[Dậy, dậy!] Mèo hệ thống bị đồng hồ báo thức của mình đánh thức, nó nhìn giờ, duỗi lưng trên giường một cái, sau đó nó không chút do dự giẫm lên trên ngực Thời Dư: [Con trai, đi làm.]
Thời Dư đang ngủ say thì cảm thấy ngực mình trĩu xuống, vừa mơ mơ màng màng mở mắt nhìn đã nhìn thấy một con mèo dí sát mặt, còn thiếu chút nữa dán vào mặt cậu, cậu ngây ngốc trong chốc lát mới nhớ tới đây là hệ thống. Cậu không khỏi đuổi mèo hệ thống sang một bên: [Đừng quậy nữa, tôi ngủ một lát!]
Không được! Cậu tranh thủ thời gian đứng lên cho tôi! Mèo hệ thống kêu hai tiếng, nó thấy Thời Dư lắc đầu một cái lại lâm vào mộng đẹp, nó híp mắt nguy hiểm: [Con trai, nếu cậu lại không... Đó chính là do cậu bức tôi, khà khà.]
Thời Dư trả lời bằng cách quơ lấy gối đầu chôn đầu của mình xuống dưới.
Mèo hệ thống trông thấy động tác của cậu thì lùi về sau mấy bước, nó cúi người rồi nhảy lên trên tủ quần áo, nó mượn lực ở trên vách tường, thành công dời mình sang tủ quần áo. Nó chuẩn bị cho Thời Dư một cơ hội cuối cùng: [Thời Dư, rời giường! Con trai, ba cho con thêm một cơ hội cuối cùng! Con không biết tốt xấu.]
Thời Dư: “... Khò khò.”
Thời Dư đắc ý giả bộ ngáy.
Mèo hệ thống thấy ba phần lưng cậu che dưới gối đầu, cuối cùng nó quyết định chọn cái bụng mềm mại, xác định mục tiêu, nó nhảy xuống từ tủ quần áo, cơ thể mập mạp mang theo trọng lực như một viên pháo cỡ nhỏ đang trực tiếp rơi vào bụng Thời Dư: [Ăn cú nhảy tín ngưỡng của tôi đi! Ai cha!]
“... Đm!” Thời Dư tỉnh dậy trong nháy mắt, cậu bưng bụng, rên rỉ hai tiếng, mắng: [Hệ thống, tôi xx cả nhà cậu!]
Mèo hệ thống lạnh lùng vô tình đi xuống từ trên người cậu, nó ngồi cách cậu không xa: [Hệ thống không có gia đình.]
Quậy như thế thì Thời Dư ngủ không nổi nữa, nhưng cho dù là như thế, cậu vẫn nằm trên giường một lúc lâu mới cảm thấy cảm giác đau trên bụng đã biến mất. Cậu hùng hùng hổ hổ đứng lên, mèo hệ thống đi bên cạnh chân cậu: [Thời Dư, buổi sáng ăn gì đây?]
Thời Dư lạnh lùng liếc nó: [Ăn cái rắm!]
Hệ thống chững chạc đàng hoàng đáp: [Cái gì, cậu có sở thích này sao? ... Được rồi, tôi là hệ thống có tam quan cực kỳ chính trực, tuyệt đối sẽ không kỳ thị đam mê đặc thù của người khác, nhưng tôi muốn ăn cháo bào ngư, cảm ơn.]
Thời Dư lạnh lùng hừ, cậu vẫn thở phì phò trong lòng, nhưng là cậu bảo hệ thống đánh thức cậu, mặc dù cách này rất buồn nôn, nhưng trên căn bản mục đích vẫn đạt được, cậu đành phải nhận mệnh lấy bào ngư trong tủ lạnh. Mèo hệ thống biết Thời Dư đuối lý nên ngồi xổm ở trên mặt bàn nhìn cậu bận bịu, còn kêu gào: [Thêm nhiều bào ngư nữa! Tôi muốn ăn cháo bào ngư! Chứ không phải cháo thêm xíu bào ngư!]
Thời Dư cầm con dao nhỏ trong tay, hai ba lần liền cậy bào ngư từ trong vỏ, cậu ném hết nội tạng. Cũng không phải là không thể ăn, thật ra có thể ăn gan bào ngư, như mà đầu tiên là nó khó làm, thứ hai là hương vị tương đối đặc thù, không phải tất cả mọi người đều thích ăn, thứ ba là đã thấy nhiều, không hiếm có, dù sao trong nhà của thôn vùng này không ai ăn gan bào ngư.
Cậu móc bào ngư ra ném vào ngâm trong nước muối, Thời Dư cậy hơn mười con bào ngư, cậu còn ngại không đủ lại đi mở tủ lạnh lấy hai con cua ra, rửa sạch chặt cả hành gừng tỏi ném hết vào trong nồi, tăng thêm lượng gạo và nước, cậu đậy nắp nồi, xong việc.
Mèo hệ thống thèm đi loanh quanh cái bếp.
Thời Dư không vội mà đi rửa mặt, đầu tiên cậu lấy hết bào ngư trong tủ lạnh, bào ngư nuôi không lâu, phải nhanh chóng xử lý mới được. Thịt bào ngư bị cậu lưu loát cậy ra từng cái, bỏ vào ngâm bên trong nước muối, ngâm hai mươi phút, chần qua một lần nước lạnh sau khi đun sôi, bỏ vào túi bịt kín rồi bỏ vào tủ đông để dành thì có thể ăn rất lâu, mà lại cảm nhận cũng sẽ không thay đổi.
Đợi đến lúc cậu làm xong đây hết thảy, cháo đã nhanh chóng sôi lên, cậu bỏ vào chén lớn cho mình và mèo hệ thống, cậu để lên bàn, dặn dò: [Bây giờ chưa ăn được, chờ cháo nguội cậu mới được ăn.]
[Ừ, tôi cam đoan không ăn vụng!] Mèo hệ thống đáp.
Khóe miệng Thời Dư giật giật, cậu không nói chuyện, quay đầu đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Cháo trên bàn bốc lên khói mờ, cháo đã bị mỡ cua vàng nhuộm thành màu vàng kim, từng bào ngư lớn bằng bàn tay trộn lẫn với cháo, màu vàng óng ánh làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Mùi vị vô cùng tươi lan tràn trong không khí, mắt của mèo hệ thống nhìn chén cháo chằm chằm không dời mắt, nó nhìn bào ngư chậm rãi ngưng tụ lại ở nước cháo màu vàng kim, yết hầu nó lăn lăn, nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng.
Giọt nước càng lúc càng lớn, rốt cục, thoát khỏi bào ngư rơi vào bên trong chén cháo.
“Lạch cạch.” Giọt nước phá tầng dầu trên cháo, tạo thành gợn sóng trong chớp mắt như là ảo giác, mùi hương trong không khí càng dày hơn.
“Meo!” Mèo hệ thống hạ giọng kêu một tiếng, nó nhịn không được nữa liền nhào tới, ngay sau đó là một tiếng hét thảm: “Meo ngao ngao ngao ngao!”
Thời Dư cầm khăn lau mặt đi ra từ trong phòng vệ sinh thì nhìn thấy mèo hệ thống ngồi xổm ở nơi hẻo lánh điên cuồng uống nước, cậu nhìn bát cháo cua bào ngư trên bàn rõ ràng bị liếm một ngụm, chậm rãi liếc mắt: [Đã nói bỏng, không được ăn.]
Mèo hệ thống hé mặt mèo đang ngâm ở trong nước: [... Ùng ục ục... Tôi nhịn không được hu hu hu!]
[Đáng đời.] Thời Dư đáp lại một câu, cậu thả khăn mặt trên kệ, cháo hải sản đã không còn bốc khói nhưng cái này cũng không có nghĩa là nó không nóng, mà là do quạt thổi, để mặt ngoài nó tạo thành một tầng da giấy, ngăn cản hơi nước mà thôi. Thời Dư dùng đũa khuấy chén cháo, độ nóng dưới đáy chén lập tức xông ra, cậu lại lấy cái đũa khác giúp mèo hệ thống khuấy cái chén, cuối cùng cậu dứt khoát bỏ dưới đầu gió máy lạnh ra mà dặn dò: [Qua hai phút cậu mới được ăn... Nếu dây ra sàn thì cậu tự liếm sạch.] (
TYT app)
Làm xong hết thảy, cậu mới vùi đầu bắt đầu ăn.
Mèo hệ thống tủi thân nhìn cậu ăn, lại nhìn chén chảo đặt ở đầu gió, nó hơi do dự, chậm rãi đi tới bên cạnh chén cháo ngồi xổm xuống, đôi mắt không nháy mà nhìn cháo đợi đến khi nó nguội thì hệ thống mới ăn.
Hệ thống chưa từng làm việc riêng trái pháp luật, đứng núi này trông núi nọ, làm việc quang minh lỗi lạc, liêm khiết thanh bạch bắt đầu suy nghĩ đến việc có nên cho cơ thể mèo này một hệ thống không sợ nóng làm phần thưởng.
Đợi hai phút, khói trên mặt cháo đã gần hết, mà Thời Dư đã bắt đầu ăn chén thứ hai, mèo hệ thống bay nhào đã đến chén cháo, đầu tiên là lè lưỡi cẩn thận liếm một chút cháo, cảm thấy nhiệt độ vừa phải, liền đâm thẳng đầu vào, mạnh mẽ hút vào, vừa ăn vừa bức bức: [Thời Dư, xới cho tôi thêm một bát! Muốn thanh cua! Ô ô ô ăn ngon chết tôi rồi... Tôi còn muốn một bát nữa! Để nguội trước cho tôi!]
Thời Dư thuận tay bới thêm một chén nữa cho nó rồi hỏi: [Tuyên bố nhiệm vụ hôm nay chưa?]
Mèo hệ thống: [Phát rồi, tự mình nhìn đi!]
Thời Dư nghe vậy liền nhìn thoáng qua giao diện hệ thống, phát hiện hôm nay vẫn là công việc tương đối thả lỏng, không cần ra biển, ở bờ biển lăn hai vòng cơ bản liền có thể hoàn thành, hiện tại cậu rất hài lòng, một người một mèo ăn cơm xong, Thời Dư cầm chén đũa quăng vào máy rửa bát, cậu mang theo thung màu hồng mình thích và kìm gắp than xuất phát.
Đương nhiên cậu sẽ không quên mèo hệ thống.
Mèo hệ thống ăn quá no, lúc này lười biếng ngồi bên cạnh Thời Dư, nó cực kỳ dung túng bản tính mèo nhảy vào trong thùng nhựa coi như sạch sẽ, cuộn người lại, vừa nửa cái thùng, gió ở ven đường thổi qua, ung dung lắc lư, làm nó buồn ngủ.
Thời Dư đến bờ biển, trông thấy mèo hệ thống lại ngủ thiếp đi, cậu suy nghĩ liền bồng nó ra, ngầm xoa nhẹ lông của nó, xách túi lưới từ trong xe ra, cậu lại đến thuyền của mình cầm lồng ra, thừa dịp thuỷ triều lui thả lồng xuống, mình thì đi trên biển bắt hải sản.
Hôm nay thời gian thuỷ triều lui là khoảng chừng năm giờ, thời gian vẫn tương đối thích hợp, không đến mức quá sớm, cũng không quá muộn. Mặt trời ló đầu, ánh nắng vừa đúng lúc chiếu tới, nước biển còn mang theo cảm giác buốt lạnh, Thời Dư mang dép lê dẫm lên mặt nước, cậu thấy rất dễ chịu.
Bởi vì hiện tại kỳ đánh cá đã kết thúc, phần lớn ngư dân vẫn chọn ra biển mà không phải đi biển bắt hải sản. Đi biển bắt hải sản bình thường đều là thời điểm đánh cá ngư dân không thể ra biển chỉ có thể đi trên bờ biển đến biển bắt hải sản thử vận may, trong thời gian giống nhau, ra biển thả lưới thu hoạch bắt được nhiều hải sản hơn nhiều.
Thời Dư đi dọc theo khu đá ngầm, nước biển không chưa qua bắp chân cậu, cậu mở đèn pha trên đầu ra, như vậy có thể nhìn kỹ hơn. Dưới khi đá ngầm mọc đầy rêu xanh và san hô, Thời Dư quan sát rất tỉ mỉ, thấy có cá liền đợi trong khe hở cá ngầm, không nhìn kỹ thì thật sự không nhìn được.
Kết quả vạn lần không nghĩ tới cá cậu còn chưa tìm được, một con mực không lớn liền bị ánh đèn hấp dẫn mà đến, thử thăm dò khu vực đèn pha vừa bơi tới lui. Thời Dư tay mắt lanh lẹ, trông thấy tung tích của nó liền không nói hai lời lấy đèn pha xuống, điều chỉnh góc độ xuống dưới, bảo đảm con mực sẽ không đi ra xa, mình thì chờ đúng thời cơ, bỗng nhiên cậu tiến lên hai bước, tay quơ vào trong nước biển, liền chộp con mực vào trong tay.
“Hoàn hảo.” Thời Dư cầm con mực lên quan sát, nó không lớn không nhỏ vừa đủ để hai người họ ăn, lúc này cậu không định thả nó đi. Nhưng mà con mực thật sự rất dễ chạy trốn trong túi lưới, cậu nhìn xung quanh, đi đến bên cạnh nhặt được bình nước khoáng không biết bị ai ném trên mặt biển, cậu rót nước biển vào bên trong, sau đó ném con mực vào.
Quả nhiên không có thùng vẫn không tiện.
Thời Dư yên lặng nghĩ.
Đúng lúc này, trên bàn chân cậu như có thứ gì trượt qua, trơn bóng. Hẳn là con cá.
Thời Dư lập tức hưng phấn, cậu không cử động, dùng đèn pha cẩn thận quan sát xung quanh, nhìn xem ở nơi nào có dấu vết mà nó để lại.
Trời không phụ người có lòng, Thời Dư tìm được một con cá có vết đốm như màu đá ngầm ở trong khe hở của đá ngầm, nhìn hình dạng thì có vẻ là lơn, cậu tự khen ngợi mình trong lòng.
Cậu rón rén đi qua, một tay chậm rãi để dưới nước, đi tới chỗ con cá mú.
Cá mú ngu ngốc cho rằng mình đã an toàn, di chuyển cũng không di chuyển một chút.
Thời Dư xác định tay mình đã đến vị trí, ngón tay khẽ cong, hai ngón tay đâm chính xác vào con cá mú, cứ như vậy cá mú liền bị chặn trong lòng bàn tay cậu, sau đó bị ném vào bên trong túi lưới.
Hoàn thành, có món chính hôm nay rồi.
App TYT & Ý Hiên Các team