Trong lúc Tề Hoan đứng im nhìn tấm poster trước trung tâm thì điện thoại trong túi vang lên tiếng chuông nhắc nhở đáng yêu, vừa nghe thấy tiếng chuông này thì Tề Hoan đã biết là ai, cậu nở nụ cười lấy điện thoại ra xem.
[P: Về tới nhà chưa?]
Vậy mà P gửi tin nhắn văn bản chứ không gửi tin nhắn thoại, Tề Hoan suy nghĩ một chút rồi cố ý trả lời.
[Cậu bé Hoan Hoan: Vẫn chưa, tối nay đi chơi về trễ quá nên định ở lại bên ngoài với bạn, ngày mai mới quay về trường.]
P nhanh chóng trả lời lại “Buổi tối ở bên ngoài với người lạ rất nguy hiểm, đi về trường đi.”
“Cậu ấy không phải người lạ, chúng tôi đã gặp nhau ở ngoài bên ngoài rồi, ngược lại là anh đó, ngay cả tên của anh là gì tôi cũng không biết, nếu tính ra thì anh mới đúng là người xa lạ.”
Tề Hoan tìm một cái ghế công cộng ngồi xuống, cậu nhịn không được lại trêu chọc P, ánh sáng điện thoại chiếu sáng khuôn mặt cậu làm cho những người đi đường cũng không nhịn được mà ghé mắt nhìn tới.
Lần này P không có trả lời, Tề Hoan biết chắc là P sẽ không trả lời vì hắn là một người rát chú trọng sự riêng tư, tới mức hai người bọn họ vẫn chưa trao đổi tên tuổi với nhau.
Nhưng Tề Hoan cảm thấy mình thích giọng nói của hắn, thích sự chững chạc và ý chí tiến tới của hắn, thích cách hắn ca hát dỗ cậu ngủ, hành động ngày hôm qua càng làm cho Tề Hoan hiểu rõ trái tim mình.
Cậu không chỉ là có ấn tượng tốt với P mà là cậu thích hắn.
Cho dù là tới bây giờ cậu vẫn chưa biết P tên gì.
Tề Hoan hơi do dự, cậu muốn nói chuyện nhưng lại hơi thẹn thùng không biết nói cái gì, cuối cùng cậu gõ tin nhắn văn bản [Lừa anh thôi, tôi sắp về tới trường rồi, nhưng mà nếu đối tượng là anh thì có khi tôi sẽ làm ra một lựa chọn khác.]
Mặt Tề Hoan đỏ lên, tối hôm qua là do bị bệnh trong lúc mơ hồ lại đi làm nũng với P, còn bây giờ thì cậu vẫn đang tỉnh táo.
Vừa gửi xong tin nhắn Tề Hoan liền xoay người canh góc chụp một tấm ảnh nửa người dưới ánh đèn màu vàng ấm.
Ảnh chụp mang không khí đầm ấm, ánh đèn chiếu vào làm nổi bật khuôn mặt với những đường nét rõ ràng đẹp đẽ luôn khiến người khác phải chú ý, bức ảnh này không cần phải chỉnh sửa gì thêm nữa. Tề Hoan chụp xong nhìn lại cũng rất vừa ý, xem xong thì gửi cho P xem.
[Cậu bé Hoan Hoan: Mặc dù tôi không biết tên anh nhưng nếu anh có tình cờ gặp tôi thì không được làm lơ tỏ vẻ không biết tôi đâu đấy.]
Gửi tin nhắn xong Tề Hoan hài lòng cất điện thoại vào túi, vừa đi vừa hát quay về trường.
Buổi tối ngày thứ hai, lúc vừa mới từ thư viện đi ra Tề Hoan lại nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, gói đồ chỉ bằng bàn tay của cậu cũng không biết bên trong đựng cái gì, chỗ người gửi ghi tên Bùi Lạc.
Tề Hoan nhớ lại những bạn bè của mình nhưng không có ai tên Bùi Lạc cả, khi về tới ký túc xá cậu mở hộp ra nhìn, bên trong là một cái hộp gỗ, cầm lên lắc thử thì nghe thấy tiếng kim loại vang lên leng keng.
Cậu mở hộp gỗ ra thì nhìn thấy một chiếc nhẫn nằm bên trong.
Nói đúng ra là một cái nhẫn bạc có hình đầu lâu.
Cái nhẫn màu trắng này có vẻ là đã có từ lâu lắm rồi nhưng mặt ngoài lại được mài dũa sáng bóng, Triệu Thước tắm rửa xong đi ngang qua nhìn thấy liền hỏi “Sao cậu lại mua cái nhẫn có kiểu dáng trẻ trâu như vậy, định đi cosplay hả?”
Tề Hoan nhịn không được cười lên rồi lắc đầu “Không phải, là có người gửi tới cho tớ.”
Người này cũng đúng là kỳ lạ, đầu lâu là biểu tượng của quỷ nhưng lại dùng bạc chế trắng chế tạo nó, nếu dựa theo cách nói bình thường thì các loại trang sức bằng bạc có thể ngăn cản quỷ quái nên sẽ chẳng có ai dùng bạc đi chế tạo đầu lâu cả.
Ngoại trừ vài đứa trẻ trâu đang trong độ tuổi dậy thì.
Bạn bè của Tề Hoan không có ai đang trong tuổi dậy thì cả, chỉ có mỗi Văn Tu thôi, Tề Hoan chụp hình gửi cho Văn Tu xem thử phản ứng của cậu nhóc như thế nào, tối hôm qua cậu đã thêm wechat của cậu nhóc rồi, kết quả cậu nhóc đang trong thời kỳ phản nghịch này lại gửi về cho cậu ba dấu chấm biểu thị im lặng tuyệt đối.
[Cái này là hỏa tinh văn được sử dụng từ hai mươi năm trước hả?]
Một câu nói đã đánh bật Tề Hoan về.
Nhưng Tề Hoan lại không nghĩ ra ngoài Văn Tu thì còn có ai sẽ gửi quà cho cậu nữa.
Trong lúc cậu đang suy nghĩ không ra thì đột nhiên nhận được tin nhắn của P, người mà cả ngày chẳng thèm nói chuyện với cậu câu nào.
[P: Cậu nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh chưa?]
Cái thứ đồ chơi này là do P gửi tới?! Trái tim Tề Hoan đập bình bịch, nhưng cái đồ vật mang phong cách trẻ trâu này chẳng giống phong cách của P chút nào. Cậu sờ sờ nhẫn bạc, mặc dù chất liệu bạc không đáng giá bao nhiêu tiền nhưng đối với P thì cái này có lẽ là rất quý giá rồi.
Tề Hoan do dự nói “Chiếc nhẫn này đối với anh mà nói chắc là rất quý, thật sự có thể đưa cho tôi sao?”
Nhưng khi nghe câu trả lời của P thì mặt Tề Hoan đỏ lên như trái cây chín mọng.
Bùi Lạc nói rằng — “Chiếc nhẫn rất quan trọng nhưng cậu cũng rất quan trọng, vì vậy cậu phải luôn đeo nó trên người không được tháo xuống.”
Cái này có được tính là gián tiếp tỏ tình không?
Có lúc P như cái đầu gỗ dù Tề Hoan có trêu chọc thế nào cũng thờ ơ không quan tâm, nhưng có khi lại giống như cao thủ tình trường nói ra những câu làm Tề Hoan không có cách nào đáp lại, cậu sờ lên mặt nhẫn bạc, lần này cậu ngồi quan sát kỹ càng chiếc nhẫn, càng nhìn càng cảm thấy nó đáng yêu.
Nhưng người lớn mà đi đeo cái nhẫn hình đầu lâu này thì hơi kỳ lạ, Tề Hoan lật tìm sợ dây chuyền bằng vàng trắng mà cậu luôn bỏ xó lâu nay ra, xỏ nhẫn vào dây rồi đeo lên cổ mình.
Sau khi làm xong mọi thứ thì Tề Hoan cầm hộp bưu kiện lên nhìn, người gửi viết tên Bùi Lạc.
Bảo sao tên trên app đặt là P, thì ra đó là chữ đầu trong họ của anh ấy, lúc đầu Tề Hoan còn định chụp bức ảnh mình mang dây chuyền có xỏ nhẫn cho Bùi Lạc xem, nhưng nhớ lại hôm qua cậu đã gửi một tấm ảnh trêu chọc hắn rồi, hôm nay lại gửi nữa thì có vẻ như cậu cố ý, như vậy không hay chút nào.
Tề Hoan nghĩ tới đây liền cầm bưu kiện lên chụp một tấm ngay chỗ người gửi, chụp xong gửi qua cho Bùi Lạc rồi nhắn lại [Cảm ơn món quà của anh, tôi đã mang nhẫn vào rồi, nhìn rất thích, nhưng anh làm lộ tên của mình rồi, Bùi Lạc.]
Trêu Bùi Lạc xong Tề Hoan vui vẻ rửa mặt rồi đi ngủ, trước lúc ngủ cậu lại mơ màng nhớ tới việc tại sao Bùi Lạc lại biết tên cậu là Tề Hoan?
Chẳng lẽ là trước đây lúc nói chuyện cậu có nói với Bùi Lạc hả? Tin nhắn trò chuyện của hai người quá nhiều nên Tề Hoan cũng không nhớ là mình có từng nói hay không nữa.
Nhưng Bùi Lạc có thể gửi đồ tới đây thì chắc là trong lúc nói chuyện cậu đã vô tình nói ra, do vậy Bùi Lạc mới nhớ tới.
Lần trở về thế giới thật này Tề Hoan cố ý ghi nhớ thời gian, giữa trưa này thứ bảy đầu óc cậu lại bị một trận choáng váng quen thuộc đánh úp tới, lúc mở mắt ra chỉ nhìn thấy bóng đêm vô tận.
Âm thanh máy móc khô khan vang lên trong bóng đêm.
[Hệ thống: Chào mừng người chơi Tề Hoan trở lại trờ chơi giải cứu, phó bản lần này có tên ‘Búp bê xui xẻo’, vì đây là phó bản cấp hai nên người chơi có mười phút để chuẩn bị, sau mười phút ngài sẽ được truyền tống tới phó bản, xin hãy chú ý.]
Đây là lần thứ ba Tề Hoan đi vào trong không gian của hệ thống, cậu không còn luống cuống tay chân như lần đầu tiên nữa, cậu đưa tay sờ sờ chiếc nhẫn mà Bùi Lạc cho mình rồi suy nghĩ về những lời mà hệ thống nói.
Phó bản lần này là búp bê xui xẻo, hiểu theo mặt chữ là búp bê mang vận xui, còn quy tắc cụ thể phải chờ lúc vào trong phó bản mới có thể tìm ra được, Tề Hoan nhớ tới đạo cụ cỏ may mắn mà mình thấy trong cửa hàng trò chơi lúc trước.
Tề Hoan mở cửa hàng.
Trong cửa hàng chỉ có hai ngăn được mở ra, một cái là đạo cụ liên lạc không cần tốn thời gian sống cũng có thể nhận được, cái còn lại chính là cỏ may mắn cần tiêu tốn một ngày thời gian sống, nhưng tác dụng của nó chỉ có thể bị động phát huy.
Ở trong trò chơi, nhất là những phó bản cấp thấp như bây giờ cho dù là người đầu tiên phá giải được bí ẩn thì thời gian sống được thưởng cũng chẳng có bao nhiêu, dùng thời gian sống quý giá đi mua cỏ may mắn nghe có vẻ hư ảo lại còn có tác dụng một cách bị động như vậy thì người bình thường sẽ không có ai mua cả.
Trước khi biết chủ đề của phó bản Tề Hoan cũng từng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ cậu đành nhịn đau mà mua một cọng cỏ may mắn.
Vận may của cậu từ trước tới giờ đều không tốt, lần này sau khi vào phó bản rất có thể cậu sẽ trở thành mục tiêu của búp bê, tính bị động bình thường là sau khi bị quỷ tấn công đạo cụ sẽ có tác dụng, nhưng vận may có thể tăng nhiều hay ít thì phải dựa vào từng người.
Nhắc tới đạo cụ cậu lại nhớ tới món quà mà dĩa tiên tặng, cậu suy nghĩ ‘món quà của dĩa tiên’ ở trong lòng thì trên tay liền xuất hiện một hộp quà được đóng gói đẹp đẽ.
Tề Hoan kéo mở dây lụa ra, trong hộp chứa một cái gương nhỏ hai mặt giống với đạo cụ ở trong phòng phát sóng trực tiếp kinh dị, nhưng chiếc gương này chỉ lớn bằng một bàn tay.
Lúc này âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
[Gương phản chiếu hai mặt: Những thứ ngoài gương cô đều có, đây chính là chiếc gương mà dĩa tiên yêu thích nhất, nó là đạo cụ sử dụng một lần được sản xuất ở phó bản cấp một, có thể sử dụng trong phó bản từ cấp sáu trở xuống, để sử dụng gương phản chiếu hai mặt người chơi cầm gương hai mặt chiếu thẳng vào NPC hoặc là đạo cụ của người chơi khác là có thể sao chép kỹ năng của người chơi hoặc NPC một cách hoàn mỹ.]
Đạo cụ này đúng là rất thú vị, nếu gặp phải nguy hiểm thì có thể sao chép kỹ năng của đối thủ, ở trong tình huống kỹ năng giống nhau thì đối thủ sẽ khó có thể đánh thắng được cậu, đây đúng là một đạo cụ bảo mệnh cực kỳ tốt.
Tính tới thời điểm hiện tại thì Tề Hoan chỉ mới có một con dao phẫu thuật có thời gian CD rất dài, một cọng cỏ may mắn chỉ có thể có tác dụng một cách bị động và một chiếc gương hai mặt chỉ sử dụng được một lần duy nhất, ở trong trò chơi nếu tổng thể thực lực hai bên chênh lệch quá nhiều thì không thể chủ động tấn công được, nhưng nếu là NPC chủ động tấn công cậu thì khả năng phản sát của cậu vẫn khá cao.
Lúc Tề Hoan kiểm kê xong đạo cụ của bản thân thì thời gian mười phút cũng đã hết, lần nữa mở mắt ra Tề Hoan phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc xe ngựa rộng rãi đẹp đẽ, trong xe ngựa tính cả cậu có tất cả sáu người chơi, ngồi bên cạnh cậu chính là Văn Tu.
Văn Tu tháo mũ xuống chớp chớp mắt nhìn cậu, Tề Hoan thấy vậy cũng cười lên, sau đó bảng điện tử trước mặt được đổi mới.
[Bối cảnh phó bản: Chàng trai nghèo Otto nhờ vợ Della giúp đỡ mở được xưởng dệt kiếm được rất nhiều tiền, nhưng gia đình nhà vợ Della càng ngày càng xuống dốc, Della vì bị bệnh nặng mà mất để lại ba đứa con gái nhỏ, vì để chăm sóc cho ba đứa con gái Otto đã cưới Nancy – bảo mẫu của nhà mình, nhưng không lâu sau đứa con gái thứ hai cũng bởi vì bệnh nặng mà mất, trong nhà liên tục chết hai người làm cho người dân trong thành đồn thổi rằng nhà Otto bị nguyền rủa. Mọi người là đoàn người được Otto mời tới tham dự sinh nhật của cô con gái thứ ba.]
[Nhiệm vụ phó bản: Tìm ra chân tướng vụ việc bị ngyền rủa trước khi buổi tiệc sinh nhật kết thúc, người đầu tiên thông quan sẽ nhận được ba mươi ngày thời gian sống, những người chơi còn sống sót khác thời gian sống sẽ bị giảm đi một nửa.]
Tề Hoan đọc xong bối cảnh và nhiệm vụ của phó bản liền im lặng không nói gì, đầu tiên bọn họ phải biết được nội dung nguyền rủa là cái gì, chắc chắn là có liên quan tới búp bê xui xẻo kia, sau đó mới tìm hiểu chân tướng cái chết của Della và cô con gái thứ hai.
Đây là phó bản cấp hai nên ở đây không có người mới tham gia, người chơi đều đã hiểu một chút về quy tắc của trò chơi, sau khi xem xong nhiệm vụ mà hệ thống thông báo thì tất cả người chơi đều ngồi yên tại chỗ quan sát lẫn nhau.
Bối cảnh phó bản là ở châu Âu, còn người chơi đều là người châu Á, nam mặc âu phục đuôi tôm đội mũ chóp cao, còn nữ mặc lễ phục quây ngực đầu đội mũ sa nhìn khá là buồn cười.
Nhưng ở đây chẳng ai quan tâm mấy cái chi tiết vụn vặt này cả, đây chỉ là thiết lập của phó bản mà thôi.
Tề Hoan vén rèm cửa sổ ra nhìn, bên ngoài là đường phố tấp nập, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng với những biển hiệu sặc sỡ, Tề Hoan nhìn một lúc mới thả rèm quay đầu về lại trong xe ngựa.
********************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT