Cô không nói gì rót rượu thêm lần nữa rồi nói: “Haiz, dù sao đi nữa thì tôi cũng không về đâu.
Kêu tôi đi thì tôi phải đi, kêu tôi về thì phải về sao, nực cười quá.”
Lâm Nhược Quân buồn bã cúi đầu: “Ừ, cũng là lỗi của anh.”
“Tôi không có ý này đâu.” Bạch Sâm lúng túng nói, “Nhưng mà sự thật vốn là vậy, anh có quá nhiều cái tốt, đối với anh chuyện nào cũng như chuyện nào, nhưng đối với tôi thì khác.
Tôi không có gia thế, địa vị như các người, vậy nên tôi chỉ hy vọng có thể sống cùng một người bình thường thôi.”
Lâm Nhược Quân nói: “Hai chúng ta rất bình đẳng mà! Hơn nữa anh cũng chỉ là người bình thường thôi, cũng có hai con mắt, một cái mũi một cái miệng thôi mà.”
“Tôi không nói đến những cái đó! Anh đừng có giả ngu!” Bạch Sâm uống một hớp rượu, do không quen nên cô nhíu chặt mày lại, “Chúng ta khác nhau hoàn toàn.”
Lâm Nhược Quân không tiếp tục vấn đề này nữa, nói: “Ý của em là, em không chấp nhận anh không phải vì không thích anh mà là vì sự chênh lệch giữa chúng ta?”
Bạch Sâm ngơ ngác nhìn anh: “Hả?”
Lâm Nhược Quân mỉm cười nhìn cô.
Bạch Sâm phải mất nửa ngày sau mới phản ứng được, cô thầm trách mình tại sao không phản bác lại ngay lập tức mà ngây ra nhìn anh, cô lắp bắp nói: “Không… Ý tôi không phải vậy!”
Ánh mắt Lâm Nhược Quân lấp lánh nhìn cô.
Một giây sau đó, anh ôm lấy Bạch Sâm, giọng nói trở nên vui vẻ: “Chỉ cần em yêu anh thì những vấn đề khác không còn là vấn đề nữa
Từ “Không phải em không thích anh” vọt đến “Em yêu anh”, nghịch tử này cũng nhanh chân thật đấy!
Bạch Sâm đẩy Lâm Nhược Quân ra, sau đó vội vàng nói “Không, không phải!” sau đó đứng lên bỏ chạy, Lâm Nhược Quân không ngờ cô phản ứng như vậy, không đuổi kịp, Bạch Sâm vừa mở cửa đã thấy Lâm Nhược Phi và Giai Tề đang ngồi ở ngoài nghe lén, hai người không ngờ Bạch Sâm lại đi ra, cũng sợ hết hồn, sau đó vờ như không có gì nói với Bạch Sâm: “Sao ra nhanh vậy?”
Bạch Sâm: “…”
Nàng bình tĩnh nhìn hai người,sau đó chạy đi, Giai Tề gõ lên trán Lâm Nhược Phi một cái: “Cũng tại anh cả đấy, nghe lén cái gì chứ.”
Lâm Nhược Phi rơi lệ đầy mặt: Em cũng muốn nghe cơ mà T_T
Nhưng vẫn che cái trán, ấm ức nói: “Xin lỗi…”
Giai Tề nói: “Haiz, em phải đuổi theo Bạch Sâm đã, anh đi xem em trai tốt của anh đi.”
Dứt lời, cô xoay người đuổi theo Bạch Sâm.
Tốc độ chạy bộ của Giai Tề dĩ nhiên là nhanh hơn Bạch Sâm nhiều, không lâu sau đã đuổi kịp cô bé Sâm Sâm chân ngắn, Giai Tề kéo cô, Bạch Sâm quay lại, gương mặt ửng đỏ.
Giai Tề gõ gõ trán: “Mặt cậu đỏ quá… Dở quá đi! Nếu thật sự ghét anh ta thì trực tiếp đạp anh ta sang một bên là được rồi!”
Bạch Sâm nói: “… Tớ chưa ghét anh ấy đến mức đạp anh ấy thô bạo vậy đâu!”
Cô vốn là không ghét Lâm Nhược Quân mà, tại sao cô phải ghét anh chứ = =
Giai Tề nói: “Đúng đúng đúng, vừa rồi Lâm Nhược Quân vừa nũng nịu vừa tỏ tình dễ thương như vậy, trong trò chơi còn ba lần “thề non hẹn biển” với cậu nữa, sao cậu lại kiên quyết từ chối anh ta thế?”
Bạch Sâm nhìn thấy bên cạnh có cái công viên, cô bước vào trong ngồi, nói: “Tớ nhút nhát thế nào chẳng phải cậu biết rõ sao…”
“Biết chứ!” Giai Tề nói chắc.
Bạch Sâm: “…”
Cũng không cần phải trả lời nhanh vậy chứ?!
“Bởi vậy nên tớ sẽ tự động tránh xa những nơi mà tớ thấy nguy hiểm.” Bạch Sâm nói xong câu đó, thở dài một cái.
Giai Tề nhanh chóng hiểu ý cô, nói: “Ý cậu là, cậu từng bị Lâm Nhược Quân làm tổn thương một lần, vậy nên cậu không muốn bị anh ta làm tổn thương lần thứ hai nữa?”
“Cũng không hẳn là tổn thương, nặng nề như thế.” Bạch Sâm nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Chỉ là tớ thấy nguy hiểm quá.
Anh ấy chẳng qua là thấy thú vị lúc nhất thời thôi, lỡ như sau này cảm giác đó hết thì sao? Không phải tớ lo được lo mất, chỉ là… Tớ thấy không thể tin nổi.”
Giai Tề suy nghĩ rồi nói: “Ngay cả Lâm Nhược Phi như vậy tớ cũng chấp nhận được, vậy mà cậu dám nói Lâm Nhược Quân không đáng tin cậy, cậu muốn đả kích tớ à…”
Trong một nhà hàng gần đó, Lâm Nhược Phi hắt xì một cái thật to.
Lâm Nhược Quân ngồi bên cạnh liếc anh một cái.
Lâm Nhược Phi ấm ức nói: “Vừa rồi làm nũng đủ kiểu, giờ gặp anh lại lạnh nhạt thế đấy.”
Lâm Nhược Quân nở một nụ cười như có như không, nói: “Vậy anh muốn em đối xử với anh như với Bạch Sâm à?”
Lâm Nhược Phi tưởng tượng Lâm Nhược Quân sẽ chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi anh: “Anh à, anh không sao chứ…” liền cảm thấy run rẩy, nhanh chóng từ chối: “Không cần đâu– “
“Ừm.” Lâm Nhược Quân không nói gì nữa, ngẩn người nhìn mặt bàn như có điều suy nghĩ.
Lâm Nhược Phi nói: “Em định làm thế nào? Xem ra Bạch Sâm hiện giờ không thích em lắm.”
Lâm Nhược Quân nói: “Em cũng không biết.”
“Wow~ Cũng có chuyện mà em không biết ư?!” Lâm Nhược Phi vừa mừng vừa sợ.
Lâm Nhược Quân liếc nhìn anh một cái, không nói gì.
Lâm Nhược Phi ý thức được mình đã biểu lộ sự hưng phấn một cách quá đáng, xấu hổ nói: “Cố lên… Nhưng em thử nhìn mình xem, miễn cưỡng cũng coi như là giàu có đẹp trai, em đẹp trai, nhưng Bạch Sâm không cần, em có tiền, Bạch Sâm lại càng không thiết, vậy em định lấy gì để đả động trái tim Bạch Sâm đây?”
Lâm Nhược Quân đứng dậy, sửa sang quần áo rồi mở cửa ra ngoài, trước khi đi, anh để lại một câu nói: “Em có tình yêu.”
Sau đó anh khép cửa lại, để lại Lâm Nhược Phi như hoá đá trong phòng.
Lâm Nhược Quân vừa rồi mới nói cái gì đó?!
Em có tình yêu….
Đọc truyện hay, truy cập ngay == trùmt ruуện.
V N ==
= =
Lâm Nhược Quân nhất định là ăn phải cái gì không sạch sẽ rồi, nhất định là vậy….