Thời Dư lái thuyền đến chỗ thả phao ở đầu bên kia lưới đánh cá, chỉ còn đúng bốn tấm lưới nhưng tấm nào tấm nấy đều đầy cá tôm. Ban đầu Thời Dư còn định tự đi thu lưới cho đỡ bày vẽ thêm chuyện, kết quả cậu hoàn toàn không kéo nổi, tốt nhất là dùng máy kéo lưới mới lôi được lưới đánh cá lên trên.
Cá mòi đầy ắp trong lưới đang lấp lánh ánh bạc, con nào con nấy cũng phải dài khoảng hai mươi lăm centimet. Con số này gần như là kích thước lớn nhất mà cá mòi có thể đạt tới.
Hệ thống “meo meo” ăn hết nửa con cá ngừ đại dương, nó phơi mình trên boong tàu thở không ra hơi, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được phần bụng mềm mại của nó nhô lên, nó hài lòng thở dài: [… Chắc là trước lúc đàn cá voi sát thủ tới thì đàn cá mòi cũng đang ở gần đó nên mới bị lùa mắc phải lưới… Thời Dư à, vận may của cậu đúng là trâu bò!]
Thời Dư nhìn bộ đồ cao su và giày cao su nóng đến mồ hôi đổ đầy đầu của mình, tiếp đó lại quay sang nhìn mèo hệ thống đang nằm trên boong tàu hóng gió biển man mát, cậu hận không thể đạp bay nó xuống nước.
Do nhiều cá quá nên Thời Dư không kịp gỡ, cậu chỉ đành ném cả cá lẫn lưới vào khoang thông nước dưới đáy thuyền, còn về chuyện cá có thể sống được bao nhiêu thì phải dựa vào vận may rồi.
Đợi đến khi Thời Dư bận bịu xong xuôi thì trời cũng sắp sáng. Cậu cởi bộ đồ cao su ra, ngồi bên mạn thuyền rồi lấy nước biển để ngâm chân, thư thái một hồi rồi mới lấy sức nói: [Hệ thống, nhiệm vụ hằng ngày đã hoàn thành chưa?]
“Meo?” Mèo hệ thống đang nhập nhèm nửa tỉnh nửa ngủ, Thời Dư hét lên với nó xong thì nó tỉnh luôn: [Để tôi xem nào… hoàn thành từ lâu rồi. Hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày, chúc mừng người làm nhiệm vụ nhận được token x250, cá con ngẫu nhiên x10.]
Thời Dư chọc cái bụng của mèo hệ thống: [Cậu thông báo qua loa thế nhỉ? Sao không dùng giọng hệ thống nữa?]
Mèo hệ thống bực mình huơ móng: [Thế là được rồi, nhiệm vụ hằng ngày nho nhỏ như vậy tôi vẫn có quyền làm chủ nhé…]
Mèo hệ thống nói đến đây thì bỗng nhiên sựng lại, đang nằm trên boong tàu thì nó ngẩng phắt nửa người dậy, nửa gương mặt cảnh giác quay về phía Thời Dư: [Ờm gì nhỉ… Ý tôi là nhiệm vụ hằng ngày nho nhỏ ấy, cậu hiểu nhỉ? Là kiểu nhiệm vụ mà tôi công bố ấy, không cần mất nhiều sức lực là có thể hoàn thành, hơn nữa lúc hoàn thành nhiệm vụ cũng có thể qua loa đại khái một chút… Dù sao cũng là cho cậu xem, anh bạn à, cậu hiểu ý của tôi chứ?]
[Nhiệm vụ đã công bố, tôi cũng không thể nào sửa lại được. Quyền của tôi chỉ giới hạn trong việc giúp cậu lựa chọn nhiệm vụ hằng ngày hoặc tùy ý phát thông báo hệ thống thôi cậu hiểu chứ? Cậu hiểu chứ hả? Á?!]
Thời Dư lại chọc cái bụng của nó, nom cậu vô cùng lạnh lùng: [Cậu bịa đi, cứ bịa tiếp đi.]
