Edit: Cún Bông

Người mới bị dọa sợ ngu người, đánh rắm một cái rồi ôm cổ ngồi xổm trên sàn, mắt nhìn chằm chằm vào dĩa tiên đang nổi điên ở trong gương không biết tránh đi.

Lúc này âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên.

[Hệ thống: Cảnh cáo cảnh cáo! Không được hỏi dĩa tiên nguyên nhân cái chết và nỗi oan, điều này sẽ làm cho dĩa tiên nổi giận, xét thấy quy tắc trò chơi không ghi rõ ràng, để đảm bảo công bằng câu hỏi lần này không tính.]

Do hệ thống cưỡng chế nên dĩa tiên trong gương dần dần bình tĩnh lại.

Khi mọi người còn chưa kịp tỉnh táo lại thì dĩa tiên đã tiếp tục xoay tròn.

Lần này dĩa tiên nhanh chóng tìm được đối tượng chơi trò chơi, nó dừng ở vòng số 4, Tống Trì được chọn.

Lần này hệ thống lại nhắc nhở thêm.

[Hệ thống: Qua kiểm tra thấy mặt kính đã bị hỏng, mời người chơi sử dụng mặt kính còn lại để chơi trò chơi.]

Phản ứng của Tống Trì có hơi chậm, hắn quay đầu nhìn bạn gái của mình, thấy sắc mặt của cô không tốt đành lặng lẽ đi đến mặt kia của tấm gương hai mặt.

Mọi người không thể nhìn thấy kết quả trò chơi của Tống Trì, tấm gương bị hỏng một mặt, chính là mặt sau của Tống Trì.

Giống như trong gương thật sự có một người đang ngồi trong đó.

Mọi người không ai nói lời nào, không thấy Tống Trì nói gì, cô bạn gái Giai Giai của hắn không yên tâm liền lên tiếng hỏi “Rốt cuộc anh đã chơi xong chưa! Tại sao cứ lẩm bẩm vậy!”

Giọng nói của Tống Trì thấp xuống “Anh thua….”

Nghe bạn trai nói thua Giai Giai lập tức chạy về phía hắn ta, thấy chữ ‘thua’ bằng máu đỏ liền hoảng sợ nói “Sao lại như vậy? Không phải em bảo anh dùng đạo cụ sao!”

Quy tắc trò chơi nếu có một người thua thì trò chơi ngày hôm đó lập tức chấm dứt, chắc là cơ chế bảo vệ của phó bản để tránh việc vận may của người chơi quá kém, buổi tối đầu tiên liền bị đoàn diệt.

Nhưng cũng không có ai vui vẻ, bởi vì kết thúc sớm có nghĩa là có một đồng đội bị trừng phạt.

‘Tống Trì’ trong gương vốn đang đứng quay lưng về phía bọn họ bỗng quay đầu lại, xuyên qua khe hở của mặt kính bị vỡ quan sát những người chơi khác, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười quỷ dị, mặt ngoài tấm gương hiện lên ba chữ

[Ngày mai gặp]

Sau đó mặt ngoài tấm gương rung lên một chút, thân thể ‘Tống Trì’ chậm rãi biến mất, tất cả quay về như ban đầu.

Giai Giai sắp khóc đến nơi “Sao anh không nói với em, Tống Trì, anh thật sự muốn rời xa em sao?”

Tống Trì vẫn luôn không nói gì, để mặc cho bạn gái mình khóc nháo, Tề Hoan đoán rằng bọn họ có đạo cụ nhưng Tống Trì lại không dùng.

Hắn chấp nhận hy sinh chính mình.

Tề Hoan nhìn về phía đôi tình nhân đang khóc kia, thật sự là không hiểu được việc làm của Tống Trì, lúc này người mặc đồ tây nói “Trưởng nhóm nói thua trò chơi sẽ bị trừng phạt, dĩa tiên có nói cụ thể với cậu không?”

Giai Giai đang oán trách bạn trai mình cũng ngừng việc khóc lại, cô dùng sức lay bạn trai mình, giận việc hắn ta không chịu tranh đua nói “Đang hỏi anh đó! Dĩa tiên có nói với anh là trừng phạt cái gì không?”

Tống Trì phiền chán nói “Không có.”

“Nói như vậy là hôm nay không trừng phạt?” Khuôn mặt đẫm nước mắt của Giai Giai cuối cùng cũng hiện lên một chút vui vẻ, cô an ủi Tống Trì “Chắc chắn là như vậy rồi, dù sao đây chỉ mới là ngày đầu tiên thôi.”

Nhưng chính cô càng nói càng không thể tin tưởng được.

“Chuyện này không ai có thể xác định được, tối nay mọi người chịu khổ một chút, đều tập trung ở đại sảnh, tối hôm qua tổng giám đốc Lý chết lúc hai giờ, Cũng có thể Tống Trì sẽ gặp chuyện vào lúc hai giờ, bây gờ vẫn còn một tiếng nữa, qua hai giờ rồi mọi người lại quay về nghỉ ngơi.” Người mặc đồ tây đề nghị.

Không có ai từ chối đề nghị này, dù sao cũng không có ai biết được ngày thứ hai mình có thua trò chơi hay không, nếu có đồng đội giúp đỡ thì tình huống cũng sẽ không quá khó khăn.

Mọi người đi tới đại sảnh tầng một, ánh đèn màu vàng nhẹ nhàng chiếu xuống làm giảm bớt bầu không khí căng thẳng vừa rồi.

Tất cả người chơi đều ngồi trên ghế sô pha, sau khi dẹp những cái bàn mà nhân viên đã rời đi thì nơi này trở nên rộng rãi hơn rất nhiều, trong một tiếng tiếp theo mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tống Trì, không có ai rời đi, nhưng khi kim đồng hồ nhảy qua hai giờ thì Tống Trì vẫn an toàn.

Chẳng lẽ trừng phạt trong lời nói của hệ thống chỉ là ngụy trang thôi? Tiểu Vũ trước tiên đã không chịu được ngáp một cái, Tề Hoan để Văn Tu và Tiểu Vũ vào trong phòng ngủ ở tầng một nghỉ ngơi.

Hai người này một người là con gái yếu đuối, một người là trẻ vị thành niên, bọn họ ở lại cũng không giúp được gì nhiều.

Chờ tới ba rưỡi thì người mới cũng không chịu được nữa, lẩm bẩm nói đêm nay chắc chắn không có chuyện gì không may nữa đâu rồi chạy vào phòng của mình nghỉ ngơi.

Bây giờ chỉ còn lại đôi tình nhân, người mặc đồ tây và Tề Hoan, Giai Giai cũng đã rất mệt nhưng cô không chịu rời đi, Tống Trì có khuyên như thế nào cũng không được đành phải để cô nằm gối lên chân mình ngủ, còn đảm bảo là nếu như có chuyện gì xảy ra sẽ đánh thức cô dậy.

Sau khi Giai Giai ngủ thì Tống Trì nói xin lỗi “Thật là có lỗi quá, làm hai người phải thức đêm cùng tôi, cảm ơn hai người, hay là hai người cũng đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Người mặc đồ tây lắc đầu “Đợi thêm một lúc nữa đi, chỉ sợ vạn nhất.”

Đến lúc hơn sáu giờ sáng mặt trời mới mọc, bọn họ cũng không thấy trừng phạt theo như lời nói của hệ thống, Tề Hoan và người mặc đồ tây vẫn luôn đợi tới giờ, đến lúc không chịu được nữa mới nằm ở ghế sa lon trong đại sảnh nghỉ ngơi một chút.

Lần đầu tiên Tề Hoan nằm trên ghế sa lon nhỏ hẹp mà lại ngủ nhanh như vậy, cũng không biết là cậu ngủ bao lâu, cho tới khi Văn Tu lay mạnh người làm cậu tỉnh dậy.

“Anh Tề! Tống Trì đâu? Sao không thấy anh ta nữa!” Buổi sáng Văn Tu dậy đi WC thấy mọi người đều ngủ cả rồi, lại không thấy Tống Trì mới vội vàng gọi Tề Hoan dậy.

Người mặc đồ tây và Giai Giai cũng bị làm cho thức giấc, nhất là Giai Giai, cô tỉnh dậy thì không thấy bạn trai đâu, chỉ thấy mình gối đầu lên áo khoác của hắn ta thì liền suy sụp.

“Tống Trì đâu! Tống Trì đâu! Anh ấy đi đâu rồi?”

Không ai có thể trả lời câu hỏi của cô cả.

Giai Giai giống như phát điên ôm lấy áo khoác của Tống Trì, miệng lẩm bẩm nói “Tống Trì, anh đừng đùa em nữa mà, anh trốn ở đâu rồi? Em sợ lắm, em không bao giờ cãi nhau với anh nữa đâu, anh đừng dọa em nữa mà.”

