]

Thời Dư não nề: [Khen khen khen, đừng quét nữa được không!]

Mèo hệ thống nói: [Tôi không có!]

Tuy là nói như vậy, nhưng hệ thống vẫn ngừng vuốt.

Thời Dư nhìn trần nhà của bệnh viện, trên mu bàn tay vẫn còn kim tiêm, đột nhiên có người bước vào mang theo một hộp cơm, nhìn thấy Thời Dư đã tỉnh: “Này? A Dư, cậu đã dậy rồi à?”

Thời Dư quay đầu lại nhìn, chính là anh họ Thời Giải, cậu cũng có chút kinh ngạc: “Anh họ, sao anh lại tới đây?”

“Không phải là do hôm qua anh trở về thì nghe tin cậu bị gãy xương sao?” Thời Giải nhanh chóng kéo tấm ván ở cuối giường dùng để ăn cơm lên, mở hộp cơm ra, bên trong là một nồi cháo hải sản đặc sệt. : “Mẹ anh đặc biệt chuẩn bị cho cậu đó, hầm cả một buổi tối.”

“Cảm ơn thím hai.” Thời Dư giật giật cái mũi, không khỏi nuốt ngụm nước bọt, ngoài mình còn phải từ chối hai lần: “Không tốt lắm đâu… Em vừa mới phẫu thuật xong, ăn hải sản rất dễ sinh bệnh.”

“Này, cậu nghe lời đi!” Thời Giải đưa cho cậu một cái bát lớn: “Chúng ta người lớn lên bên biển, đương nhiên là đồ biển ăn bổ dưỡng nhất! Mẹ anh còn đặc biệt mua hai con cua bơ cho cậu! Ăn một bát bách bệnh đều tiêu tán! Cơ thể của cậu sẽ vô cùng khỏe!”

Thân thể Thời Dư tốt, thật ra ngoài miệng nói một chút, cậu liền mỉm bưng cầm bát lên ăn, càng cua cảm giác thú vị hơn bất cứ thứ gì khác.

Thời Giải cũng không khách sáo, anh ta cũng múc một bát cho mình, hai sột sột ăn một trận, cuối cùng Thời Giải thu thập xong cái bàn, rồi mới lên tiếng: “Cậu có chuyện gì vậy A Dư? Thiếu tiền à?”

“Không.” Thời Dư hơi bối rối nói. Trong tay cậu ta còn có tài sản thừa kế của cha mẹ, còn có một căn nhà ở thành phố đang thu tiền thuê, nếu nói mấy ngàn vạn thì cũng không có, nhưng nếu nói hai ba trăm vạn thì vẫn là có, bản thân cậu cũng không có sở thích đốt tiền, số tiền tiết kiệm này đủ để cậu sống cả đời – điều kiện tiên quyết là không có hệ thống nào.

“Tại sao cậu lại làm việc liều mạng như vậy nếu không thiếu tiền?” Thời Giải nhíu mày, thấy trên mặt Thời Dư không có dấu vết che giấu: “Vậy được rồi, nếu cậu thực sự thiếu tiền hãy nói cho anh của cậu biết, nhiều thì không có, nhưng anh của cậu vẫn lo được cho cậu ăn no mặc ấm.”

Trong lòng Thời Dư ấm áp: “Em biết, anh đừng lo lắng, thiếu tiền nhất định sẽ tới ăn hôi nhà anh.”

“Vậy cũng được.” Thời Giải lại nói tiếp: Cậu có muốn đi theo anh cậu làm không? Cùng anh ra biển, cậu sẽ là người chỉ huy thứ hai của anh. Nếu cậu không có việc gì với những ông lão đánh cá kia thì một chuyến đi sẽ có cả ngàn nhân dân tệ, thế nào? Ra khơi một mình, còn luôn chạy đến nơi xa xôi, khi gặp sự cố không có ai giúp đỡ. Nhìn cậu lúc này đi, nếu cậu không gọi điện thoại kịp thời, cậu cho rằng cậu có thể đứng thẳng trở về không?”

“Còn nữa, nói cho anh biết, cậu làm sao mà khiến chính mình gãy xương?”

Thời Dư nhẹ nhàng chớp mắt một cái: “Nói ra anh có thể không tin...”

“Cậu nói đi! Tôi tin cậu!”

“Lần trước... anh biết là em đã cứu một con cá voi sát thủ mắc cạn, đối phương có lẽ đã đến trả ơn... con cá ngừ đại dương trước đó cũng là do nó tặng, lần này nó trực tiếp ném một con cá hồng tía đập vào người em làm em thương nặng.” Thời Dư cảm thấy lời này chính cậu còn không tin: “Cứ như vậy, nó không hề chào hỏi gì với em, lúc đó em đang ngủ, sau đó từ trên trời giáng xuống một con cá lớn, trực tiếp nện em thương nặng.”

“Con cá voi sát thủ đó thậm chí còn phun nước vào em, như thể nó nên em bị thương nặng mà bắt em phải khen ngợi nó.”

Thời Giải nhìn Thời Dư một chút, đưa tay sờ trán Thời Dư, Thời Dư ngoan ngoãn quan sát động tác của của anh họ mình, khi Thời Giải đo xong thân nhiệt của cậu, anh ta lại kéo chăn bông cho cậu, mặt mũi tràn đầy âu yếm nói: “Ngoan đi, bệnh nặng thì nghỉ ngơi nhiều thêm hai ngày nữa.”

“...?”

“Anh của cậu đi trước đây, ra biển chờ chuyện của cậu tốt hơn anh sẽ mang cậu đi bay... Tốt hơn là nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”

“... Ồ.” Thời Dư lên tiếng, Thời Giải cầm hộp cơm lên, vẫy vẫy tay rồi đi ra ngoài, sau đó Thời Dư nghe thấy Thời Dư nói với bên ngoài: “... Y tá! Y tá, hãy kiểm tra em trai tôi, cậu ấy dường như bị ảo giác. Tranh thủ thời gian giúp tôi kiểm tra xem có phải là thuốc không có hiệu quả không!”

Thời Dư: “...”

***

Mặc dù Thời Dư đã được chữa lành, nhưng cậu không thể thực sự nhảy lên và nói [Tôi không sao, tôi muốn được xuất viện.], vẫn như cũ phải thành thật nằm đủ bảy ngày mới được phê chuẩn về nhà nghỉ ngơi, đương nhiên, trong quá trình quay chụp, hệ thống cũng đã giúp cậu động chút tay chân, nếu không cậu sẽ không biết giải thích thế nào rằng xương sườn mà cậu phẫu thuật trong bảy ngày đã tốt hơn mà còn cứng hơn trước.

Tất nhiên, không có cách nào để thực hiện cuộc sống hàng ngày.

Sau khi Thời Dư được Thời Giải đưa về nhà, mèo hệ thống đã lao ra để chào đón Thời Dư. Thời Giải nhìn mèo hệ thống đang cọ cọ xoay quanh chân Thời Dư, khen ngợi một câu: “Chao ôi? Con mèo của cậu khá ngoan, sao anh nhớ cậu chỉ mới nuôi có vài ngày, mà nó cứ như vậy nhận cậu làm chủ nhân sao?”

Thời Dư và hệ thống đồng thanh nghĩ: [Đó là con trai của tôi, tôi có thể không thân thiết với nó sao?]

Sau đó, một người và một hệ thống cùng nhìn thấy lời phát biểu của đối phương trong đầu mình.

[Phi! Ai là con trai của cậu?!]

[Phi! Ai là con trai của cậu?!]

Một người và một con mèo nhìn nhau:

[Cậu là con trai của tôi!]

[Cậu là con trai của tôi!]

Thời Dư quay đầu không để ý tới nó, duỗi chân nhẹ nhàng đá nó sang một bên: “Đi thôi, tôi bị thương rồi, cậu tự đi chơi đi!”

[Tôi nhổ vào! Ai là con trai của cậu!] Mèo hệ thống tức giận đến mức quay đầu rời đi.

Thời Giải vịn Thời Dư đưa cậu vào bên trong, nhìn thấy mèo hệ thống thật sự chạy đến đây, anh ta cười nói: “Này? Con mèo này rất nghe lời, Mimi, tôi là chú của cậu! Tôi sẽ mang cho cô một cái cá để ăn sau!”

Tất cả chúng ta đều biết rằng mèo trên thế giới thực sự có một cái tên chung - Mimi! ( truyện trên app T𝕪T )

Mèo hệ thống tức giận đến run lên, chân sau đạp một cái, nhảy dọc theo bồn rửa mặt bên ngoài bay lên vách tường, liền biến mất. (App TYT)

Thời Giải cũng không quá coi trọng việc đó, anh ta thản nhiên trêu chọc con mèo dễ thương một chút, đặt Thời Dư lên giường, bật điều hòa, lại để đồ ăn do mẹ anh ta làm sang một bên cho Thời Dư, nói: “Được rồi, vậy anh đi trước, ngày mai anh lại mang đồ ăn cho em!”

“Ngươi không cần phiền phức như vậy.” Thời Dư nói: “Anh họ, anh có thể đi trước, ngày mai cũng không cần đến, tự em có thể làm được.”

Thời Giải không nhìn lại vẫy vẫy tay: “Tên ngu ngốc cậy mạnh gì, nói thật, ở nhà nghỉ ngơi đi, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh, đi đây.”

Khi Thời Dư phản ứng lại, cậu nhìn thấy mèo hệ thống từ lầu hai đi xuống, giật giật cái mũi, nó liền chạy đến bên cạnh Thời Dư: [Mẹ ơi, Thời Dư đây là cái gì? Thơm quá!]

[Con gà mái già hầm của thím hai tôi...] Thời Dư trả lời nửa chừng, rồi nhanh chóng nhấc hộp cơm lên: [Làm cái gì vậy, bên trong nóng hổi!]

Mèo hệ thống kêu meo meo một tiếng, ngồi ở bên cạnh Thời Dư: [Tôi muốn ăn! Mấy bữa nay ăn cá sống ở nhà khiến tôi phát nôn! Nhanh lên! Tôi muốn súp gà!]

Thời Dư tức giận bước ra khỏi giường, không cần che giấu khi anh họ đã đi, vào bếp lấy một cái bát múc một bát canh gà, để sang một bên cho nguội, lại vặn cái khăn lông lau nhà bếp mấy ngày nay không về có chút bụi bặm.

Mèo hệ thống tham lam ngồi xổm bên cạnh bát, nhìn chằm chằm bát canh, hai con mắt còn không thể nhìn đi chỗ khác. Nó nói: [Nhân tiện, Thời Dư, ao cá của cậu đã được xây dựng, khi nào thì cậu sẽ đi xem một chút?]

[Ao cá cấp một?] Thời Dư chớp chớp mắt, cậu đã hoàn toàn quên mất: [Đã hoàn thành?]

[Đã xong rồi, cậu nằm viện bảy ngày, phẫu thuật một ngày, vào sáng sớm ngày hôm nay đã hoàn thành. Tôi đoán là cậu vẫn đang ngủ nên không nghe thấy.] Mèo hệ thống nói, cẩn thận lấy hai bàn chân trước của nó để nhúng một ít canh trong bát, rồi nhanh chóng rút hai bàn chân ra như thể nó bị bỏng, do dự thè lưỡi ra liếm liếm.

[Ô ô ô uống ngon!] Mèo hệ thống kêu một tiếng vui vẻ.

Thời Dư bất đắc dĩ đem cái bát trước mặt bỏ vào tủ lạnh để tăng tốc làm nguội, để cho mèo hệ thống không nhịn được lao vào bị bỏng mà hùng hùng hổ hổ: [Vậy thì tối nay đi?]

[Được rồi, buổi tối rất tốt, buổi tối không dễ bị phát hiện.] Mèo hệ thống đi theo Thời Dư đến bên cạnh tủ lạnh, nhìn lên cửa tủ lạnh, trông rất yên tĩnh và lễ phép: [Vậy thì từ ngày mai cậu có thể chấp nhận thói quen hàng ngày tương ứng với ao cá cấp một mới, tất cả phần thưởng ban ngày sẽ được nhân đôi. Sau đó chúng ta thả cá con một thời gian, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể nâng cấp lên ao cá cấp hai!]

Trong lòng Thời Dư đếm giây, khi nghe thấy lời này, cậu nhíu mày nói: [Tuyệt vời như thế sao? Vậy chẳng phải các cậu bị thiếu máu à?]

Con mèo hệ thống đã đưa cho cậu một ánh mắt ‘Cậu biết đấy' và gửi một biểu tượng cảm xúc hèn mọn về việc hút thuốc đến trong đầu Thời Dư. Thời Dư không nói một lời mà sao chép nó, khuôn mặt của một người và một mèo đều hiển thị ngầm hiểu lẫn nhau.

Khi Thời Dư đếm ngược ba phút trong lòng xong, cậu lấy canh gà ra ngoài, lúc này canh gà đã có hương vị vừa miệng, mèo hệ thống vùi vào ngao ô một tiếng, bắt đầu uống vào như gió bão.

Thời Dư cũng tự mình rót một bát canh, nhìn bầu trời sáng sủa bên ngoài, cũng cúi đầu uống cạn.

Cùng lúc đó, ở một vùng biển nào đó.

Một con tôm hùm lộng lẫy Trung Quốc có kích thước bằng một con đực trưởng thành, cố gắng ẩn mình trong rạn san hô, nhưng thân thể nó quá lớn nên không thể nhét vừa: [Meo meo meo? Có người dám lập ao cá trong lãnh địa của Siren, cậu ấy chán sống rồi sao???]

Đối tượng của nó cũng là một con tôm hùm to bằng con đực trưởng thành, râu tôm trên đầu hung hăng vung vẩy: [Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng học cách kêu meo meo như mèo!]

[Mèo là báu vật trên nhân gian! Cho dù là đối tượng của tôi, cậu cũng không thể ngăn cản tôi bị mèo hấp dẫn!] Một con tôm hùm nào đó chạy trốn trượt về phía xa, lấy trong tay ra cái túi ni lông bịt kín, hung hăng liếc nhìn một bức ảnh mèo bên trong. [Một ngày nào đó, tôi sẽ tiến hóa khả năng lên bờ! Tôi muốn nuôi một con mèo!]

App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play