Editor: Cún

Ngày hôm sau tỉnh dậy Tề Hoan thấy hoa mắt chóng mặt, những cơn đau trên mặt sinh lý do việc say rượu mang tới giúp cậu xoa dịu những cơn đau về mặt tâm lý. Bạn cùng phòng ký túc xá trong suốt bốn năm là Triệu Thước thì lần đầu tiên thấy cảnh cậu tâm tình sa sút như vậy, cậu ta rất là ngạc nhiên, thấy vậy lại lấy cớ họp mặt lần cuối lúc tốt nghiệp lôi kéo Tề Hoan ra ngoài giải sầu.

Nhưng sau khi tốt nghiệp xong mọi người đều rời đi cả.

Triệu Thước không phải là người ở đây, quê của cậu ta cách Giang Thành hơn một ngàn cây số nên cậu ta định cùng bạn gái về quê làm việc, hồ sơ xin việc nộp vào cũng đã được thông qua, chế độ và tiền lương đều rất tốt, Tề Hoan thực sự vui mừng cho Triệu Thước nhưng cũng có chút buồn, cậu còn ở lại trường học nghiên cứu sinh rồi sau này còn muốn đi theo thầy giáo học tiếp, còn Triệu Thước thì cách xa nơi này cả ngàn cây số, sau này có muốn gặp nhau cũng khó khăn.

Mặc dù trong thời gian đi học Tề Hoan quen biết được rất nhiều bạn bè, nhưng nói tới bạn thân thì chỉ có mình Triệu Thước mà thôi.

Chú quản lý ký túc xá đã bắt đầu hối bọn họ dọn khỏi ký túc xá rồi. Một tuần sau, Triệu Thước để lại tất cả đồ đạc sinh hoạt cho Tề Hoan, một số không cần dùng tới thì bán đi, còn áo quần thì gửi chuyển phát nhanh về nhà.

Vào đêm cuối trước khi Triệu Thước đi, hai người họ người nằm giường trên người nằm giường dưới không thể nhìn thấy mặt nhau, chỉ có Triệu Thước lên tiếng nói với Tề Hoan “Con trai, mặc dù không biết dạo này con gặp phải chuyện gì nhưng mà ba hi vọng con sẽ luôn vui vẻ, mấy thằng đàn ông chó chết kia nếu không tốt thì chúng ta lại đổi một tên khác là được, không cần cứ phải treo cổ trên một cái cây như vậy.”

Tề Hoan âm thầm giật mình, cậu chưa bao giờ nói với người khác về vấn đề tính hướng của bản thân, im lặng một hồi cậu mới nhỏ giọng hỏi “Làm sao cậu biết được?”

“Vào lúc năm hai có một hotgirl tới tỏ tình bị mày từ chối, lúc bình thường cũng không thấy mày đi lại thân thiết với con gái, có nhiều cô gái tỏ tình với mày nhưng mày chưa đồng ý với ai bao giờ, do đó tao đoán được vậy.”

Mệt cậu còn tường rằng mình che giấu rất tốt nữa chứ, nhưng không ngờ lại bị Triệu Thước phát hiện ra sớm như vậy, Tề Hoan hỏi lại “Cậu có thấy sợ không?”

Giọng nói của Triệu Thước tràn ngập bối rối “Sợ cái gì mà sợ, đồng tính cũng đâu phải thứ gì ăn thịt người đâu mà sợ, với lại ba rất tự tin rằng vẻ ngoài của mình không thể mê hoặc con tới mức trầm mê ba được.”

Đôi mắt Tề Hoan ngập nước lại bị câu nói phía sau của Triệu Thước chọc cười.

“Haiz, dù sao sau này ba không thể ở bên con được nữa nên khi yêu đương với ai thì phải tìm hiểu rõ nhân phẩm của người ta trước đã, phải tìm người thật sự chăm lo cho gia đình, thật sự đối xử tốt với con chứ đừng tìm mấy kẻ cà lơ phất phơ trong cái vòng luẩn quẩn kia, nếu sau này xác định quan hệ rồi nhớ dẫn về cho ba xem, ba sẽ kiểm định giúp con.”

Có thể là do thời gian quá vội, ngày cuối cùng Triệu Thước vội vàng sắp xếp hành lý rồi còn chạy qua chỗ bạn gái thu dọn đồ đạc giúp cô ấy nữa, vừa nói được một lúc thì Tề Hoan đã nghe tiếng ngáy đều đều từ phía trên vọng xuống, Triệu Thước đã ngủ say rồi.

Tề Hoan nằm trên giường suy nghĩ vẩn vơ, rồi lại cảm thấy bị Bùi Lạc từ chối cũng không có quá đau buồn.

Trong cuộc sống không chỉ có mỗi tình yêu.

Sáng hôm sau Tề Hoan ra sân bay tiễn Triệu Thước và bạn gái cậu ta, tiễn xong lại bắt xe về ký túc xá, nhờ quan hệ của thầy giáo nên Tề Hoan đã sớm xin chuyển tới ký túc xá của bên nghiên cứu sinh rồi, trong thời gian nghỉ hè có thể ở lại trường học tập luôn. Trước đó Triệu Thước đã mang một phần đồ đạc tới ký túc xá mới giúp cậu rồi, bây giờ chỉ còn chăn nệm và những đồ thường dùng nữa thôi, một mình cậu chuyển từ từ rồi cũng xong thôi.

Chờ chuyển hết đồ đi thì ký túc xá lại trở nên trống rỗng, những dấu vết sinh hoạt của bốn năm qua đã biến mất không còn lại chút gì. Cậu khoá cửa ký túc xá lại rồi trả chìa khoá cho chú quản lý, lúc đi ra khỏi toà ký túc xá của sinh viên chưa tốt nghiệp Tề Hoan đột nhiên ý thức được rằng, cuộc sống của cậu đã bước sang một trang mới.

Đoạn thời gian tiếp theo, Tề Hoan cũng chẳng rảnh rỗi, lúc trước cậu lên kế hoạch đi du lịch quanh Giang Thành với Bùi Lạc, nhưng sau khi phát hiện người ta không thích mình thì lại đổi thành nghiên cứu khoa học ở trường, thời gian nghỉ hè đa số sinh viên đều ra khỏi trường, phòng thí nghiệm cũng trở nên vắng vẻ, chỉ còn mấy đàn anh đàn chị chuẩn bị tốt nghiệp vào năm sau là còn ở lại chinh chiến trong đó, lúc bình thường dụng cụ thí nghiệm đều phải đăng ký hẹn trước nhưng nhiều khi còn không có, còn bây giờ thì có thể tuỳ ý sử dụng thực sự là quá sướng rồi.

Từ lúc bắt đầu làm nghiên cứu thầy giáo đã giúp cậu xác định phương hướng làm thí nghiệm nghiên cứu, nhưng cũng chỉ là cho cậu biết phương pháp thôi còn thực tế ra sao thì cậu cần phải tự học tập và thể nghiệm.

Trước khi trầm mê nghiên cứu khoa học, Tề Hoan dứt khoát gỡ app LOVE khỏi máy.

—-Mấy tên đàn ông khốn nạn sẽ chỉ làm ảnh hưởng tốc độ nghiên cứu của cậu.

Thời gian học tập phong phú cứ tiếp diễn cho tới cuối tháng bảy, trong một buổi tối trăng sáng sao thưa cậu lại tiến vào không gian quen thuộc.

[Hệ thống: Chào mừng người chơi Tề Hoan đã đến với trò chơi giải cứu, chủ đề của phó bản lần này có tên ‘Công viên trò chơi màu đen’, vì là phó bản cấp bảy nên người chơi có mười phút để chuẩn bị, sau mười phút người chơi sẽ được truyền tống tới phó bản, xin hãy chú ý.]

Tề Hoan nhướng mày, hệ thống này thực sự là ngày càng khi dễ người chơi, phó bản của búp bê xui xẻo vẫn còn dựa theo trình tự tăng cấp bình thường, nhưng từ lần trước đã nhảy qua một cấp nhảy thẳng tới phó bản ‘Tân nương của Xà thần’, bây giờ có vẻ như hệ thống nhảy cấp nhảy đến nghiện rồi, nhảy liền hai cấp lên tới phó bản cấp bảy luôn.

Cậu tự cảm thấy bản thân vẫn là người chơi mới, lần này thật sự không thể nhịn được nữa, hệ thống đúng là đang chơi xỏ với tính mạng của cậu mà.

Nhưng cậu còn chưa kịp hỏi ra miệng thì hệ thống đã đưa ra câu trả lời, cứ như là nó có thể đọc được suy nghĩ của cậu vậy.

[Hệ thống: Trò chơi giải cứu sẽ thống kê tiềm lực của người chơi, nếu mức tiềm lực càng cao thì cho thấy người chơi có khả năng khiêu chiến những phó bản cấp cao hơn, từ đó lúc vào phó bản trò chơi sẽ tự động nâng cao cấp bậc của phó bản để tiếp tục tính toán tiềm lực của người chơi.]

Tề Hoan im lặng “Như vậy là tiềm lực của tôi rất cao hả? Vì vậy nên cứ thế trực tiếp cho tôi vào phó bản cấp bảy?”

[Hệ thống: Mức tiềm lực có liên quan tới thứ tự thông quan phó bản, người thông quan đầu tiên ngoài việc sẽ nhận được gấp đôi phần thưởng thì còn được ghi chép mức tiềm lực, được chi chép là có tiềm lực nhiều lần sẽ được trò chơi phân thành người chơi có tiềm lực cấp A, khi trò chơi ngầm thừa nhận năng lực của người chơi vượt xa độ khó của phó bản tương ứng thì sẽ cho người chơi đặc quyền nhảy cấp, theo tư liệu được chi chép lại, người chơi Tề Hoan trong phó bản ‘Bệnh viện tâm thần’, ‘Phát sóng trực tiếp kinh dị’ và ‘Búp bê xui xẻo’ đều có biểu hiện xuất sắc, mức tiềm lực cực kỳ cao, dựa theo phân loại người chơi cấp A được nhảy cấp vào phó bản ‘Tân nương của Xà thần’, trong phó bản này người chơi vẫn có biểu hiện cực kỳ xuất sắc là người thông quan đầu tiên, do đó trò chơi ngầm thừa nhận năng lực của ngài vượt qua phó bản cấp bốn, mức tiềm lực được phân loại là cấp A, từ đó trò chơi một lần nữa tăng cấp độ khó cho phó bản, lần này tăng cấp độ khó lên phó bản cấp bảy để phù hợp với yêu cầu của trò chơi.]

Tề Hoan đột nhiên nhớ tới lúc ở trong phó bản ‘Phát sóng trực tiếp kinh dị’, người mặc đồ tây rõ ràng là người chơi lâu năm lại mang một người mới vào phó bản, lại còn luôn giả ngơ không muốn tranh vị trí thông thông đầu tiên, lúc đó cậu cũng không hỏi nhiều.

Bây giờ cậu lại làm liên lụy Văn Tu và Bùi Lạc cùng tiến vào phó bản cấp bảy.

Đạo cụ gương hai mặt đã bị mất trong phó bản cấp bốn, bây giờ trong tay cậu chỉ còn mỗi con dao phẫu thuật, lần này cậu còn có thể chống đỡ được không?

Lần đầu tiên Tề Hoan cảm nhận được cảm giác mông lung không nắm chắc như vậy, nhưng do dự vào thời điểm này chỉ có trăm hại không có một lợi, đối với cậu chẳng có bất cứ chỗ tốt nào, thời gian dần dần trôi qua, cậu thở ra một hơi cho tỉnh táo rồi mở cửa hàng trong trò chơi.

Quả đúng như cậu nghĩ, sau khi nhảy cấp thì quyền hạn trong cửa hàng cũng được mở ra rất nhiều, trong phó bản ‘Búp bê xui xẻo’ thì cửa hàng chỉ có những đạo cụ phụ trợ như cỏ may mắn, nhưng sau khi nhảy lên tới cấp bảy thì những đạo cụ gây tổn thương trong cửa hàng đều đã được mở ra.

Nhưng có duy nhất một chỗ không được hoàn mỹ chính là những đạo cụ gây tổn thương này có giá thời gian sống rất cao, trên cơ bản đều là trên một trăm ngày thời gian sống. Tề Hoan nhìn số dư thời gian sống của mình trầm mặc một lúc.

Còn những đạo cụ phụ trợ thì có rất nhiều đạo cụ mới lạ, đắt nhất có lẽ là đạo cụ hồi sinh, nó cần một ngàn ngày thời gian sống nhưng có thể hồi sinh lại sau năm giây sau khi chết.

Đây đều là những đạo cụ mà Tề Hoan nhảy cấp không thể với tới được, bây giờ cậu mới hiểu được lý do người mặc đồ tây làm như vậy, anh ta ngoại trừ việc giảm giá trị tiềm lực của mình thì còn có thể tích góp được giá trị thời gian sống, thật sự là một công đôi việc.

Đây thực sự là một biện pháp thông quan an toàn, khi góp nhặt được một một lượng thời gian sống nhất định thì cho dù tới phó bản khó khăn nhất cũng có thể sử dụng thuốc hồi sinh để đảm bảo mạng sống.

Nhưng Tề Hoan không muốn cứ phí hoài thời gian ở trong trò chơi giải cứu, tốc độ dòng chảy thời gian ở trong trò chơi tương đương với thế giới thật, nếu một nửa thời gian cứ ở mãi trong trò chơi để gom góp thời gian sống thì ý nghĩa của cuộc sống cũng mất đi một nửa.

Cuối cùng Tề Hoan chọn mua cỏ may mắn giúp nâng cao may mắn của bản thân và cầu lửa có hiệu quả tốt mà chi phí lại rẻ.

Cầu lửa chia làm hai loại là sử dụng vĩnh viễn và sử dụng một lần, giá cả của cái sau tất nhiên là rẻ hơn nhiều so với cái trước. Tề Hoan chọn mua ba cái cầu lửa sử dụng một lần để đề phòng bất trắc.

Vừa mua xong đạo cụ thì thời gian cũng vừa kết thúc — [Hệ thống: Chúc ngài thuận lợi thông quan.]

Sau khi tiến vào phó bản, Tề Hoan mở mắt ra thì đã thấy có bảy tám người đứng trước mặt.

Cậu còn chưa kịp ngạc nhiên vì số lượng người chơi lần này nhiều hơn những lần khác thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp đầy từ tính quen thuộc kia.

“Sao lâu nay cậu không trả lời tin nhắn của tôi?” Bùi Lạc đứng một bên nhìn cậu không chớp mắt, giọng nói tràn đầy thắc mắc.

Tề Hoan nhìn thấy Bùi Lạc thì tâm trạng lại tụt dốc không phanh, cậu không trả lời mà bước sang một bên khác một bước, làm như không có chuyện gì tự động kéo ra khoảng cách với Bùi Lạc rồi quan sát tình hình xung quanh.

Nơi bọn họ đang đứng là một công viên trò chơi bị bỏ hoang, người chơi đều tập trung ở trong một căn phòng trống. Căn phòng này trước đây có lẽ là một nơi uống nước, trong phòng có quầy bar và ghế dựa cao, căn phòng được sơn màu trắng, những người chơi quen biết nhau đều tập trung thành một chỗ nên rất dễ nhận ra.

Vẫn có những người chơi đang được truyền tống tới đây, một lúc sau Văn Tu cũng đã xuất hiện trong phòng, cậu nhóc vừa nhìn thấy Tề Hoan đã vui vẻ kêu lên “Anh Tề.”

Tề Hoan chỉ ừ một tiếng, thấy tóc Văn Tu đã nhuộm về màu đen thì cười hỏi “Sao lại nhuộm tóc về màu đen rồi, anh nhìn chẳng quen chút nào.”

“Ai nha, anh đừng nói nữa, lúc trước em tới trường học thì bọn họ cũng mặc kệ không nói gì, vậy mà cuối kỳ hiệu trưởng lại tố cáo với mẹ em, nói là cái đầu tóc hồng của em chẳng hợp quy củ chút nào, thế là mẹ lại bắt em đi nhuộm lại màu tóc.” Văn Tu lắc đầu “Thời thanh xuân ngầu lòi của em cứ như vậy mà kết thúc.”

Tề Hoan cười muốn điên luôn “Tính ra thì tóc đen vẫn tốt hơn, cứ nhuộm tóc mãi cũng không tốt.”

Văn Tu lại than thở, đột nhiên nhìn thấy Bùi Lạc đứng cách đó không xa thì kêu lên “Anh Bùi.”

Bùi Lạc không trả lời, chỉ đứng nhìn cậu bạn nhỏ đang quay lưng lại với hắn trò chuyện cùng bạn mình, hắn đột nhiên ý thức được có điều gì đó không đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play