Tề Hoan cũng có ấn tượng khá tốt về Tống Trì, cứ ngỡ rằng ban ngày sẽ có ít nguy hiểm hơn, không ngờ là ngay cả khi có người ở bên cạnh thì dĩa tiên còn có thể thần không biết quỷ không hay mang Tống Trì đi. Nhưng mà hình như Tống Trì không chỉ để lại áo khoác, Tề Hoan cầm lấy tờ giấy bị cây bút đè lên ở trên bàn trà, chữ viết trên giấy rất ngay ngắn, có lẽ là chủ nhân đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới viết xuống.

[Giai Giai, mấy ngày hôm nay anh không biết nên giải thích với em như thế nào, anh chỉ có thể cam đoan rằng anh không có ngoại tình, thật sự xin lỗi, cuối cùng anh vẫn lựa chọn chạy trốn, không thể cùng em đi đến cuối cùng, em nhất định phải sống sót.]

Tề Hoan đọc xong thì không biết nên nói gì, cậu đưa tờ giấy cho Giai Giai, khi cô nhìn thấy thì lập tức sụp đổ, khóc lớn lên.

Hai ngày trước đôi tình nhân này vẫn đang giận nhau, có ai ngờ được là hai người sẽ cách biệt âm dương nhanh như vậy, tất cả mọi người đều im lặng không nói gì.

Người mặc đồ tây cẩn thận quan sát xung quanh, tìm được điện thoại của Tống Trì ở trên tấm đệm lót dưới sàn nhà, hắn ta kiểm tra một lúc rồi đưa cho Tề Hoan “Tổng giám đốc Lý gửi tin nhắn cho cậu ta.”

Tề Hoan nghe xong thì liếc mắt nhìn chằm chằm vào người mặc đồ tây, rõ ràng tổng giám đốc Lý đã chết vào lúc hai giờ đêm hôm qua, làm sao mà gửi tin nhắn được nữa.

Nhưng khi cậu cầm lấy điện thoại xem xét thì thấy đúng như lời người mặc đồ tây đã nói.

Màn hình điện thoại của Tống Trì đang sáng, trong phần mềm chat của hắn ta có thêm một người, lúc bảy giờ sáng hôm nay ‘tổng giám đốc Lý’ thông qua nhóm chat gửi một video cho hắn ta.

Video gửi tới đã được biên tập rồi, ảnh bìa là ảnh chụp phần thân trên của một cô gái trẻ, điều này cũng không có gì lạ, điều kỳ lạ là cô gái trong bức ảnh không mặc đồ, bộ phận nhạy cảm cũng không bị làm mờ mà lại làm mờ gương mặt.

Khi mở video thì có một câu nói.

[Muốn xem không? Nhấn vào [đây]  là có thể xem nội dung video đó nha. [Trái tim] [Trái tim] [Trái tim] ]

Câu nói tiêu chuẩn này giống với hình ảnh trên tin nhắn, chẳng lẽ hình phạt là xem phim?

Tề Hoan thử nhấn vào [đây]  nhưng video được gửi tới đã hiện màu xám, không thể xem được nữa.

Người mặc đồ tây đứng ở bên cạnh nói “Có thể là cậu ta xem video này nên mới xảy ra chuyện.”

Xem ra sau khi thua trong trò chơi, khi ‘tổng giám đốc Lý’ gửi video qua thì không thể bấm vào mục [đây], nếu không sẽ bị biến mất một cách bí ẩn giống như Tống Trì.

Ban ngày Giai Giai ngồi khóc ở tầng một, mọi người cũng không có cách nào an ủi cô, dù sao thì khi mất bạn trai thì tâm trạng sẽ rất tệ.

Tề Hoan đi lên tầng hai ngủ bù, cậu ngủ tới lúc trời tối, sau khi dậy ăn cơm tối xong lại tiếp tục thử mở khoá điện thoại, nhưng điều làm cho người ta thất vọng chính là vẫn không thể mở khoá được điện thoại.

Tề Hoan cảm thấy rằng trong điện thoại nhất định có một bí mật rất lớn, có lẽ khi mở được điện thoại là có thể biết được chân tướng, nhưng điều kiện là cậu phải mở được khoá điện thoại.

12 giờ khuya, trưởng nhóm lại gửi tin nhắn, mọi người lặng lẽ đi tới phòng trực tiếp.

Trò chơi hôm nay vẫn không thay đổi, vẫn là trò kéo búa bao đơn giản kia, Giai Giai nhìn thấy con số đại diện cho Tống Trì thì lại rơi nước mắt.

Nhưng chắc chắn dĩa tiên sẽ không tạm dừng trò chơi chỉ vì tâm trạng của người chơi không tốt.

Tất cả người chơi ngồi thành vòng tròn, ngón trỏ chạm vào dĩa sứ, nhỏ giọng đọc “Dĩa tiên dĩa tiên hãy xuất hiện”, lần này cái dĩa rất nhanh đã bắt đầu xoay tròn.

Dĩa sứ vòng qua vòng lại trên giấy một lúc rồi bắt đầu xoay quanh con số đại diện cho Tề Hoan, Tề Hoan cảm thấy không ổn, đúng như dự đoán, dĩa sứ đã dừng lại trên số 1.

Tề Hoan đã trúng thưởng.

Văn Tu vô cùng lo lắng, cậu nhóc vô thức kêu lên “Anh Tề”, Tề Hoan lắc đầu ý bảo không sao, cậu vừa đi về phía hai mặt gương vừa nhanh chóng suy nghĩ.

Kéo búa bao là một trò chơi rất thử thách vận may, có rất nhiều người đều nghĩ là trò chơi này công bằng, giống như việc đánh bạc vậy, không thể điều khiển việc thắng thua, nhưng với Tề Hoan mà nói, đem trò chơi kéo búa bao so sánh với việc đánh bạc thì chẳng bằng nói là đang đánh cờ.

Chỉ cần hai bên đều là người, có suy nghĩ, thì tất nhiên sẽ có không gian để tính toán.

Cậu đi tới trước gương hai mặt, ‘Tề Hoan’ trong gương cũng đã chuẩn bị xong, trên mặt hiện lên nụ cười miễn cưỡng.

Tề Hoan vẻ mặt bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương rồi nở nụ cười trào phúng.

Nụ cười này đã thành công chọc giận ‘Tề Hoan’, cậu cũng không cho đối phương thời gian phản ứng liền trực tiếp hô kéo búa bao rồi giơ kết quả của mình ra.

Tính chất của gương là người bên ngoài làm gì thì người bên trong cũng sẽ làm theo, Tề Hoan bày ra kết quả trò chơi thì người trong gương cũng phải bày ra kết quả, như vậy mới có thể đảm bảo tính công bằng của trò chơi.

Văn Tu ngồi tại chỗ lo lắng nhìn Tề Hoan đang im lặng, bởi vì một mặt gương quay lưng về phía người chơi nên những người khác không thể nhìn thấy kết quả trò chơi, Văn Tu chạy về phía Tề Hoan thì thấy trong gương viết một chữ ‘thắng’ bằng máu. “ĐM! Anh Tề thắng! Thật là may mắn! Anh không cần phải nhận trừng phạt!!! Em suýt nữa bị dọa chết rồi.” Văn Tu nhìn thấy kết quả thì còn kích động hơn cả Tề Hoan, nhảy lên ôm chặt cậu.

Tề Hoan nở nụ cười, để Văn Tu ôm đủ rồi mới đẩy cậu nhóc ra “Còn câu hỏi anh vẫn chưa hỏi đâu.”

‘Tề Hoan’ trong gương mặt đầy lệ khí, khác hẳn với vẻ bình tĩnh dịu dàng của Tề Hoan, nhưng theo quy tắc trò chơi thì nó phải trả lời một câu hỏi của Tề Hoan.

Tề Hoan suy nghĩ,  hiện tại cậu vẫn không biết được người trong gương là người phát sóng nam hay là người phát sóng nữ, nếu không được hỏi nguyên nhân cái chết cũng không được hỏi nỗi oan, như vậy chỉ có thể hỏi một vài vấn đề nhẹ nhàng thôi.

Cậu im lặng suy nghĩ một lúc rồi hỏi “Sáng ngày hôm qua là mày gửi video cho Tống Trì phải không?”

Câu hỏi này không liên quan đến cái chết mà dĩa tiên kiêng kị, nó trả lời Tề Hoan rất dứt khoát —- “Đúng.”

Như vậy thì video có liên quan rất lớn đến nguyên nhân cái chết của dĩa tiên, nếu không thì dĩa tiên cũng sẽ không lấy điều này làm sự trừng phạt.

Sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn thì Tề Hoan quay về vị trí của mình, người mặc đồ tây thấy cậu quay lại thì chúc mừng “Cậu rất may mắn.”

Tề Hoan lắc đầu “Cái này chỉ có một chút xíu là liên quan đến vận may thôi, chủ yếu vẫn là dựa vào kỹ xảo.”

Câu nói này của Tề Hoan làm cho mọi người không thể tưởng tượng được, chơi kéo búa bao giống như đánh bạc vậy, hai bên đồng thời đưa ra đáp án, hoàn toàn không có cách nào có thể đảm bảo thắng thua.

Những người chơi khác đã bị lời nói của Tề Hoan làm thay đổi suy nghĩ.

Có ai không muốn thắng đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play