Chị gái dẫn mọi người tới chỗ nghỉ chân đêm nay, đây là một nhà trống giống với những căn nhà tường trắng ngói xanh dọc đường, trong sân được lát đá xanh, bên hồ có mấy cành liễu nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
“Căn nhà này có bốn phòng, mọi người sẽ cùng nhau ăn cơm ở đại sảnh, cơm nước ba bữa của mọi người sẽ do mẹ chồng tôi mang tới.” Trong đại sảnh có sẵn chén đũa và đồ ăn rồi, chắc là vừa được mang tới, chị gái kia đưa mọi người tới đại sảnh xong thì chuẩn bị rời đi “Hôm nay cũng muộn rồi mọi người ăn cơm rồi nghỉ ngơi trước đi, sáng hôm sau tôi sẽ mang mọi người lên trấn tham quan một vòng.”
Chờ chị gái kia đi xong thì mọi người cùng ngồi vào bàn ăn cơm, cô gái nhỏ duy nhất trong đoàn cẩn thận nhìn ba người bọn họ rồi nói “Các anh đi cùng nhau vào đây nhỉ.”
Văn Tu vừa ngồi vào bàn đã ăn như gió cuốn, ăn đến hai má phồng cả lên, cậu nhóc hàm hồ nói không rõ chữ “Sao vậy? Có việc gì hả?”
Cô gái nhỏ lắc đầu, giọng nói mềm nhẹ “Em là Lý Tuệ, chắc các anh đều biết phó bản này tên là ‘Tân nương của xà thần’ đúng không, nghe tên thôi là đã biết có liên quan đến cô dâu rồi, trong bốn người chơi chúng ta thì chỉ có mình em là nữ nên em hơi sợ, tối nay em có thể ở cùng với các anh không? Em sẽ không để các anh giúp không công đâu, em có đạo cụ có thể tìm được đạo cụ giết quỷ quái, tới lúc đó em sẽ dẫn đường cho mọi người.”
Tề Hoan nhìn cô gái này một chút, ngay từ lúc đầu hệ thống đã nói rằng chỉ cần dùng đạo cụ giết chết quỷ quái là thành công thông quan, người chơi sau khi xuyên tới thế giới khác không có bảo kiếm cũng có thể giết chết được ác long, nhưng nếu tìm được bảo kiếm đặc thù thì khi giết ác long có thể làm ít công to, nếu hệ thống đã nhắc tới đạo cụ thì nhất định nó có công hiệu khắc chế quỷ quái.”
Chắc là cô gái này thấy ba người bọn họ chung một nhóm sợ bọn họ giết cô nên mới nói mình có được đạo cụ có tác dụng lớn đây mà.
Nếu bây giờ từ chối sợ sẽ làm cô luôn nơm nớp lo sợ cho tới khi kết thúc trò chơi mất, nhưng nếu cô thật sự có thể tìm được đạo cụ thì có thể bớt được khá nhiều công sức đấy.
Tề Hoan gật đầu coi như đồng ý, hai người còn lại tất nhiên là cũng không có ý kiến gì, sau khi ăn xong bốn người vào trong một căn phòng gần nhất để nghỉ ngơi, căn phòng này cũng không lớn, nếu bốn người cùng ở thì rất chất chội nên Tề Hoan để Văn Tu và cô gái kia qua phòng bên cạnh ngủ, hai người một phòng vẫn khá là an toàn.
Chỉ là lúc Văn Tu đi có vẻ không tình nguyện, cậu nhóc nhìn chằm chằm Bùi Lạc rồi hầm hừ ôm chăn nhỏ ra ngoài.
Hai người kia đi xong trong phòng chỉ còn lại Bùi Lạc và Tề Hoan, Tề Hoan ngồi trên ghế bành cảm giác được rằng Bùi Lạc hơi mỉm cười nhìn cậu thì cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cậu vội vàng giải thích “Cô gái nhỏ thật sự không thích hợp ở chung một phòng với đàn ông trưởng thành như chúng ta, với lại anh và Văn Tu không quen nhau, để hai người ở chung một chỗ cũng không ổn cho lắm….”
Thật sự là càng tô càng đen mà, Tề Hoan gấp tới mức trán cũng đổ mồ hôi hột, nhìn thế nào cũng thấy như là cậu có mưu đồ nha, lúc ở trên mạng trêu Bùi Lạc vui muốn chết nhưng khi gặp mặt lại cố ý muốn ở chung với người ta một phòng, cô nam quả nam ở chung lại muốn liên tưởng tới vài chuyện cấm trẻ em xem rồi.
Nhưng thật sự là lúc đó cậu không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ thì khóc không ra nước mắt, cậu ngồi trên ghế luống cuống không biết phải làm sao.
“Cậu vẫn luôn tham gia phó bản với nhóc đó?” Bùi Lạc hỏi.
‘Nhóc’ này là đang nói tới Văn Tu, lúc không có người ngoài giọng nói của Bùi Lạc cũng không lạnh nhạt như lúc trước, tự nhiên sẽ giống với lúc nghe trên app LOVE, kỳ lạ là Tề Hoan nghe xong cũng không còn khẩn trương như vừa rồi, cậu ừ một tiếng “Lúc vào trong phó bản cho người mới đã gặp em ấy rồi, tính cách rất tốt với lại bọn em ở chung trong một thành phố nên luôn tham gia trò chơi cùng nhau.”
“Đi chung với nhóc đó cũng được.” Nhắc tới Văn Tu Bùi Lạc lại nhớ tới chuyện lúc trước, nhưng chỉ ngây người trong vài giây rồi lại cúi đầu nhìn Tề Hoan đang im lặng ngồi đó thì nhịn không được hỏi “Cậu sợ tôi tới vậy sao?”
“Không, không có……” Tề Hoan sờ gáy của mình “Tôi sợ anh làm gì chứ? Anh cũng đâu phải quái vật đâu……Chỉ là vẻ ngoài của anh hơi khác so với tưởng tượng nên tôi thấy không quen lắm…..”
“Vậy tôi trong tưởng tượng của cậu trông như thế nào?” Bùi Lạc hơi mỉm cười hỏi lại.
“Chiều cao tầm trung…..Nhìn hơi mập một chút……Khuôn mặt bình thường……” Tề Hoan ôm mặt không thể nói tiếp được, để tránh tình trạng hụt hẫng không được như mong đợi thì trước khi vào trò chơi cậu cố ý nghĩ rằng Bùi Lạc là một người đàn ông khá bình thường, nhưng bây giờ nói ra thật sự quá xấu hổ.
Nhưng Bùi Lạc chỉ nhẹ nhàng nói “Thì ra cậu thích kiểu người như vậy.”
Tề Hoan vội vàng bỏ tay xuống lắc đầu.
Khi Tề Hoan đã bình tĩnh lại thì Bùi Lạc đi tới mở cửa sổ ra, nhà cổ ban đêm rất yên tĩnh, trong đêm đen không có tiếng chim hót hay tiếng côn trùng nào kêu cả, chỉ thỉnh thoảng có một cơn gió nhẹ thổi qua.
Tề Hoan cũng nhìn ra bên ngoài, cậu cảm thấy chỗ này chắc chắn có vấn đề.
Giọng nói của Bùi Lạc có chút lạnh “Căn nhà này phong thuỷ không tốt, cửa chính quay về hướng nam, địa thế hiểm trở, đằng sau còn có một dãy nhà dài là thế xấu sát chủ. Ở giữa còn đào một cái hồ nhỏ, quý trạch thêm nước như là dệt hoa trên gấm còn hung trạch thêm nước thì là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, là đại hung.”
“Người sống ở đây chắc chắn phải chết, linh hồn sau khi chết cũng bị nhốt ở nơi này không thể vào luân hồi, linh hồn không thể đi đầu thai lâu ngày sẽ sinh oán, oán khí nhiều sẽ biến thành ác linh.”
Tề Hoan không hiểu lắm về mấy chuyện phong thuỷ, cậu nghe Bùi Lạc nói có vẻ nghiêm trọng nên qua an ủi hắn “Không sao đâu, cho dù nơi này có quỷ quái làm loạn thì tôi cũng sẽ bảo vệ anh.”
Hắn cảm nhận được oán khí nồng đậm từ trong chính căn nhà này, Bùi Lạc không nói chuyện mà chỉ ừ một tiếng.
Hắn không nói với Tề Hoan rằng tất cả mọi thứ cho dù là hiền lành hay hung ác thì khi chết đi vẫn thuộc quyền quản lý của hắn, cho dù bây giờ hắn chỉ mới khôi phục được một chút thần lực nhưng muốn dạy dỗ một vài cô hồn dã quỷ thì vẫn dễ như trở bàn tay, nhưng hắn rất thích giọng điệu nói chuyện muốn bảo vệ hắn của bạn nhỏ nên không có giải thích.
Tề Hoan lại nhớ tới câu mà Bùi Lạc đã hỏi chị gái hướng dẫn viên kia, tới bây giờ cậu vẫn không biết Bùi Lạc đã phát hiện như thế nào, bây giờ chỉ còn hai người nên cậu hỏi thẳng ra.
“Thứ nhất, nếu không phải là người sống ở đây từ nhỏ mà muốn bắt chước ngữ điệu của dân bản địa thì rất là khó khăn, lúc cô ta nói chuyện thì âm cuối luôn trầm xuống khác hẳn với người nói chuyện ở trên đường, đây chính là điểm khác nhau giữa người bản địa và người từ nơi khác tới, có vẻ như chính cô ta cũng không để ý tới điều này.” Nhắc tới bà chị dẫn đường Bùi Lạc bình tĩnh nói “Thứ hai, lúc đi dọc đường trong trấn cậu có thấy người dân ở dây có chút kỳ lạ không?”
Lúc đó Tề Hoan hồn bay tận mấy tầng trời nên không có chú ý quan sát người dọc đường, cậu cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc đó một chút thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
“Hình như trên đường không hề có một cô gái trẻ tuổi nào…..”
Bùi Lạc gật đầu “Điều này rất kỳ lạ, nếu dựa theo xác suất giới tính mà nói thì tỷ lệ sinh giữa nam và nữ sẽ không chênh lệch nhau quá nhiều, thậm chí có vài tình huống số lượng con gái sẽ nhiều hơn con trai, điều này là phù hợp với quy luật sinh sản tự nhiên, nhưng trên trấn gần như là không thấy một cô gái nào ngoài mấy bà lão lớn tuổi. Nếu số lượng người trẻ tuổi có tỷ lệ nam lớn hơn nữ quá nhiều thì chứng tỏ nơi này từng phát sinh một vài chuyện bất lợi nào đó khiến cho nữ giới ở đây không còn và nam giới phải cưới vợ từ vùng khác.”
Tề Hoan ngầm hiểu ‘chuyện bất lợi’ là như thế nào, vẻ mặt cậu không được tốt lắm nhưng vẫn nêu ra một loại suy đoán khác “Vậy nếu trường hợp dân phong ở đây khá bảo thủ không cho phép con gái ra ngoài đường thì sao?”
“Đây tất nhiên là suy đoán mang tính an toàn nhất, nhưng nếu điều này là thật thì người hướng dẫn viên du lịch kia chắc chắn là người từ nơi khác tới, bởi vì chỉ có người từ vùng khác tới mới không bị các quy tắc ở đây trói buộc, mới có đủ can đảm để ra ngoài làm việc, mà còn làm công việc hướng dẫn du lịch thường xuyên tiếp xúc với người lạ như thế này nữa.”
Tề Hoan là người thông minh, Bùi Lạc nói tới đây thì cậu hiểu rằng chuyện này không có đơn giản như bề ngoài, may mà Bùi Lạc vừa tới đã phát hiện ra điều này.
Tề Hoan từng được kiến thức tốc độ đọc sách thần sầu của Bùi Lạc nên cậu hiểu rằng người này có khả năng phân tích suy đoán các sự việc rất cao.
Cậu quay đầu định hỏi chuyện Bùi Lạc thì lại thấy hắn đang chăm chú nhìn về phía ngoài cửa sổ, thấy vậy cậu nhịn lại không hỏi nữa.
Đêm nay bầu trời tối đen như mực, Tề Hoan men theo ánh mắt của Bùi Lạc ngó ra ngoài cửa sổ muốn nhìn xem có trăng không nhưng không có, cậu thất vọng thở dài một cái, ngày mai trời sẽ nổi gió to hoặc thậm chí là có mưa.
Bùi Lạc vẫn im lặng không nói gì.
Tất nhiên đêm nay bọn họ không thể thức trắng được, trong phòng ngoài một cái giường lớn ở giữa phòng thì còn có thêm một cái giường nhỏ nữa, Tề Hoan thực hiện hứa hẹn sẽ bảo vệ cho Bùi Lạc nên chủ động ôm chăn gối đi tới chiếc giường nhỏ, sau khi trải chăn nệm xong chuẩn bị đi ngủ thì thấy Bùi Lạc ngồi ở giường lớn nhìn cậu, trong mắt cũng không có nhiều cảm xúc.
“Không qua đây ngủ sao.” Bùi Lạc hỏi.
Làm sao Tề Hoan dám ngủ chung với Bùi Lạc chứ, dáng người của hắn đúng gu thẩm mỹ của cậu với lại cậu là một người đàn ông khoẻ mạnh bình thường đó, lỡ không kiềm chế được bản thân thì xong đời luôn, chắc chắn sẽ khiến Bùi Lạc cảm thấy cậu là một người càn rỡ phóng đãng.
Đây thực sự là nhiệm vụ còn khó khăn sơn so với giết quỷ quái, tuyệt đối không thể ngủ chung với Bùi Lạc được, Tề Hoan túm chăn suy nghĩ.
Thấy Tề Hoan lắc đầu thì Bùi Lạc cũng không nói gì, hắn thay đồ rồi tắt đèn, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Hai người ngủ chung trong phòng, căn phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tề Hoan bảo trì tư thế nằm im một lúc lâu, chiếc giường này là giường nghỉ nên khá là nhỏ và thấp, mặc dù cậu nhỏ hơn nhiều so với Bùi Lạc nhưng vẫn là một người đàn ông trưởng thành, cậu nằm co một cục trên giường không dám động đậy vì sợ đánh thức Bùi Lạc, nhưng nằm một lúc thì chân đã tê rần.
Nhịn một lúc lâu nhưng cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, cậu cẩn thận xoay người lại, nhưng không ngờ là vừa xoay người thì đầu gối va vào giường tạo thành tiếng vang khá lớn.
Tề Hoan ôm gối hít vào.
Không ngờ là Bùi Lạc vẫn còn chưa ngủ “Qua giường lớn bên này ngủ đi, không cần bản thân ấm ức như vậy.”
“Tôi thích ngủ giường nhỏ, có cảm giác an toàn hơn, lúc nãy chỉ là ngoài ý muốn thôi….” Tề Hoan xoay người lại, lần này cậu không bị đụng chân vào giường nữa, trong lòng cậu vẫn luôn thắc mắc nên sau khi lăn lộn một lúc thì vẫn hỏi ra miệng.
“Bùi Lạc, tại sao hôm nay anh lại đi theo NPC tới vậy?”
Cậu đã thắc mặc chuyện này từ khi Bùi Lạc xuất hiện nhưng không dám hỏi, cậu mở mắt nhìn trần nhà chờ Bùi Lạc trả lời.
Vẻ mặt Bùi Lạc bình tĩnh nằm trên giường, hắn không phải người chơi nên hệ thống không thể truyền tống hắn tới nơi đã được chỉ định, lúc vào phó bản hắn đã xuất hiện ở một nơi khác, lúc đang đi quanh thì gặp NPC nên mới theo người này tới chỗ mấy người Tề Hoan.
Chẳng lẽ Tề Hoan bắt đầu nghi ngờ hắn rồi?
“Tôi không thấy ai ở gần đó nên tìm đường lên trên trấn.” Một lúc lâu sau Bùi Lạc mới bình tĩnh trả lời.
Bên giường vang lên giọng nói có vài phần mỏng nhẹ “Tôi biết anh rất lợi lại nhưng đi một mình như vậy rất nguy hiểm, lần sau ở nguyên tại chỗ chờ tôi chứ đừng đi lung tung có được không?…..Nếu không tôi sẽ lo lắng.”
Vẻ mặt Bùi Lạc hơi cứng lại, hắn còn tưởng là mình lộ đuôi rồi, nào ngờ Tề Hoan chỉ là đang lo lắng cho sự an toàn của hắn mà thôi, hắn nghe thấy bản thân dùng giọng nói dịu dàng trả lời “Được, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Nghe được lời hứa này cậu bạn nhỏ ở bên kia khẽ cười trộm rồi vui vẻ nói “Anh ngủ ngon.”
Bùi Lạc cũng chúc lại “Ngủ ngon.” Cảm giác giống như lúc bọn họ còn đang trò chuyện với nhau trên app LOVE vậy.
Một lúc sau, khi nghe tiếng hít thở của Tề Hoang dần đều đặn thì Bùi Lạc mở mắt ra, hắn đứng dậy đi tới chỗ cậu nằm ngắm nhìn vẻ mặt lúc ngủ của cậu.
Lúc còn trò chuyện qua LOVE thì thần lực được khôi phục rất ít, giống như là một vòi nước bị hạn chế bởi cái van xả nước vậy, cho dù là xem video hay ảnh chụp thì cũng chỉ là vòi nước đang được mở ở chế độ lớn nhất thôi, còn bây giờ hắn đứng bên cạnh cậu thì thần lực đang được điên cuồng khôi phục lại.
Chỉ trong nửa ngày hôm nay thôi thì tốc độ khôi phục thần lực đã tăng lên gần như là gấp đôi luôn rồi, nếu hắn ở chung với Tề Hoan khoảng hai ba phó bản nữa thì có thể khôi phục thần lực trở về trạng thái đỉnh cao rồi.
Trong lúc ngủ vì chỗ ngủ khá hẹp nên Tề Hoan vẫn luôn cau mày, Bùi Lạc vén chăn rồi nhẹ nhàng ôm cậu lên.
Khung xương của cậu bạn nhỏ này khá là nhỏ, so với tưởng tượng của hắn thì còn nhẹ hơn nhiều.
Nhưng Bùi Lạc vừa đi được hai bước thì đột nhiên nghe thấy tiếng máu rơi tí tách đập xuống sàn nhà, mùi tanh rỉ sắt của máu tản ra trong không khí.
Hắn dừng chân lại.
Máu chậm rãi tích thành một vũng, đột nhiên có thứ gì đó từ trên xà nhà rơi xuống.
Trong chớp mắt thời gian giống như bị kéo dài vô tận, Bùi Lạc ôm Tề Hoan đang ngủ say trong ngực, vẻ mặt bình tĩnh mặt đối mặt với thứ vừa rớt từ trên xà nhà xuống.
Đó là một cái đầu lâu, nói đúng hơn thì là một cái đầu của một cô gái với làn da xanh tím loang lổ vết máu, mặt trang điểm kiểu cô dâu, tóc tai bù xù làm ra vẻ mặt dữ tợn thè cái lưỡi trắng hếu ra, trên cổ còn có thể nhìn thấy khí quản màu trắng bị cắt đứt.
Đây đúng là thẩm mỹ về mấy con cương thi cổ đại của Trung Quốc.
Sau khi mặt đối mặt một giây thì đầu lâu cô dâu kia từ cười dữ tợn chuyển thành mờ mịt luống cuống.
Người chơi này không hề sợ nó, cái này thật sự là không bình thường.
Sau đó có tiếng vật nặng rơi xuống đất, cái đầu lâu kia giống như quả bóng rơi xuống đất còn nảy lên hai lần mới dừng lại, vừa vặn dừng ngay trước mặt người chơi.
Tân nương đang chuẩn bị tiếp tục hù doạ người chơi này một chút, nhưng còn chưa kịp làm gì lại đột nhiên cảm nhận được bản năng thần phục từ sâu trong linh hồn, cái này bọn chúng không có cách nào khống chế được, giống như là bản năng nhận biết của động vật vậy.
Cái đầu lâu dưới đất không thể tin được ngước cặp mắt chảy máu nhìn lên, người chơi trước mặt nó ôm một người đàn ông khác đứng im tại chỗ vẻ mặt bễ nghễ nhìn xuống, nó không nhìn rõ vẻ mặt của người này chỉ cảm thấy người này tâm tư khó đoán không rõ là vui hay buồn.
Thần có hàng ngàn khuôn mặt, không có mặt nào giống mặt nào.
Người chơi chỉ là đồ chơi của đám quỷ quái mà thôi, đây là lần đầu tiên nó có cảm giác hèn mọn như vậy, nó phải thần phục trước hắn.
Đầu lâu trên mặt đất nằm im không nhúc nhích, Bùi Lạc thấy phiền nên nhỏ giọng nói “Mang theo cơ thể của mày rồi cút đi, dám làm cậu ấy thức giấc tao sẽ cho mày trở về với cát bụi.”
Trong phòng này chỉ có đúng một người vẫn còn đang ngủ, tất nhiên là đầu lâu kia hiểu được ‘cậu ấy’ mà hắn nói tới là ai, nó nuốt nước miếng một cái, cơ thể đang ở trên xà nhà nhanh chóng leo xuống rồi túm lấy cái đầu lâu trên mặt đất, đặt lên cổ xoay hai vòng gắn lại như cũ, khuôn mặt vừa đúng quay về phía sau, sau đó nó túm vạt áo cưới lau sạch máu trên sàn rồi quỳ xuống dập đầu ba cái với Bùi Lạc, rồi nhanh chóng nhảy vào trong hồ nước như một làn khói trước khi Bùi Lạc hóa tro nó.
Cậu bạn nhỏ vẫn nằm trong ngực hắn ngủ ngon lành không hay biết gì cả, Bùi Lạc cẩn thận đặt cậu lên giường rồi kéo chăn đắp lên, làm xong đâu đó lại đứng nhìn cậu thêm một lúc nữa mới đứng dậy đi tới giường nhỏ nghỉ ngơi.
Không biết từ lúc nào mây trên bầu trời dần tản ra tạo thành những khe hở nhỏ, ánh trăng len lỏi qua từng khe hở này chiếu xuống tạo thành một dải ánh sáng màu trắng bạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT