Editor: Cún

Đây không phải là phó bản cho người mới, có thể đi vào phó bản cấp bảy đều là người chơi đã trải qua rất nhiều phó bản, có kinh nghiệm phong phú, không có khả năng vừa bắt đầu đã chết như vậy.

Vẻ mặt Tề Hoan không tốt lắm, chỉ sợ phó bản này còn phức tạp hơn cậu nghĩ.

Bây giờ nếu muốn biết người chơi đó chết như thế nào thì cách tốt nhất là thám thính tin tức từ chỗ đồng đội của người này. Nhưng trong phó bản này người chơi tổ đội với nhau không phải là quan hệ hợp tác bình thường, lúc hệ thống thông báo chỉ có mười lăm giấy thông hành thì đã xác định được rằng trong số hai mươi người chắc chắn có năm người phải chết.

Ai cũng không muốn làm vật hi sinh, nhưng nếu giấu đi tin tức mình biết, cứ để mặc người khác đạp vào bẫy thì đây cũng được coi như một loại phương pháp để giảm bớt cạnh tranh.

Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong thời gian rất ngắn, xa xa có tiếng cười vọng tới, là NPC nghe được tiếng chạy tới, Tề Hoan nhỏ giọng nói “Chạy mau.” Mọi người lập tức chạy ngược lại phương hướng âm thanh vọng tới.

Từ xa xa Tề Hoan nghe được tiếng người chơi kêu lên đầy hoảng sợ, nhưng hệ thống không có thông báo có người tử vong, chắc những người chơi vừa rồi đã tránh thoát được.

Bọn họ chạy tới chỗ một rừng cây nhỏ, rừng cây này cây cối thưa thớt nằm khá xa mặt cỏ nhưng vẫn thuộc về khu săn thú màu đen, ở đây còn bí mật hơn ở chỗ sân cỏ, Tề Hoan xác định phương hướng nơi bọn họ đang đứng rồi quan sát xung quanh, các đó không xa có ánh sơn màu đỏ.

Tề Hoan mở bản đồ ra nhìn, màu đỏ đại diện cho nhà ma nằm ở phía bắc bản đồ, bọn họ đã chạy tới sát biên giới khu săn thú rồi.

“Chúng ta phải tranh thủ thời gian tìm giấy thông hành, ở trong khu săn thú càng lâu thì càng nguy hiểm, nếu kinh động đến tất cả NPC thì lúc đó khó mà thoát được.

Tề Hoan cất bản đồ lại, Bùi Lạc đứng bên cạnh lên tiếng “Tôi sẽ tìm được ba giấy thông hành cho cậu, đừng sợ.” Bùi Lạc nói xong thì định giơ tay xoa đầu Tề Hoan.

Lúc này Tề Hoan cúi người tránh thoát, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn.

Bàn tay Bùi Lạc lơ lửng giữa không trung, trong lòng bàn tay trống rỗng, hắn có chút không thích ứng được mà thu tay về, vẻ mặt hơi trầm xuống “Đúng là cậu đang giận.”

Tề Hoan không để ý tới hắn, cậu bước nhanh sang phía khác “Tranh thủ thời gian tìm hộp quà đi, đấy mới là chuyện cần làm.”

Văn Tu đứng tại chỗ nhìn hành động của hai người, cậu nhóc gãi gãi đầu tỏ vẻ không thể nào hiểu được, anh Tề rất lạ, không biết là đang khó chịu cái gì, trước kia anh ấy làm việc rất quyết đoán không bao giờ do dự nửa phần.

Cậu nhóc lại nhìn về phía Bùi Lạc, lúc đầu cậu nhóc không thích hắn, luôn cảm thấy hắn cướp mất vị trí em trai tốt của mình, nhưng từ khi tham gia chung phó bản lần trước, vào lúc cuối cùng hành động mạnh mẽ của Bùi Lạc làm cho người ta phải tin phục, cuối cùng Văn Tu còn hô to mấy câu mẹ kiếp.

Lúc tham gia lễ tốt nghiệp của Tề Hoan, Văn Tu mới miễn cưỡng thừa nhận vị trí của hắn, nhưng cậu nhóc vẫn thích Tề Hoan nhất.

Tề Hoan tức giận thì Văn Tu nhất định sẽ đứng về phía cậu, cậu nhóc ho một tiếng, học theo giọng điệu dạy dỗ của mấy ông lão nói với Bùi Lạc “Anh Bùi, có điều này em phải nói với anh, đỉnh đầu của đàn ông không thể sờ, đỉnh đầu đại diện cho tôn nghiêm, nếu bị sờ sẽ không thể cao lên được nữa, chuyện anh Tề tức giận cũng có thể hiểu được, lát nữa anh tìm cơ hội xin lỗi anh ấy là được.”

Ánh mắt Bùi Lạc rời khỏi người Tề Hoan, chuyển qua nhìn về phía Văn Tu, hắn cảm thấy Tề Hoan tức giận không phải vì chuyện này, có thể là do lúc còn ở thế giới thật hắn đã nói rằng bọn họ không hợp.

Điều hắn nói là sự thật, mặc dù hắn thích Tề Hoan nhưng hắn là thần, còn Tề Hoan chỉ là một người bình thường, giữa hai người bị ngăn cách bởi một cái rãnh thật dài không thể nào vượt qua.

Tề Hoan đi về phía biên giới rừng cây, khi nghe được mấy lời khuyên nhủ của Văn Tu thì tâm trạng lại càng xấu hơn, nếu Bùi Lạc thật sự tin mấy lời tầm phào của Văn Tu đi xin lỗi cậu thì chắc cậu tức tới mức phun máu mất.

Có lẽ là đen tình đỏ bạc, lần này vận may của Tề Hoan đã lên sóng, cậu nhìn thấy một hộp quà màu đỏ cách mình không xa, hộp quà nằm kẹt trong một hốc cây, nhìn thấy hộp quà tâm trạng bỗng tốt hẳn lên, nhưng vừa nhấc chân lên định đi tới thì có một bóng đen xông tới chỗ hốc cây kia.

Là một người chơi Tề Hoan không quen biết, người này mặc một bộ đồ thể thao, anh ta nhanh chân hơn Tề Hoan nên lấy được hộp quà trước.

Tề Hoan có chút bất đắc dĩ, 11 điểm giá trị may mắn thực sự là danh bất hư truyền, cho dù có thấy được hộp quà cũng bị người chơi khác nhanh chân lấy mất.

Người chơi kia thấy Tề Hoan đứng cách đó không xa thì cảnh giác hẳn lên “Là tôi lấy được trước.”

Tề Hoan vẫy vẫy tay ra hiệu mình sẽ không giành đồ để anh ta yên tâm.

Mặc dù ở trong phó bản mỗi người đều tự lo cho phần thắng về mình, nhưng Tề Hoan không có cách nào ném mất lương tâm mà làm vậy, trừ khi không còn tấm giấy thông hành nào khác, đây là điểm mấu chốt của cậu.

Người chơi nhặt hộp quà kia thấy Tề Hoan rời đi thì thở phào nhẹ nhõm, bản thân anh ta một đường dựa vào đạo cụ mà trụ được tới phó bản cấp bảy, hiện tại số thời gian sống đã dùng hết bảy tám phần rồi, đạo cụ còn lại trên tay muốn giữ lại sử dụng lúc vào vòng thứ hai của phó bản.

Người kia có hai đồng đội, còn anh chỉ có một mình, nếu bọn họ nổi máu muốn giết thì anh cũng chỉ có thể lấy đạo cụ bảo mệnh ra dùng, chắc chắn có thể có năm mươi phần trăm thắng lợi, nhưng qua vòng thứ hai thì sẽ khó khăn hơn.

Xem ra tham gia phó bản cấp bảy vẫn khá là miễn cưỡng, nếu lần này có thể thành công thông quan anh phải lôi kéo người mới đi tham gia mấy phó bản cấp thấp để kiếm thời gian sống mới được, phải đi phó bản cấp thấp tích lũy thời gian sống mới có thể đổi được đạo cụ thông quan phó bản cấp tám.

Nhưng may là người kia chủ động rời đi, anh cầm được giấy thông hành rồi chỉ cần trốn đi, đợi tới lúc cửa vòng thứ hai mở ra là có thể qua vòng, trên cơ bản không có vấn đề gì.

Người chơi mặc đồ thể thao đang mừng thầm, anh ta mở hộp quà màu đỏ ra —-

Tề Hoan vì tránh nghi ngờ nên rời đi, nhưng phía sau lưng đột nhiên có tiếng đồ vật rơi xuống, cậu quay đầu lại nhìn thì cặp mắt lập tức trợn to.

Vị trí mà người chơi mặc đồ thể thao đứng đã không còn ai, chỉ có một bộ xương khô mặc đồ thể thao nằm trên mặt đất, trên tay xủa bộ xương khô đang cầm một hộp quà màu đỏ đã được mở ra.

Ngay lập tức hệ thống có thông báo mới.

[Hệ thống: Một người chơi đã tử vong, còn lại mười bảy người chơi chưa tìm được giấy thông hành.]

Chết rồi? Chuyện chỉ xảy ra trong vài giây, Tề Hoan chắc chắc rằng xung quanh không có NPC.

Bùi Lạc nghe tiếng liền chạy tới ngay, khi nhìn thấy bộ xương khô trên mặt đất thì lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì “Khu săn thú có bẫy.”

“Đúng vậy, hệ thống đang chơi chữ, nó nói khu săn thú có ‘mười hộp quà đựng giấy thông hành’, nhưng điều này không biểu thị việc khu săn thú chỉ có mười hộp quà, khu săn thú còn có nhiều hộp quà khác nữa, bên trong có thể là trống không hoặc là cạm bẫy chết người.”

Trái tim Tề Hoan đập loạn, thua thiệt cậu còn tưởng có thể tranh thủ thời gian chiếm hời ở khu săn thú nữa chứ, thật ra là nguy hiểm đang rình rập xung quanh bọn họ, lúc đầu tin tức không được linh thông, mặc dù không có NPC uy hiếp nhưng khi nhặt được hộp quà mọi người đều mở ra mà không hề phòng bị chút nào, may mắn thì có thể lấy được giấy thông hành, còn nếu xui thì sẽ trực tiếp tử vong như người mặc đồ thể thao vừa nãy.

Loại nguy hiểm không biết tên này mới là thứ khó phòng bị nhất.

May mà cậu không có váng đầu đi tranh hộp quà với người chơi kia, nếu không người thành bộ xương khô nằm dưới đất chính là cậu rồi.

Phó bản này không có đường tắt, chờ sau khi chết càng nhiều người thì tất cả mọi người mới biết được hộp quà ở khu săn thú có vấn đề, nhưng lúc đó NPC cũng đã lượn lờ quanh khu săn thú rồi, như vậy độ khó khi tìm giấy thông hành không hề giảm đi chút nào.

Tề Hoan còn đang sợ hãi, Bùi Lạc đột nhiên giang tay ôm lấy cậu, khi cậu còn chưa kịp phản ứng lại đã bị hắn ôm lên trên một cây hòe lớn.

“Suỵt, có thứ gì đó đang tới đây.” Bùi Lạc ghé vào tai cậu nói nhỏ, sau đó ôm cậu ngồi trên một cành to xum xuê lá.

Lồng ngực Bùi Lạc dán vào lưng Tề Hoan, nhiệt độ cơ thể xuyên qua vải vóc truyền tới trên người cậu không ngừng, Tề Hoan hơi khó chịu, cậu lại ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng dễ ngửi trên người Bùi Lạc.

Tề Hoan mím môi, cậu định giãy ra thì bị Bùi Lạc đè lại.

Qua mười mấy giây sau, có một tên quấn băng trắng kín người y như xác ướp vác theo lưỡi hái đi vào trong rừng cây nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play