[Tôi có bịa đâu! Tôi không bịa! Cậu đừng nó mà nói nhăng nói cuội!] Hệ thống vừa nghe thấy giọng điệu kia của Thời Dư bèn kêu một tiếng thảm thương, nó vụt lên từ boong thuyền rồi nhảy qua đầu thuyền bên kia: [Tôi cảnh cáo cậu nha, cậu mà ném tôi xuống nước thì tôi chắc chắn sẽ đáp trả cậu! Chắc chắn đấy!]
[Chậc, chả rỗi hơi mà tính toán với cậu.] Thời Ngư lười không buồn đuổi theo nó, mẻ cá tôm hai trăm cân đã khiến cậu sức cùng lực kiệt, lại còn kèm thêm vết thương do cá voi sát thủ gây ra trên thắt lưng, hiện giờ cậu ngồi thôi cũng thấy nhũn cả người chứ lấy đâu ra sức mà đi tị nạnh với hệ thống.
Mèo hệ thống cẩn thận bước một bước trở lại, thấy Thời Dư đang quay lưng lại với mình, câu được câu chăng vẩy chân nghịch nước, hoàn toàn không quan tâm đến nó, nó bèn bước thêm mấy bước quay về, lại thấy Thời Dư vẫn chẳng có phản ứng gì mới quay về chỗ cũ và nằm bẹp xuống: [Dư à! Tôi ăn no quá, cậu xoa bụng cho tôi đi!]
Thời Dư liếc nó một cái rồi ngửa người ra sau, chỉ vào khoang thông nước nói: [Mở hệ thống thu hồi… Này, để lại cho tôi hai mươi cân cá mòi, những cái khác thì giao hết cho cậu đó hệ thống.]
Mèo hệ thống: [… Tôi ăn no rồi, cho tôi thư giãn đê.]
[Cậu có ăn cá vào bụng thật đâu, thư giãn gì mà thư giãn? …] Hôm nay Thời Dư thả lưới ở vùng biển gần, thỉnh thoảng lại có ngư dân đi thuyền qua đêm như cậu ngang qua. Ba, bốn trăm cân cá mòi chất đầy khoang thông nước trên thuyền của cậu, những ngư dân có kinh nghiệm liếc thấy mớn nước trên thuyền của Thời Dư là biết hôm nay cậu phát tài rồi. Cậu mà không nhanh chóng bảo hệ thống thu dọn sạch sẽ đống cá đi, một lần hai lần thì không sao chứ lần nào ra khơi cũng phát tài (được mùa) thì người ta không lầu bầu trong lòng sao được?
Thời Dư thấy vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.
Mèo hệ thống trở mình, sống chết không chịu đứng dậy: [Tôi không làm, trừ phi cậu xoa bụng cho tôi!... Loài người các cậu đều thích nựng mèo còn gì? Mèo đang ở đây đây, cậu còn không mau tới nựng đi?]
Đáp lại câu nói của mèo hệ thống là hành động xách phần thịt sau gáy của nó một cách lạnh lùng vô tình đến từ Thời Dư. Cậu mở khoang thông nước ra, đồng thời thuận tay ném mèo hệ thống xuống dưới.
Mèo hệ thống rên một tiếng rồi thảm thiết hét: [Thời Dư, tôi nhất định sẽ trả đũa cậu! Cậu cứ đợi đấy cho tôi! Cứ đợi đấy!]
Thời Dư quay lại chỗ cũ và tiếp tục nghịch nước.
Nước biển mang theo những đợt sóng nhẹ vỗ lên chân cậu, xung quanh không một bóng người, bốn bề yên tĩnh chỉ có một người một đèn, sao sáng khắp màn trời, đây cũng coi như là một khung cảnh nghệ thuật.
Thời Dư chậm rãi ngả ra sau rồi nằm lên boong thuyền.
Mười phút qua đi, mèo hệ thống bò lên khỏi khoang thông nước, nom nó y chang một con búp bê vải bị chà đạp đến rách tươm. Nó đang định đi tính sổ với Thời Dư thì trông thấy Thời Dư nằm ở đó và dường như đã ngủ. Mèo hệ thống bèn kêu một tiếng khe khẽ, sau đó cũng nằm xuống luôn.
Chẳng biết qua bao lâu, Thời Dư đột nhiên lên tiếng hỏi: [Có nhiệm vụ nào có tính thử thách chút không? Chắc tầm mười ngày nữa là dựng xong bè nổi ha? Đến lúc đó tôi phải dọn lên bè nổi ở, không thể làm rất nhiều nhiệm vụ ra bờ biển bắt hải sản được nữa nhỉ?]
Gió biển thổi, đám lông vàng trên người mèo hệ thống khẽ đong đưa: [Đến khi ấy thì không giao nhiệm vụ ra bờ biển thu thập hải sản cho cậu nữa là được chứ gì… Khi nào cậu muốn lên bờ thì tôi lại giao nhiệm vụ ra biển hằng ngày cho cậu, khi ở bè nổi thì cứ làm nhiệm vụ câu cá với nhiệm vụ ra khơi thả lưới.]
[Vị trí bè nổi đã chọn có hơi xa…]
[Nhưng mà xung quanh không có người, yên tĩnh, tiện cho chúng ta làm mấy cái “tiểu xảo”.]
[Khó lấy bưu kiện, lái thuyền về bờ phải mất hai tiếng đồng hồ.] Thời Dư ngáp một cái rồi chầm chậm nói.
[Làm chiếc thuyền máy đi… Tới khi ấy lái thuyền máy đi chơi cũng được đó.] Mèo hệ thống cũng ngáp theo cậu. Hình như buồn ngủ có thể lây cho nhau, cơ thể nó đang điên cuồng kêu gào muốn nhanh chóng đi vào mộng đẹp.
Thời Dư lầu bầu: “Cũng không phải không được…”
Mèo hệ thống đứng dậy đi hai bước tới bên Thời Dư rồi cuộn tròn lại thành một cục. Thời Dư đẩy đẩy nó: [Nóng.]
[Dù sao tôi cũng không nóng.] Mèo hệ thống còn chưa nói xong đã rơi vào mộng đẹp, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Thời Dư nghe được tiếng ngáy của nó bèn lật người chuyển sang nằm nghiêng, mắt nhìn mèo hệ thống, cậu nhỏ giọng gọi: [Hệ thống?]
Mèo hệ thống chẳng ư hử gì cả.
Lúc này Thời Dư mới duỗi tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu mèo hệ thống.
Hệ thống vẫn chẳng bị đả động gì, Thời Dư yên tâm buông tay xuống, vuốt ve khắp bộ lông trơn bóng mượt mà của nó. Đùa à, làm gì có ai không thích nựng mèo chứ?
***
Nơi biển xa.
Một thân ảnh màu bạc lướt qua dưới biển sâu.
Người cá ở dưới nước nhìn về phía mặt biển, ánh trăng chiếu rọi qua làn nước, đẹp tựa một giấc mộng êm ái ngọt ngào.
Anh quẫy đuôi rồi từ từ nổi lên mặt biển.
Đỉnh ngọn núi lửa đã tắt phía dưới biển chồi lên khỏi mặt nước tạo thành một hòn đá ngầm không to không nhỏ, ấy là nơi mà anh thường hay lưu trú. Anh bơi đến bên hòn đá ngầm, hai tay chống trên đá và ngồi lên, mái tóc dài màu bạc ướt đẫm dán lên làn da tạo thành những đường ngang dọc, ánh trăng mềm như lụa ôm lấy cơ thể anh.
Đuôi cá cùng màu với làn tóc cứ thỉnh thoảng lại quẫy trên mặt biển tạo thành một nhịp điệu kì lạ. Anh mở miệng, tiếng ca đẹp một cách khó lòng miêu ta đi ra từ cổ họng, vùng biển trống trải đáp lại âm thanh của anh. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Gió biển và những con sóng cũng dừng lại, nhường chỗ cho ông hoàng của biển cả.
Những loài cá có kích thước to dần dần nổi lên mặt biển, chúng ngước đầu nhìn anh, nom có vẻ như đang nghe anh hát.
Trước khi khúc hát thứ nhất kết thúc, đàn cá voi sát thủ cuối cùng cũng đuổi kịp tới vị trí đáng có của chúng nó. Người cá không để ý đến đàn cá, anh chỉ nhắm mắt và nhẩm hát những giai điệu đến tự xa xưa.
Khúc hát đi đến hồi kết, một con cá voi sát thủ chen vào giữa những con cá lớn khác rồi sáp đến trước người cá, nó vẫy vây lấy lòng: [Siren, Siren, anh về rồi!]
[Ừm.] Người cá mở mắt và cúi xuống nhìn nó.
[Tôi nhìn thấy anh ấy rồi, anh ấy dễ thương lắm!]
[Ừm.]
[Siren à Siren, anh lạnh lùng thế, rõ ràng là anh bảo tôi đi tìm anh ấy cơ mà! Cơ mà anh ấy thực sự rất đáng yêu! Ngày mai tôi vẫn muốn tìm anh ấy để chơi!]
[Ừm.]
[Siren! Ngày mai anh có muốn đi cùng tôi không?! Anh ấy dễ thương cực kì luôn!]
[Không.]
[Siren à, tại sao anh cứ trả lời tôi chỉ bằng một từ như thế vậy, anh không muốn nói nhiều ư? Hu hu hu hu!]
Người cá vươn tay, ngón tay dài hơn loài người một đốt của anh phủ lên môi của cá voi sát thủ… Tiếp đó, anh ấn nó xuống dưới nước: [Mày ồn quá.]
Cá voi sát thủ tủi thân hết sức, nó nhìn người cá rồi nhả một ngụm nước nhưng không dám phun lên người anh, chỉ đành phun lên hòn đá ngầm. Có vẻ do người cá đã mở miệng nói chuyện nên khắp vùng biển dần dần khôi phục lại vẻ bình thường của nó, gió biển khẽ thổi, sóng biển dạt dào.
Đàn cá chầm chậm tản đi, cuối cùng chỉ còn lại mỗi đàn cá voi sát thủ.
Cá bà nội trong đàn cá voi sát thủ bơi đến bên cá voi sát thủ con, dùng đuôi vỗ nó sang một bên: [Mong ngài lượng thứ.]
[Không sao.] Siren trả lời.
Cá voi sát thủ con lại vùng vẫy nhô đầu lên mặt biển: [Con còn chưa nói xong! Nè! Siren! Mùi của anh loài người kia quen lắm! Anh từng giao phối với anh ấy chưa? Sao tôi cứ cảm giác trên người anh ấy có mùi của anh vậy!]
[Chưa từng.] Siren lạnh nhạt trả lời: [Đây cũng là điều mà tôi muốn biết.]
[Rõ ràng tôi chưa từng tiếp xúc với cậu ấy, tại sao trên người cậu ấy lại có mùi của tôi.]
[Thế ngày mai Siren đi với tôi đi! Anh ấy dễ thương lắm luôn!]
Siren không buồn để ý đến nó, anh ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời đêm.
Cá voi sát thủ con đợi một lúc mà chẳng thấy Siren nói chuyện tiếp, cá bà nội thì cứ giục mãi, nó chỉ đành lưu luyến bơi đi với bà.
Mãi đến khi đàn cá voi sát thủ rời đi khỏi khu vực của Siren, cá voi sát thủ con mới nức nở lại gần mẹ nó: [Mẹ ơi! Siren ngó lơ con! Chẳng lẽ anh ấy lại ghét con ư?!]
Cá mẹ dịu dàng đáp: [Nếu Siren nhìn thấy con đuổi đám cá mòi đi thì chắc sẽ không thích con đâu.]
Dì của cá voi sát thủ con cũng bảo: [Chị à, đừng nói cháu nó như vậy mà. Dù sao nó cũng còn nhỏ, đuổi cá cũng không phải lỗi sai của nó, nhưng lũ cá mòi kia vẫn mắc lưới cho được, đúng là rước họa vào thân mà.]
Cá bà nội nói: [Má nó hai đứa im miệng lại đi, cả bó tuổi rồi mà còn không nhắm chuẩn phương hướng, có phụ huynh nào kém tắm như hai đứa không? Sau này sinh cá con ra nó mà lạc đường thì cũng không thể trách nó được!]
[Mẹ à!]
[Mẹ…! Mẹ không thể nói con với chị con như thế được, dẫu sao chúng con cũng là con của mẹ mà, mẹ kém tắm thì bọn con mới kém tắm chứ!]
App TYT & Ý Hiên Các team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT