Editor: Cún

Đó là một thanh kiếm, thân kiếm chiết xạ ánh sáng xanh, sau khi đánh bay nữ quỷ thì lại vòng về trên tay chủ nhân nó.

Kiếm thanh lôi.

Bùi Lạc không yên tâm nên mới đi qua, lại đúng lúc nhìn thấy nữ quỷ dán lên người Tề Hoan, thấy cảnh đó đột nhiên trong lòng hắn nổi lên chút tức giận, trong lúc vô thức đã phóng kiếm đánh bay nữ quỷ rồi.

Chờ lúc bình tĩnh lại thì bản thân đã đứng trước mặt Tề Hoan, giơ tay kéo lại cổ áo bị lệch lộ cả xương quai xanh của cậu.

Tề Hoan vẻ mặt phức tạp nhìn Bùi Lạc, lại nhớ tới mấy lời khuyên của Văn Tu, cuối cùng giọng nói cũng dịu xuống “Không phải nói anh ở lại chỗ nhà ma à?”

“Tôi không yên tâm.” Bùi Lạm trầm mặt rũ mắt sửa sang cổ áo cho Tề Hoan, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, sau khi thấy quần áo trên người Tề Hoan chỉnh tề mới viện cớ biện minh “Trên người cậu còn đang bị thương, cẩn thận không vết thương lại rách ra.”

Văn Tu và nữ quỷ bị đánh rớt xuống bậc thang bị làm lơ, Văn Tu bị dây bướm tím trói chặt một chỗ, cánh tay với chân đều bị trói đến tê rần mà vẫn không thấy Bùi Lạc đả động gì, cậu nhóc suốt ruột nói “Anh Bùi! Còn có em ở đây mà!”

Lúc này Bùi Lạc mới nhớ tới Văn Tu đang bị trói, hắn xoay người nâng kiếm thanh lôi lên, mũi kiếm lướt qua thì dây trói bướm tím cũng dứt đoạn rồi biến mất trong không khí.

Văn Tu giữ một tư thế khá lâu nên khi được cởi trói tay chân tê rần không đứng nổi, nghiêng ngả ngồi xuống một bên khán đài nghỉ ngơi “Anh Bùi tới thật đúng lúc, chậm thêm xíu nữa thì anh Tề khó mà giữ được trinh tiết rồi, tiếp đó chính là em, em còn là trẻ vị thành niên, cái này đối với em mà nói quả thật là sự đả kích quá nặng nề.”

Bùi Lạc nghe Văn Tu nói thì quay đầu nhìn Tề Hoan, cậu đang đứng dựa vào tường, bị Bùi Lạc nhìn chằm chằm thì hơi xấu hổ “Tôi sắp lấy được giấy thông hành rồi.”

“Lấy kiểu gì?” Bùi Lạc bất mãn.

Không có ai chú ý tới nữ quỷ đang nằm bẹp ở bậc thang, khi còn sống nữ quỷ là diễn viên đứng trên sân khấu luôn thu hút sự chú ý của người khác, là tiêu điểm giữa đám đông, tự nhiên bị người khác ngó lơ như vậy cô ta không cam tâm, lúc đang chuẩn bị nổi bão cô ta ngẩng đầu lên thì lại đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Bùi Lạc, thái đội quay ngoắt 180 độ như lật mặt bánh tráng, vẻ mặt tươi cười dịu dàng, chải vuốt tóc tai và váy áo xong thì lên tiếng giải thích “Em với anh trai nhỏ này đã giao ước rằng chỉ cần anh trai nhỏ cho em một nụ hôn chân ái thì em sẽ đưa giấy thông hành.”

“Nhưng bây giờ em đổi ý rồi, vị tiên sinh này, nếu anh nguyện ý cho em một nụ hôn chân ái thì em có thể đưa giấy thông hành kia cho anh nha ~”

Giọng nói của nữ quỷ mang theo vẻ yêu kiều mị hoặc, cô ta vừa nói xong thì chuẩn bị đi tới, tuy Bùi Lạc đang mặt đối mặt với Tề Hoan nhưng cứ như là có mắt sau gáy vậy, kiếm thanh lôi rời vỏ tia điện vờn quanh, thanh kiếm bay thẳng tới chỗ nữ quỷ cắm phập xuống, xuyên qua cái váy cố định cô ta lại, nữ quỷ bị điện giật hét thảm, gương mặt yêu kiều cũng không thể giữ nổi.

Lúc này Bùi Lạc mới quay đầu lại nhìn, ánh mắt đầy ghét bỏ nhìn nữ quỷ, sau đó lại nhìn Tề Hoan giọng nói có vẻ hơi tức giận, như là giáo viên chủ nhiệm đang tận tình khuyên bảo học sinh “Hôn nhau với một con họa bì, đây chính là cách mà cậu lấy giấy thông hành hả?”

Họa bì, người hơi hiểu rõ các truyền thuyết về quỷ quái ở Trung Quốc thì đều biết loại quỷ này, bản thân nó không có da, chuyên đi lột tấm da đẹp đẽ của người sống rồi mặc lên người mình, sau đó lại dựa vào bề ngoài của túi da này mà đi tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

Tề Hoan hoảng sợ trong lòng, cậu nhìn về phía nữ qủy đang bị đóng đinh trên mặt đất, da trên người nó là vật chết tất nhiên là không thể làm kín kẽ không chút sơ hở nào được, nhưng nữ quỷ dùng lớp trang điểm thật dày che khuất, tay lại mang bao tay viền ren, mặc một bộ lễ phục hoàng gia, làm cậu còn tưởng rằng là hóa trang, không nghĩ tới đó chỉ là lớp da ngụy trang.

“E rằng hôn cô ta một cái là nghi thức ngầm chấp nhận trao tặng bộ da của chính mình đi, lấy được giấy thông hành rồi cũng chỉ còn lại một thân máu thịt mơ hồ chờ chết mà thôi.” Bùi Lạc lạnh lùng vạch trần, họa bì không ngờ nó bị người chơi vạch trần thân phận nhanh tới vậy, ngay lập tức tất cả đèn trong căn phòng đều tắt ngúm, nó gọi ra vô số bướm tím bay quanh ba người, đàn bướm mang theo ánh sáng huỳnh quang hoàn toàn che khuất tầm nhìn, Tề Hoan lấy ra đạo cụ cầu lửa sử dụng một lần ném thẳng vào đàn bướm, ánh lửa bùng lên đốt trụi đám bướm.

Chờ khi lửa tắt thì trên bậc thang chỉ còn lại kiếm thanh lôi đang tỏa ra ánh sáng xanh đóng đinh bộ lễ phục màu tím, còn họa bì bên trong bộ lễ phục đã biến mất tăm.

Không tìm thấy quỷ họa bì thì làm sao mà lấy được giấy thông hành đây? Tề Hoan vội vàng tìm kiếm xung quanh nhưng bị Bùi Lạc đè lại, Bùi Lạc sờ sờ đầu cậu rồi nhẹ giọng an ủi “Đừng vội, để tôi tìm cô ta.”

Theo thủ thế của Bùi Lạc, kiếm thanh lôi ở trên mặt đất trôi nổi ở trên không trung, tia điện liên kết đan thành một tấm lưới lớn bao trùm toàn bộ sân khấu biểu diễn, chiếu sáng cả khu, tiếng nổ tách tách của tia lửa điện vang lên liên tục, cảnh tượng vừa hùng vĩ vừa nguy hiểm.

Chân Văn Tu đã bớt mỏi hơn lúc nãy, cậu nhóc vừa xoa xoa đầu gối vừa nhìn lưới điện trên không cảm thán “Đây không phải là đạo cụ để đối phó với thần Thanh Long à? Không ngờ tới phó bản khác cũng có thể dùng được, còn lại có thể dùng để chiếu sáng, đúng là trâu bò.”

Văn Tu nói xong thì kiếm thanh lôi rung lên, Bùi Lạc im lặng không trả lời.

Đây đúng là đạo cụ chuyên dùng để đối phó thần Thanh Long, những phó bản khác không thể sử dụng được, nhưng năng lực của Bùi Lạc lại không thể phô bày ra trước mặt người khác, hắn chỉ có thể mang công hiệu của kiếm thanh lôi ra sử dụng.

Thỉnh thoảng kiếm thanh lôi lại bổ xuống vài tia sét, mấy chỗ bị đánh đều biến thành than đen, Văn Tu thấy cảnh này thì tặc lưỡi.

Không lâu sau kiếm thanh lôi đã tìm được chỗ họa bì đang ẩn thân, tia sét đánh tới một con rối trên sân khấu, quỷ họa bì đang trốn trong đó không kịp thoát ra đành phải vứt bỏ bộ da kia, lộ ra nguyên hình là một đoàn máu thịt dữ tợn.

Thực lực của bản thân quỷ họa bì không cao, thuộc tầng dưới cùng trong đám NPC, bình thường đều dựa vào mị thuật mê hoặc người chơi lấy túi da mới, nếu người chơi không đồng ý thì cũng chỉ là gặp nhau vui vẻ chia tay hòa bình, nhưng không ngờ lần này lại đá trúng tấm sắt rồi, cô chỉ có thể chạy trốn mà thôi.

Tiếp đó kiếm thanh lôi lại đánh xuống mấy tia sét lớn, quỷ họa bì tránh không kịp bị đánh tới mức cả người run bần bật, máu thịt đỏ tươi trên người bị cháy xém thành than cốc, cô ta đau tới mức phải quỳ xuống xin tha thứ “Xin hãy bỏ qua cho tôi đi, tôi đưa giấy thông hành cho mấy người, hãy bỏ qua cho tôi đi mà….”

Giọng nói đầy lạnh lùng của Bùi Lạc vang lên “Giấy thông hành ở đâu?”

Kiếm thanh lôi lơ lửng ngay trên đầu quỷ họa bì nên cô ta không dám lừa dối, tay chỉ về phía hộp đèn bên cạnh sân khấu, Bùi Lạc kêu Văn Tu tới mở ra xem, đúng là bên trong có một hộp quà.

Bên trong hộp quà có giấy thông hành mà bọn họ cần.

Qủy họa bì không nói dối, Bùi Lạc đúng như lời hứa không giết cô, chỉ kêu Văn Tu tìm dây thừng trói cô lại, trước khi trói lại quỷ họa bì xin tìm cho cô một bộ quần áo.

Áo quần mà quỷ họa bì nói tới tất nhiên là là da người, Văn Tu tùy tiện tìm xung quanh được một bộ, da người bên ngoài trơn nhẵn, sờ vào mềm mại tới mức khiến người ta buồn nôn, Văn Tu cầm nó mà như đang cầm cây pháo trên tay nhanh chóng ném qua cho quỷ họa bì.

“Cảm ơn.” Quỷ họa bì cầm được da người thì lập tức mặc vào, đây là tấm da của một người đàn ông trưởng thành, vì không có lớp trang điểm nên có thể nhìn thấy rõ vết tích bị xé rách trên tấm da. Văn Tu tranh thủ thời gian trói con quỷ lại rồi hối thúc Bùi Lạc và Tề Hoan rời đi.

Bọn họ đã có ba tấm giấy thông hành, từ lúc bắt đầu trò chơi đến bây giờ đã trôi qua ba tiếng rưỡi, nếu không có chuyện phát sinh ngoài ý muốn thì cần phải đợi thêm tám tiếng nữa.

Xác ướp ở nhà ma bên cạnh đã chết, những NPC khác lại không thể đi vào nhà ma, bây giờ nhà ma trở thành nơi trốn an toàn nhất.

Ba người về lại nhà ma tùy tiện tìm một căn phòng không bị hư hại gì nhiều làm chốn nghỉ chân. Văn Tu bắt đầu miêu tả sinh động lại cảnh quỷ họa bì buồn nôn tới mức nào, cuối cùng còn tỏ vẻ may mà Tề Hoan không hôn quỷ họa bì đó, nếu không phải buồn nôn đến ba ngày ba đêm không ăn nổi cơm.

Bùi Lạc vẫn luôn im lặng nhìn Tề Hoan, Tề Hoan thì cảm thấy mình thật sự là không nơi nương tựa, do có Văn Tu ở đây nên cậu cũng không thể nói rõ ràng, cậu tủi thân muốn chết, chỉ có thể cầm dao phẫu thuật vẽ vòng tròn trên nền xi măng, trong lòng cầu cho cửa thứ hai tới nhanh đi.

Qua hai giờ sau, trong thời gian này tổng cộng có hai người chơi tử vong, năm người chơi lấy được giấy thông hành, so với lúc mới vào trò chơi thì tỷ lệ sống sót đã cao hơn rất nhiều, chắc là mọi người đều đã phát hiện cái bẫy ở khu săn thú.

Bây giờ tính cả đám người Tề Hoan thì tổng cộng có mười người chơi lấy được giấy thông hành, sáu người chơi tử vong, còn lại bốn người chơi vẫn còn sống sót nhưng chưa lấy được giấy thông hành.

Tề Hoan thầm tính, nếu người chơi đã biết được cái bẫy ở khu săn thú thì giấy thông hành ở khác khu công trình vui chơi rất có thể đã bị lấy đi hết, còn lại giấy thông hành ở khu săn thú.

Ở khu săn thú nguy hiểm và kỳ ngộ luôn song hành, thời gian đã trôi qua một nửa, bốn người chơi còn lại chỉ sợ tình hình không được lạc quan cho lắm.

Đúng lúc này hệ thống phát liền mấy cái thông báo.

[Hệ thống: Một người chơi tử vong, còn lại bốn người chơi chưa lấy được giấy thông hành.]

[Hệ thống: Một người chơi lấy được giấy thông hành, còn lại ba người chơi chưa lấy được giấy thông hành.]

……

[Hệ thống: Một người chơi tử vong, còn lại một người chơi chưa lấy được giấy thông hành.]

[Hệ thống: Một người chơi lấy đực giấy thông hành, không còn người chơi nào chưa lấy được giấy thông hành.]

[Hệ thống: Hiện tại còn mười người chơi may mắn sống sót đều đã lấy được giấy thông hành, nhiệm vụ của vòng thứ nhất đã hoàn thành, do đó vòng thứ hai được mở ra —-]

[Quy tắc ở vòng thứ hai: NPC ưu tiên tấn công người chơi có giá trị thù hận cao, hệ thống gửi tặng người chơi bảng giá trị thù hận.]

[Tất cả người chơi xin chú ý! Vòng thứ hai chính thức mở ra! Không còn tồn tại khu vực hạn chế, NPC có thể tự do đi vào tất cả các khu vực trong công viên trò chơi, người chơi đem giấy thông hành đặt lên trên bản đồ sẽ nhìn thấy tọa độ lối ra.]

Hệ thống ting ting ting gửi liên tiếp mười mấy tin tức thông báo, mấy thông báo trước đều khá giống nhau, Tề Hoan còn tưởng rằng trò chơi có lỗi, sau khi nhìn thấy số người chưa lấy được giấy thông hành mới ý thức được là chuyện gì xảy ra.

Bốn người chơi gần như bị giết cùng một lúc, lại có bốn người chơi đồng thời lấy được giấy thông hành.

Điều này khiến người ta nghĩ tới chiều hướng kinh khủng kia, Tề Hoan gần như đã xác định được rằng, có người chơi giết lẫn nhau để lấy giấy thông hành.

Nhưng cậu cũng không quan tâm những thứ đó, sau khi bốn người chơi kia chết thì những người chơi còn may mắn sống sót đều lấy được giấy thông hành, mở ra cửa thứ hai, nhưng bây giờ hệ thống lại đưa ra bảng giá trị thù hận.

Từ lúc bắt đầu trò chơi hệ thống không hề đề cập qua vấn đề này, rõ ràng là đang cố ý bẫy bọn họ, nhưng người chơi dựa vào cái gì để kháng nghị bây giờ?

Chỉ có thể cố gắng rời khỏi nơi này, Tề Hoan nhấn mở bảng giá trị thù hận ra, tất cả mười người chơi đều có tên trên bảng, bốn vị trí đầu tiên Tề Hoan không nhận ra cái tên nào, nhưng giá trị thù hận của bọ đều tương đương nhau, là khoảng năm trăm.

Mà người thứ năm lại chính là Bùi Lạc, sau tên hắn là giá trị thù hận cao tận bốn trăm, giá trị thù hận của Văn Tu chỉ có mười đứng thứ chín, Tề Hoan là người xếp cuối cùng, giá trị thù hận là âm năm mươi.

Sao giá trị thù hận của Bùi Lạc lại cao như vậy, rõ ràng là bọn họ đều ở chung một chỗ với nhau, điểm khác biệt duy nhất là Bùi Lạc đã giết gã xác ướp kia.

Chắc chắn chuyện này có liên quan tới giá trị thù hận.

Trên giá trị thù hận có một điểm chú thích màu xanh lam, Tề Hoan thử nhấn vào ô xanh phía trên chỗ Văn Tu một cái thì một bảng giải thích giá trị thù hận hiện ra.

[Giá trị thù hận do NPC phán định, dừng lại ở khu hòa bình sẽ nhận được tất cả thù hận của NPC, đánh giết NPC sẽ nhận được giá trị thù hận của NPC, giá trị thù hận liên quan trực tiếp tới thời gian dừng lại ở khu hòa bình và số lượng giết NPC.]

Quả nhiên! Giá trị thù hận của Bùi Lạc không thoát khỏi quan hệ với cái chết của gã xác ướp, nếu không phải vì cứu bọn họ thì Bùi Lạc cũng không cần phải giết NPC một mình, tâm trạng Tề Hoan phức tạp không thôi, không biết nên đau lòng hay tức giận Bùi Lạc nữa.

Nhưng vừa ngẩng đầu Tề Hoan lại mặt đối mặt với Bùi Lạc, người kia vẻ mặt muốn nói lại thôi, giống như là đang cố kiềm chế điều gì đó.

E rằng Bùi Lạc cũng không ngờ là giá trị thù hận của bản thân lại cao như vậy, Tề Hoan nghĩ thầm, chẳng lẽ Bùi Lạc đang lo chuyện chọc cậu giận lúc trước sợ rằng cậu sẽ bỏ lại hắn mà rời đi trước hả?

Thì ra Bùi Lạc cũng có lúc phải lo lắng, Tề Hoan vì suy nghĩ của bản thân mà cảm động, nhưng não còn chưa kịp vẽ ra cảnh Bùi Lạc khóc ròng thì Bùi Lạc đứng trước mặt đã lên tiếng.

“Vì sao giá trị thù hận của cậu lại là số âm?”

Trái với giá trị thù hận chính là độ thiện cảm, mà giá trị thù hận của Tề Hoan âm chứng tỏ có NPC ưu ái Tề Hoan.

Tề Hoan mới chỉ gặp được hai NPC, một là gã xác ướp đã chết, một là qủy họa bì còn đang bị cột ở sân khấu biểu diễn bên cạnh.

Chỉ cần nhìn vào là biết độ thiện cảm của ai ngay.

Bùi Lạc thầm hối hận vì sao lúc đó không một kiếm chém chết con quỷ họa bì kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play