Đã bị giết chết một tuần trước, nói cách khác thì người chơi có làm cách nào cũng không thể tìm được manh mối từ chỗ phù thủy.

“Vậy bình thường phù thủy có thân thiết với ai không?” Tề Hoan hỏi người qua đường.

Người qua đường này bị Văn Tu uy hiếp mới bất đắc dĩ trả lời “Phù thủy là do Otto tiên sinh mời tới, bình thường luôn kiêu ngạo, người này hay tới trang viên Otto làm khách nên không có qua lại với người ở trong thôn, nếu không thì cũng không thể tới mức chết mấy ngày tới khi thi thể bốc mùi mới có người phát hiện.”

“Otto tiên sinh mời bà ta tới đây?” Tề Hoan nhíu mày.

“Đúng vậy, vốn dĩ bà ta chỉ là một kẻ điên lang thang mà thôi, lúc nào cũng giả thần giả quỷ.” Người qua đường cảnh giác nhìn xung quanh rồi mất hứng nói “Các cậu hỏi xong chưa, tôi còn muốn về nhà đó.”

Tề Hoan gật gật đầu, bảo Văn Tu thả người này ra.

Người qua đường thấy mình được thả ra thì chạy như bay biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.

“Người ở trong thôn thật kỳ lạ, cũng chỉ hỏi có mấy câu thôi mà cứ như là chúng ta đang đào mộ tổ tiên bọn họ lên vậy.” Văn Tu thả tay áo xuống “Anh Tề, có cần đi hỏi thêm vài người nữa không?”

Tề Hoan lắc đầu, cậu tính tính một chút rồi nói “Có hỏi cũng chẳng tìm hiểu thêm được cái gì.” Với lại trong lòng cậu đã có mọt loại suy đoán, tuy rằng nó khá mơ hồ.

Nếu thật sự là như vậy thì tối nay cậu cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm.

Lúc hai người về tới trang viên thì trời đã chuyển hoàng hôn.

Cái chết của Otto tiên sinh khiến cho cả trang viên bao phủ trong một loại không khí tang thương, thi thể của ông ta đã được đưa vào trong quan tài đặt ở trong phòng ngủ của chính ông ta, dựa theo phong tục ở đây thì sau khi chết người thân sẽ để thi thể ở trong nhà bảy ngày sau đó mới đem đi chôn.

Người trong trang viên đều đổi quần áo thành màu đen trang trọng, tiệc chúc mừng sinh nhật của tam tiểu thư lúc đầu còn chuẩn bị làm thật lớn, nhưng với tình hình bây giờ thì chỉ có thể làm một bữa tiệc mừng nhỏ mà thôi.

Bữa tối đã được chuẩn bị xong, vị trí vẫn cố định như cũ, Tề Hoan và Văn Tu vội vàng quay về đổi quần áo thành màu đen, lúc quay lại phòng ăn thì những người khác đều đã tới cả.

Lúc bọn họ đi vào thì ánh mắt mọi người nhìn về phía họ rất khác.

Hành động hôm nay của Tề Hoan khiến cho mọi người chú ý, buổi sáng không nói câu nào đã đi ra ngoài, sau khi về biết tin tức quan trọng là Otto tiên sinh chết nhưng buổi chiều cậu vẫn mang Văn Tu đi ra ngoài.

Người bình thường đều sẽ nhạy bén phát hiện ra có chuyện không đúng.

Lúc ăn cơm Hồ Binh giả vờ lơ đễnh hỏi “Tề Hoan à, cả ngày hôm nay cậu đi ra ngoài làm cái gì vậy? Việc Otto tiên sinh qua đời khiến cho trang viên trở nên bận rộn, chúng ta là khách cũng nên đóng góp chút sức lực mà.”

Câu này chẳng khác gì việc đẩy Tề Hoan lên đầu sóng ngọn gió, những người ngồi ở đây đều mang vẻ mặt khác nhau.

Trong trò chơi đoàn đội thì hành vi của Tề Hoan chính là độc lai độc vãng, mặc dù ở trong trò chơi thì mọi người đều là quan hệ cạnh tranh, nhưng khi có người cùng chơi lại tìm được manh mối trước thì ai cũng sẽ khó chịu, ghen tị là bản năng của con người, có ai không muốn được giúp đỡ chứ? Nói không chừng có vài kẻ lòng dạ hẹp hòi có khi lại làm ra những hành vi quá khích. Mà ở trong mắt của NPC khi chủ nhân của trang viên chết mà khách còn có tâm trạng ra ngoài thăm thú thì đó là hành vi không tôn trọng người khác.

Tề Hoan vờ như không thấy vẻ mặt của mấy người kia, cậu bình tĩnh ngồi xuống nhìn thẳng mặt Hồ Binh nói “Có liên quan gì tới anh sao?”

Ý tứ chính là ông chẳng là cái thá gì cả!

Đứng trên lập trường của người chơi thì Tề Hoan và Hồ Binh không có bất cứ quan hệ đồng minh gì cả, đến việc gặp mặt chào hỏi giao lưu cũng không có thì ông ta dựa vào cái gì mà hỏi đến lịch trình của cậu? Mà nếu đứng ở lập trường của chủ nhà thì càng buồn cười hơn nữa, tất cả mọi người đều là khách, Hồ Binh mặt mũi đâu mà tự nhiên đổi khách thành chủ? Còn thay chủ nhà đi hỏi?

Cho dù là đứng trên lập trường nào thì cũng không đến lượt ông ta hỏi thăm.

Mạnh Tiểu Xuân phì cười, người thông minh đều biết cô đang cười ai, Mạnh Tiểu Vũ cũng tiếp ý Tề Hoan nói thẳng ra “Cậu đây là đang làm việc giúp đỡ người nghèo sao?”

Tề Hoan im lặng nói “Tôi với cậu không thân, cảm ơn”

Vẻ mặt Hồ Binh lúc trắng lúc xanh, ông ta vốn cho là Tề Hoan nhìn yếu đuối mỏng manh như vậy sẽ không có kinh nghiệm lăn lộn ngoài xã hội, là một người dễ để nắm mũi, chỉ cần vào lúc công khai nói tới lại thêm những người chơi khác hùa vào thì cậu ta sẽ phải nói ra những manh mối đã tìm được, tới lúc đó manh mối mọi người đều được hưởng, người chơi khác không thua thiệt gì, nhưng ông ta không ngờ rằng Mạnh Tiểu Xuân và Mạnh Tiểu Vũ lại không đứng về phía ông ta, chẳng lẽ bọn họ không muốn biết Tề Hoan đang nắm giữ những manh mối gì sao?

Còn cả Tề Hoan nữa, công khai đối đầu với hắn đến một chút mặt mũi cũng chẳng cho như vậy mà được à?

Đến một ánh mắt Tề Hoan cũng lười cho ông ta, cậu im lặng ăn mì trong dĩa, hôm nay phải chạy tới hai nơi nên rất là mệt, tối nay còn có một trận chiến ác liệt nữa, cậu phải bổ sung thể lực mới được.

Tiểu thư Beth ngồi ở bên cạnh nhìn qua Tề Hoan, thấy cậu không có ý định giải thích gì liền nói “Tề Hoan tiên sinh có lịch trình riêng, sáng nay lúc chưa phát hiện cha qua đời thì anh ấy đã đi ra ngoài để chuẩn bị cho tiệc sinh nhật, tôi rất hiểu cho Tề Hoan tiên sinh, tôi nghĩ là cha cũng không hi vọng mình làm ảnh hưởng đến việc riêng của các vị khách.”

Văn Tu trừng Hồ Binh một cái “Nghe thấy chưa? Chủ nhà còn không để ý vậy mà ông lại thích sủa loạn.”

Đây là đem Hồ Binh so sánh với chó, lúc đầu ông ta còn không có phản ứng, sau khi hiểu rõ nghĩa từ sủa thì thiếu chút nữa đã đánh nhau với Văn Tu.

Một bữa cơm gà bay chó sủa cuối cùng cũng kết thúc, sau khi ăn no thì Tề Hoan theo Văn Tu lên phòng nghỉ ngơi, Mạnh Tiểu Vũ chạy theo khoác vai Tề Hoan nhỏ giọng nói “Ngày mai là có thể nhìn thấy cậu rồi.”

“Cảm ơn anh đã lập flag.” Tề Hoan mặt lạnh tanh nói.

Mạnh Tiểu Vũ nghe xong thì cười haha.

Màn đêm yên ắng, Tề Hoan nằm trên giường không nhúc nhích, cậu đã ngủ say rồi.

Két một tiếng, cửa sổ bị mở ra, gió đêm lặng lẽ tràn vào trong phòng, màn cửa bị gió thổi bay bay, trên màn cửa hiện lên một bóng đen, cái bóng trông giống người nhưng chỉ cao khoảng 50cm.

Bóng đen nhảy xuống rơi vào mặt thảm mềm mại, không phát ra chút tiếng động nào.

Sau đó nó đi tới chân giường rồi theo đó chậm chạp bò lên trên giường, cả người nó còn chưa đứng vững thì đột nhiên run lên, nó lập tức nhảy xuống nhưng chậm mất rồi.

Trong phòng ánh đèn màu trắng sáng lên, Tề Hoan đứng bên cạnh cửa sổ đem cửa khoá lại cái cụp, cậu thản nhiên nói “Còn định trốn đi đâu?”

Búp bê đứng trên thảm mặc bộ váy màu hồng, trên đầu có cái khăn trùm màu xanh lam nhạt giống y như những gì tiểu thư Beth đã miêu tả, nếu không nhìn thấy tận mắt thì không ai có thể tin được là con búp bê có thể tự di chuyển.

Văn Tu đang nằm trên giường cũng nhảy xuống, hai người mỗi người đứng một bên vừa đúng thế vây công.

Nếu đã không thể tránh thì chỉ có thể đánh trực diện.

Tề Hoan lặng lẽ triệu hồi dao phẫu thuật, một con dao phẫu thuật sắc bén toả ra khí lạnh xuất hiện ở trong tay cậu, khiến cho mặt cậu trở nên lạnh lùng hơn “Phu nhân Della là do mày giết sao?”

Nghe Tề Hoan nhắc tới ‘phu nhân Della’ thì con búp bê bỗng tức giận, nó hé miệng lộ ra hàng răng sắc bén, nó mài răng nghe két két rồi nhảy vọt tới chỗ Tề Hoan, Tề Hoan nhanh chóng lăn qua một bên tránh thoát, nhưng không ngờ là con búp bê không đuổi theo cậu mà chạy tới chỗ Văn Tu há miệng muốn cắn, Tề Hoan chỉ kịp nói “Cẩn thận” thì thấy Văn Tu sắp bị cắn trúng, cậu trực tiếp cầm dao phẫu thuật phóng tới—

Khoảng cách giữa Văn Tu và búp bê chỉ còn một centimet, thậm chí Văn Tu còn thấy cả nước miếng trong miệng con búp bê và cả mùi hôi thối của thi thể đang bốc lên.

Nhưng một giây sau con dao phẫu thuật bay vụt tới xẻ con búp bê làm hai nửa, vì búp bê làm bằng lụa nên con dao xẻ ra rất dễ dàng, cái miệng lớn của búp bê còn không kịp khép lại thì đã bị xẻ đôi rơi xuống trên chăn.

“Xém tí nữa……” Văn Tu thở phào một cái, cậu nhóc chuẩn bị đứng dậy thì con búp bê bị xẻ làm hai kia bắt đầu nhúc nhích làm Văn Tu sợ tới mức chạy ra trốn sau lưng Tề Hoan “Đm, Cái thứ này bị xẻ làm hai rồi mà vẫn chưa chết à.”

Dao phẫu thuật chém được cả quỷ quái, mặc dù thời gian CD hơi dài nên gần như là mỗi phó bản chỉ dùng được một lần, nhưng lực sát thương có thể dựa vào vị trí đâm tạo thành hiệu quả khác nhau, nếu dao phẫu thuật đâm đúng tử huyệt của quỷ quái thì chúng sẽ chết, trước khi phóng dao Tề Hoan đã tính toán quỹ tích và xác định là dao phẫu thuật sẽ cắt qua tim búp bê rồi mới ra tay, theo lý thuyết thì con búp bê phải chết rồi.

Nhưng hình như con búp bê vẫn có thể động đậy, chính là đau mà run run, Tề Hoan không thể xác định được là nó có còn khả năng tấn công nữa hay không.

Dao phẫu thuật đã dùng một lần rồi, trong thời gian ngắn không thể sử dụng được nữa nên Tề Hoan đành phải thu hồi.

Ban ngày Mạnh Tiểu Vũ đã nhắc cậu, chẳng lẽ hung thủ giết người chính là con búp bê này, búp bê giết phu nhân Della, sau đó giết nhị tiểu thư Donna và Otto tiên sinh, bây giờ lại chạy tới giết cậu?

Nhưng nếu đây là chân tướng thì hệ thống sẽ thông báo là nhiệm vụ đã hoàn thành chứ không phải im lặng như vậy.

Người không phải do búp bê giết sao? Tề Hoan còn đang suy nghĩ về đáp án thì nghe Văn Tu đột nhiên hét lên “Anh Tề! Anh Tề! Cái thứ đồ chơi này nó tự phục chế lại!!!”

Tề Hoan cúi đầu nhìn, mày cũng nhíu chặt lại, thầm nghĩ nguy rồi.

Có thể là do dao phẫu thuật làm bị thương nên lúc mới bị xẻ làm hai nửa con búp bê vẫn luôn nằm một chỗ run run, nhưng trong lúc Tề Hoan suy nghĩ về câu trả lời thì nó đã từ từ khôi phục lại khả năng hoạt động, con búp bê nằm dưới đất bỗng đứng dậy, hai nửa bắt đầu tự phục chế lại, sợi bông ở bên trong cũng tự bổ sung chỗ thiếu hụt, qua một lúc trên mặt đất đã xuất hiện hai con búp bê giống nhau như đúc.

Tề Hoan không ngờ là con búp bê này có năng lực tự phục chế giống như hải tinh!

Lúc đầu là thế một chọi hai, bây giờ biến thành hai chọi hai, bây giờ tính về số lượng thì Tề Hoan và Văn Tu chẳng có chút ưu thế nào, thêm việc bọn họ không thể cắt đứt thân thể của nó nếu không búp bê sẽ càng ngày càng nhiều, lúc đó tình cảnh của bọn họ càng nguy nan.

Hai con búp bê giống nhau như đúc lộ ra hai hàng răng thép hôi hám, hai hàng răng đập vào nhau tạo thành tiếng kim loại kêu két két, giống như là Tề Hoan và Văn Tu đã trở thành thịt trong miệng chúng nó.

“Anh Tề, bây giờ phải làm sao, cái thứ đồ chơi này thật đáng sợ, nếu cứ mọc ra như vậy thì chẳng phải là có vô số con búp bê à?” lúc nãy Văn Tu trốn thoát khỏi con búp bê có hàng răng thép kia, bây giờ đã bị dọa cho mềm cả chân nhưng vẫn đứng chắn trước mặt Tề Hoan như cũ “Tại sao nó lại tới tìm anh?”

“Có lẽ là do anh quá xui xẻo đi.”

Tề Hoan lại nhớ tới cái vận may chỉ có 11 điểm của mình, thực sự là thấp tới mức trào máu họng, cái thể chất xui xẻo này tương đương với việc sẽ là mồi ngon hấp dẫn quỷ quái.

“Anh đừng có nói giỡn vậy chứ.” Hai con búp bê đang đi tới, Văn Tu và Tề Hoan thì không ngừng lùi về phía sau, tới khi lùi về tới chỗ bàn trà ở cạnh giường thì Văn Tu đụng phải cái bàn, do lực va chạm khá mạnh làm cho đồ trên bàn bị lật nghiêng rơi xuống đất hết cả.

Bộ đồ sứ đắt đỏ rơi xuống vỡ tan, bên cạnh còn có hộp quà do hệ thống chuẩn bị cũng rơi xuống.

Phía trên hộp quà thắt một cái nơ bướm vẫn còn nguyên chưa có dấu bị mở, nhưng phía dưới hộp quà thì khác, Tề Hoan nhìn thấy dưới đáy hộp quà có một cái lỗ bự thì tâm trạng chìm xuống hầm băng, cuối cùng cậu cũng biết được con búp bê kia từ đâu tới.

******

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play