"Vì huấn luyện tính cảnh giác mà mỗi ngày sẽ có người đến ám sát hắn, tổ phụ nói với hắn những người này đều là người trong nhà nhưng thời điểm huấn luyện bọn họ lại rất nghiêm túc, bỏ thuốc chính là rượu độc, đến đâm đao cũng là đao thật thương thật, kẻ lừa đảo thậm chí còn trực tiếp mang ngươi ra chợ đêm.... vân vân, quá nhiều để kể hết." Hoắc Băng bình tĩnh nói, "Đợi đến khi đứa bé kia.... Đợi đến khi ta nhận ra tổ phụ ta —— Hoắc Diễm, đầu óc lão có bệnh thì ta đã bị nuôi thành một người không thể nào tin tưởng được bất kỳ ai."

"Trong mười năm Hoắc gia bị xét nhà ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, người như ta không bằng chết đi thì tốt hơn, tuy rằng ta cũng muốn kiến công lập nghiệp rồi sống cuộc sống bình thường như tất cả mọi người nhưng ta lại không làm được, thế gian này.... Không để cho ta cảm thấy bất kỳ niềm vui nào, những người khác đều ngu ngốc giống như một con sâu, hơn nữa không thú vị chút nào." Hắn nói, "Về sau...."

Bốc Du yên lặng lắng nghe, không khỏi hỏi: ".... Về sau?"

"Về sau A Thận đến." Hoắc Băng nở nụ cười với hắn, đưa tay chỉ ra phía sau cửa cung, "Ta biết bệ hạ vô cùng vô cùng yêu thương y, bởi vì bệ hạ và ta là cùng một loại người.... Người này đến giống như một tia sáng chiếu vào, ta nghĩ năm đó bệ hạ chắc cũng có cùng ý nghĩ với ta thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play