Xem ra phu nhân Della và tiểu thư Donna đều do phu nhân Nancy giết, Tề Hoan nhìn về phía Beth đang ngồi dưới đất, cậu thầm nghĩ không biết tại sao phu nhân Nancy lại phải làm như vậy?
Lúc này âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên.
[Chúc mừng người chơi Tề Hoan là người đầu tiên phá bỏ bí ẩn của phó bản búp bê xui xẻo, phần thưởng là ba mười ngày thời gian sống, những người chơi còn sống sót khác nhận được mười lăm ngày thời gian sống.]
Tề Hoan nhìn về phía hiện trường, Hồ Binh và Mạc Kỳ vẫn không xuất hiện, có lẽ là đã bị búp bê giết rồi, người thông quan chỉ có cậu, Văn Tu và hai anh em nhà họ Mạnh, những người khác đều là vẻ mặt may mắn sống sót sau tai nạn, chỉ có Mạnh Tiểu Vũ là nhìn cậu chằm chằm với vẻ mặt không thể hiểu được.
Chắc là đang xoắn xuýt về việc tại sao cậu lại không bị búp bê cắn xé đây mà.
Tề Hoan cũng không biết là tại sao, lúc mới vào phó bản cậu còn tưởng phó bản cấp hai chỉ là hữu danh vô thực, không có quỷ quái cũng không có nhiệm vụ, không ngờ phó bản cấp hai vẫn là phó bản cấp hai, con búp bê mới là thứ khó đối phó nhất.
Cách một lớp quần áo Tề Hoan vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn, may mà cậu có chiếc nhẫn Bùi Lạc tặng, nhưng rốt cuộc chiếc nhẫn này là cái gì? Nếu là đạo cụ thì tại sao cậu lại không thể đọc được tác dụng của nó?
Chiếc nhẫn bị nhiệt độ trên cơ thể cậu lây nhiễm làm nó ấm lên, giống như đang nói cho cậu đây chỉ là một cái nhẫn bình thường mà thôi.
Trong lúc Tề Hoan chờ hệ thống tuyên bố nhiệm vụ kết thúc để truyền tống khỏi phó bản thì đột nhiên bảng điện tử lại hiển thị một đoạn văn bản.
[Qua kiểm tra đo lường cảm xúc hệ thống nhận thấy người chơi đối với phó bản rất tò mò vì vậy bây giờ bối cảnh của phó bản sẽ được mở ra, người chơi có thể được lựa chọn trở thành người quan sát nguồn gốc của phó bản hoặc là không, lựa chọn là có thì khi phim ngắn kết thúc người chơi may mắn sống sót sẽ lập tức được truyền tống về thế giới thật, nếu chọn không người chơi sẽ ở lại phó bản trong mười phút hậu truyện sau đó mới được truyền tống về thế giới thật.]
Sau đó trước mặt Tề Hoan xuất hiện hai lựa chọn ‘Có’ và ‘Không’.
Mặc dù Tề Hoan đã mơ hồ đoán được câu chuyện nhưng cậu vẫn muốn xác nhận xem suy đoán của mình có đúng hay không, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì khiến cho phu nhân Nancy hận Otto tiên sinh và phu nhân Della như vậy.
Cậu nhấn ‘Có’, sau một trận hoa mắt chóng mặt thì khi mở mắt ra cậu thấy mình đang ở giữa một cánh đồng lúa mạch vàng óng.
Gió thổi vi vu, cách đó không xa có tiếng người đang nói chuyện, Tề Hoan đi về phía trước mấy bước thì nhìn thấy một đôi nam nữ ngồi bên bờ ruộng, chàng trai mặc đồng phục học sinh hơi cũ, cô gái mặc cái váy liền áo sạch sẽ, mặt ngoài còn có một cái tạp dề, hai người họ hình như không cảm nhận được sự tồn tại của Tề Hoan, bọn họ vẫn dựa sát vào nhau như cũ.
“Mùa hè năm sau là anh tốt nghiệp rồi, tới lúc đó anh sẽ tới thành phố kiếm một công việc lương cao một chút, sau đó đón em lên, như vậy em không cần phải làm những công việc mệt nhọc như bây giờ nữa, sau này yên tâm làm vợ anh là được rồi.”
Người nói chuyện là chàng trai mặc đồng phục kia, Tề Hoan đi tới gần thì nhìn rõ mặt của chàng trai, khuôn mặt tuy có chút ngây ngô nhưng vẫn không thể che lấp được vẻ đẹp trai kia.
Là Otto tiên sinh phiên bản tuổi trẻ, cô gái đang dựa vào vai của ông ta là phu nhân Nancy!
Thì ra bọn họ đã quen biết nhau từ lúc còn trẻ, hơn nữa còn là người yêu.
Nancy trẻ tuổi cười đầy hạnh phúc, cô nhẹ nhàng sờ lên bụng của mình.
Tề Hoan đứng trước mặt bọn họ, cảnh tượng trước mắt giống như một đoạn phim ngắn, sau khi hình ảnh này vỡ vụn lại nhảy tới một khung cảnh khác.
Những bông tuyết trắng như lông ngỗng bay đầy trời, bốn phía bị tuyết trắng bao phủ tạo thành một tấm áo trắng, tuyết trắng mênh mông, đây là một thôn nhỏ, gần đó có một căn nhà lụp xụp lộ ra ánh đèn màu cam, có tiếng đánh chửi từ bên trong căn nhà vọng ra.
Tề Hoan nhìn những đoạn ngắn như phim 3D, cậu phà hơi tạo thành một ngụm khói màu trắng rồi bước tới căn nhà nhỏ kia.
Bên trong là Nancy và hai người mà Tề Hoan không biết tới, chắc là người lớn trong nhà Nancy, một người đàn ông thấp bé say rượu nấc lên, ông ta dùng sức đá Nancy một cái, miệng còn không ngừng mắng chửi “Mày là cái đồ đàn bà không biết liêm sỉ! Còn chưa cưới chồng đã có chửa! Sau này làm sao tao có thể ngẩng đầu ở trong thôn được hả? Nuôi mày lớn như vậy còn đang muốn trông cậy mày gả cho người ta kiếm ít tiền hỏi cưới! Mày thì hay rồi! Lang chạ với đàn ông! Còn có chửa hoang!”
“Bồi thường tiền hàng! Bồi thường tiền hàng! Đi chết đi!”
Nói xong kẻ say rượu kia vẫn không hết giận, ông ta đá lên bụng Nancy mấy cái, Tề Hoan không thể nhìn được cảnh đàn ông đánh phụ nữ liền vô thức đưa tay ra muốn ngăn cản, nhưng tay cậu lại trước tiếp xuyên qua người của ông ta.
Người đàn ông kia cũng không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn đánh Nancy như cũ.
Tề Hoan nhìn chằm chằm vào tay mình, cậu đột nhiên quên mất mình chỉ là người xem mà thôi, đây là chuyện đã xảy ra trên người phu nhân Nancy không thể thay đổi được.
Người phụ nữ ở bên cạnh vẫn luôn khuyên ngăn lại bị người đàn ông kia đánh cho một bạt tai, đánh tới khi thoả mãn thì tên kia nằm vật xuống giường ngáy ngủ, miệng còn lẩm bẩm mắng phải bồi thường tiền hàng.
Nancy còn trẻ ôm lấy bụng, khuôn mặt sưng đỏ hiện rõ năm ngón tay, cô không hề rơi một giọt nước mắt nào, lúc người đàn ông kia đánh mình cô vẫn luôn che chở cái bụng tránh cho bị đánh tới, nhưng mu bàn tay bị đá đến tím xanh, khớp xương bị đế giày mài rách da chảy máu.
Cô ngẩng đầu vẻ mặt cầu xin nhìn về phía người phụ nữ kia, nhưng bà ta lắc đầu.
Nancy chậm chạp ngồi dậy, chờ sau khi người phụ nữ kia đi vào bếp thì cô vịn góc bàn đứng dậy, quay đầu nhìn một cái rồi dứt khoát đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài gió thổi lạnh thấu xương, cô chỉ mặc một cái váy mỏng hôm gặp Otto đó, cô bước đi từng bước, chân dẫm lên nền tuyết dày đầy lạnh lẽo đi ra bên ngoài thôn.
Trong phòng bếp, người phụ nữ kia thấy Nancy rời đi thì bật khóc, Tề Hoan chỉ nhìn thoáng qua rồi vội vàng nâng bước đi theo Nancy.
Nancy đi một mạch ra khỏi thôn, ngoài thôn không có một bóng người, cô vẫn luôn đi về phía trước, cuối cùng trước khi trời sắp tối cô cũng tìm được một căn phòng nhỏ của mấy người thợ săn hay nghỉ chân đã bị bỏ hoang.
Trong phòng nhỏ có một chiếc giường và chăn mền cũ đã lộ ra cả sợi bông, còn có bếp lò và một chút lương khô.
Tề Hoan thở dài một cái, đây có lẽ là nơi mà Nancy đã chuẩn bị từ trước, chắc là cô cũng đoán được người trong nhà sẽ không chứa chấp mình nên mới lên kế hoạch để sinh sống sau khi rời khỏi nhà.
Mặc dù biết Nancy sau này vẫn sống sót nhưng một cô gái đang mang thai lại mặc bộ đồ mỏng manh trong thời tiết gió tuyết như vậy thật khiến người ta lo lắng mà.
Trận tuyết này rơi suốt hai ngày liền, trong khoảng thời gian đó Nancy vẫn luôn dựa vào lương khô sống sót qua ngày.
Vào lúc này hình ảnh lại vỡ vụn rồi chuyển qua một nơi khác, trong chớp mắt tuyết đã tan, cây cối đâm chồi nảy lộc, ở ven đường còn có mấy con chim nhỏ ríu rít tìm bạn đời, trời xanh mây trắng, khung cảnh thật đẹp. Tề Hoan đứng ở đầu một con đường nhỏ của vùng nông thôn, con đường này giống với con đường lúc trước cậu đi tìm phù thuỷ, toàn đá là đá.
Tề Hoan đứng im đợi một lúc, không lâu sau cậu thấy Nancy đang đi tới.
Nancy vén vạt áo choàng đầy mụn vá lên, tay cầm nhánh cây chống khó khăn đi qua con đường nhỏ, bụng của cô đã rất lớn, sắc mặt vàng như nến, hai gò má lõm xuống, tay chân gầy nhom, đứa bé trong bụng đã lấy đi tất cả chất dinh dưỡng mà cô có, cuộc sống khó khăn dinh dưỡng không đầy đủ tất cả đều hiện rõ trên người cô, nhìn cô giống như là một người ngoài hành tinh quái dị, chẳng phù hợp với quang cảnh tươi đẹp của nơi này chút nào.
So với phu nhân Nancy cao quý đẹp đẽ mà Tề Hoan nhìn thấy lúc mới vào phó bản thực sự là hai người hoàn toàn khác nhau.
Cô vừa đi vừa lẩm bẩm, Tề Hoan không thể nghe rõ là cô nói cái gì, cũng không biết là cô định đi đâu nên đành phải đi theo cô.
Đi được khoảng nửa tiếng thì Nancy đột nhiên ngã xuống, Tề Hoan sợ hết hồn, con đường này dài không thấy điểm cuối, nếu cô ngất xỉu ở đây thì có khi sẽ không có ai cứu giúp, một người cứ như vậy sẽ im lặng mà chết đi.
Tề Hoan là người xem nên không có cách nào giúp đỡ, cậu chỉ có thể nhìn quanh con đường xem lúc nào mới có người đi ngang qua giúp cô gái đang mang thai này một chút.
Hoàng hôn buông xuống, sau khi Nancy nằm trên mặt đất bốn tiếng thì cuối cùng cũng có một chiếc xe ngựa đi qua.
Từ trên xe ngựa có hai nữ tu bước xuống, hai người thấy một cô gái đang mang thai nằm lẻ loi bên đường thì rất giật mình, họ nhanh chóng đỡ Nancy vào trong xe.
Tề Hoan cũng lên xe ngựa theo.
Xe ngựa rất nhỏ, Nancy nằm xuống chiếm khá nhiều diện tích, trong xe còn có ba đứa trẻ nhỏ xíu gầy trơ xương, nhìn giống như ăn mày vậy.
Mặt Nancy hiện lên màu đỏ không bình thường, một nữ tu sờ lên trán của cô thì kinh ngạc nói “Cô ấy sốt rồi.”
Một nữ tu hơi lớn tuổi khác thở dài “Sao người nhà của cô ấy lại có thể bỏ mặc một người đang mang thai bên ngoài như vậy? Phụ nữ có thai không thể uống thuốc, chỉ có thể dựa vào cơ thể tự hạ nhiệt thôi, cầu chúa phù hộ, Amen.”
Nữ tu lớn tuổi lấy khăn lông ướt lau mặt cho Nancy, tới khuya Nancy mới tỉnh lại nhưng vẫn chưa hết sốt.
“Tôi đang ở đâu vậy?” Giọng nói của Nancy khô khốc.
“Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.” Nữ tu trẻ tuổi đang chống cằm ngủ gật đột nhiên nghe tiếng của Nancy thì tỉnh hẳn còn vui vẻ hỏi, sau khi đỡ Nancy ngồi dậy xong thì kể cho cô nghe về quá trình bọn họ gặp và giúp đỡ cô.
Cuối cùng nữ tu trẻ tuổi nói “Cô là người mang thai tại sao lại không cẩn thận như vậy? Nếu chúng tôi không đúng lúc gặp cô thì thật là xong rồi, con đường kia có rất ít người qua lại, chúng tôi cũng là vì muốn đi đón mấy đứa nhỏ mới đi qua thôi.”
Nancy im lặng một lúc, cô đưa tay xoa nhẹ cái bụng tròn vo của mình vẻ mặt lo lắng nói “Tôi đi tìm cha của đứa nhỏ, lễ Giáng Sinh năm ngoái anh ấy nói là sẽ về nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức gì, tôi lo lắng anh ấy đã xảy ra chuyện nên muốn tới thành phố xem sao.”
“Tới thành phố?” Nữ tu trẻ tuổi nhìn bụng của cô, sau khi xác định là cô không nói đùa mới nhắc nhở “Một người đang mang thai như vậy tại sao lại đi một mình? Chúng tôi cũng định vào trong thành phố, tạm thờ cô đi cùng với chúng tôi đi.”
Nancy cúi đầu không nói gì.
Hình ảnh trước mắt Tề Hoan vỡ vụn, cậu biết rằng mình sắp tới một điểm thời gian khác của Nancy.
Một giây sau Tề Hoan nghe được tiếng khóc của trẻ con, cậu đi vào trong một tu viện, bên trong cũng không yên tĩnh mà có rất nhiều trẻ con đang tung tăng chạy nhảy.
Nancy đã đổi một bộ quần áo sạch sẽ hơn, qua mấy tháng sống trong tu viện khuôn mặt cô đã hồng hào hơn rồi, nhìn không khác gì so với những người phụ nữ khác. Cô ngồi trên bậc thang ôm đứa bé dỗ dành.
Một nữ tu đi tới, Tề Hoan nhận ra người này, đây chính là nữ tu lớn tuổi đã cứu giúp Nancy lúc trước, xem ra Nancy đã sinh con ở trong tu viện này.
Tề Hoan đi tới nhìn mặt đứa bé, đứa bé theo mẹ nó bôn ba trải qua lắm điều khổ cực này còn chưa đầy tháng, da mặt nhăn nhúm y như khỉ con.
Nancy ôm đứa bé cúi đầu nói cảm ơn nữ tu kia.
Nữ tu hỏi “Cô có biết cha đứa bé học ở trường đại học nào không?”
Thì ra Otto không nói cho Nancy biết mình học ở trường đại học nào sao? Như vậy mà Nancy còn dám một mình chạy tới thành phố, Tề Hoan không biết nên nói Nancy can đảm hay là rất may mắn nữa.
“Tôi đã đi tới mấy trường đại học ở gần đây nghe ngóng thử, chỉ còn một nơi cuối cùng thôi, hôm nay tôi sẽ tới đó xem thử xem có thể tìm được anh ấy không.” Nhắc đến Otto thì trên khuôn mặt đầy sầu khổ của Nancy hiện ra một nụ cười chân thành.
Nữ tu thở dài, chỉ mong là như vậy.
Sau đó Nancy ôm đứa bé đi ra khỏi tu viện, Tề Hoan cũng cất bước đi theo cô, có vẻ Nancy rất quý trong bộ váy mà cô đang mặc hôm nay, lúc đi qua mấy gánh bán hàng rong cô còn cẩn thận tránh khỏi mấy vũng nước nhỏ trên đường.
Nhưng nếu so với những người sống ở trong thành phố thì bộ quần áo này của cô trông có vẻ nghèo nàn.
Vòng vèo qua mấy con phố, đi hết nửa cái thành phố thì cuối cùng bọn họ cũng tới được nơi cần tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT