Chuyển ngữ: Phương
“Thẩm Khinh Nùng, cậu giả vờ không hiểu, hay là không hiểu thật?”
***
“Chơi bóng rổ không?” Thẩm Khinh Nùng gõ bàn Trần Yến
Trần Yến tháo tai nghe xuống, nói: “Không, nóng lắm, với lại đang làm bài tập.” “Trong phòng còn có điều hòa, thoải mái hơn nhiều.”
Thẩm Khinh Nùng ôm bóng rổ, khoác vai Cố Vi: “Vậy chúng ta đi.”
Lúc Cố Vi đi ra ngoài chợt cảm thấy sống lưng ớn lạnh, run rẩy bỏ tay Thẩm Khinh Nùng ra: “Thẩm ca, mời cậu đi trước.”
Thẩm Khinh Nùng cảm thấy có chút khó hiểu, đi trước.
Đến khi Cố Vi cảm thấy sát khí Trần Yến trên người cậu ta rời khỏi mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Trần Yến cũng khủng bố quá trời, quản Thẩm Khinh Nùng hệt như quản con vậy, Cố Vi thầm nghĩ trong lòng.
Hai người tới sân bóng rổ, một nhóm người Alpha đã bắt đầu thi đấu. Ánh nắng chói chang phả vào mặt Thẩm Khinh Nùng, trong phút chốc cậu cảm thấy việc ở lại lớp cùng Trần Yến ngốc lại là một quyết định đúng đắn.
Mấy tên thanh niên Alpha kia chạy xung quanh dưới cái nắng nóng như lửa đốt, mồ hôi đầm đìa. Lúc họ kéo vạt áo lên để lau cổ lộ ra thân hình cường tráng khiến các omega có mặt ở đó la hét ầm ĩ.
Chậc, còn không bằng Trần Yến, Thẩm Khinh Nùng thầm đánh giá trong lòng. Thân hình Trần Yến rất săn chắc, nếu mặc áo mỏng trông cực kì hút mắt, Thẩm Khinh Nùng đột nhiên liên tưởng đến một số hình ảnh không trong sáng, mặt đỏ bừng
Cố Vi quay đầu, ngạc nhiên hỏi: “Thẩm ca, cậu bị sao vậy? Cảm nắng hở? Có muốn lên phòng y tế không?”
“…… Không cần.” Thẩm Khinh Nùng nhìn Cố Vi cười, một nụ cười dịu dàng tỏa nắng
“Không có gì, cậu đừng cười như vậy, nhìn sợ lắm, úi nhẹ thôi!” Cố Vi bị Thẩm Khinh Nùng đấm một cái.
Bên kia thi đấu xong, lúc Thẩm Khinh Nùng đi ngang qua họ, một vài bạn học nhận ra cậu, chào hỏi vài câu.
“Thẩm ca chơi bóng không? Tôi vừa mới đánh xong một trận, giờ đi nghỉ ngơi chút đây.”
“Thẩm ca! Ủa Cố Vi cũng ở đây à, các cậu làm trận đi?”
Thẩm Khinh Nùng: “Cảm ơn. Cố Vi, chơi không?”
“Yo, có làm trận được không, hở tiểu “bạch kiểm”?” Thẩm Khinh Nùng nghe được một giọng nói khiêu khích đến khó chịu
*Tiểu bạch kiếm: Những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/ thư sinh nhã nhặn/ trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột.
Thẩm Khinh Nùng cau mày quay đầu lại, ánh mắt va vào đôi mắt kiêu ngạo kia. Người nọ có gương mặt sắc bén cùng sống mũi cứng nhắc, làn da lúa mạch ướt đầm mồ hôi. Lúc này người kia bắt đầu lên tiếng: “Đứng lại, đừng có mà cúp đuôi chạy.”
Thẩm Khinh Nùng cảm thấy người này có chút quen mắt, từ từ, này không phải là người hôm trước cậu gặp ở trước phòng họp hội học sinh sao? Nay lại gặp ở chỗ này?
Thẩm Khinh Nùng nghiến răng: “Không tồi, vậy đánh một trận?”
Mấy tên Alpha đứng cạnh không dám ra tiếng, Thẩm Khinh Nùng là giáo bá, Phùng Hiên Thư không phải muốn chọc là chọc vào cậu được đâu.
Danh tiếng của Thẩm Khinh Nùng vang khá xa. Đại khái là có lần cậu đánh nhau với mấy tên côn đồ chuyên bắt nạt nữ sinh đến nhập viện, vì là hành động chính nghĩa nên dù có bị kiểm điểm phê bình nhưng vẫn được hiệu trưởng trực tiếp khen ngợi. Mấu chốt là Thẩm Khinh Nùng 1 chọi 7. Đêm hôm đó diễn đàn trường trung học 1 ai cũng đều công nhận cậu là đại ca.
Phùng Hiên Thư thì khác, cậu ta có quen biết một vài tên xã hội đen, ngày thường không một ai dám động vào cậu ta.
Lúc này hai người đang giằng co, mấy người xung quanh đều cảm thấy rất áp lực.
Tưởng Lỗi đứng ngoài hóng drama thấy tình hình không ổn, chạy vào lớp báo tin xấu cho Trần Yến
Trần Yến đang xoát lại đề vật lý thì Tưởng Lỗi chạy vào: “Không hay rồi, Thẩm Khinh Nùng đang cùng Phùng Hiên Thư ở ban 3 chơi bóng rổ, còn muốn một sống một chết với cậu ta.”
Trần Yến nhíu mày: Phùng Hiên Thư?
Hắn bỏ bút xuống, đứng dậy: “Đi.”
Trên sân bóng rổ đã bắt đầu.
Thẩm Khinh Nùng trực tiếp đánh với Phùng Hiên Thư, cậu ta cười nhạo: “Rất linh hoạt à nha, còn tưởng rằng cậu chỉ được cái nói mõm.”
Thẩm Khinh Nùng không muốn phí lời vô nghĩa với cậu ta, thời tiết quá nóng bức khiến cậu chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh rồi về lớp cho mát, vì thế cậu lập tức chuyển hướng, nhẹ nhàng lướt qua Phùng Hiên Thư, ném bóng vào khung. Tất cả các bước đều được Thẩm Khinh Nùng thực hiện một cách nhẹ nhàng.
Cố Vi: “Tuyệt! ”
Trong sân ồ lên cảm thán, cách chuyển hướng như vậy không chỉ cần tốc độ mà còn phải có sức bật, Thẩm Khinh Nùng đã chuyển hướng một cách nhanh nhẹn lưu loát.
Thẩm Khinh Nùng nhìn ra phía ngoài, thấy Trần Yến đang đứng ở đó.
Được, để cho Trần Yến chiêm ngưỡng sức mạnh của Thẩm Khinh Nùng cậu đây.
Thẩm Khinh Nùng động tác càng dứt khoát hơn, ở trên sân bóng năm lần bảy lượt thể hiện kĩ năng của mình làm người khác trầm trồ.
Một trở ngại lớn, thêm 3 điểm nữa!
Đội của Thẩm Khinh Nùng đã dẫn trước rất nhiều điểm, Phùng Hiên Thư truyền bóng cho đội viên, phòng thủ Thẩm Khinh Nùng. Bên này Cố Phong chặn bóng, nhảy lấy đà, nâng khuỷu tay rồi ném một quả ba điểm, cả sân dường như nín thở trong tíc tắc, quả bóng xoay mấy vòng rồi mới rơi vào lưới. Thẩm Khinh Nùng chạy tới vỗ tay.
Trần Yến vô tình nhìn thấy lúc Thẩm Khinh Nùng lấy đà, vạt áo bị gió thổi bay lộ ra vòng eo của cậu. Eo Thẩm Khinh Nùng khá thon, không biết đến kì phát tình có phải sẽ trở nên mềm mại hơn hay không? Trần Yến càng nghĩ, hai tay trong túi áo đồng phục càng nắm chặt hơn
Trận đấu kết thúc, bóng truyền vào tay Thẩm Khinh Nùng, tinh thần đội Phùng Hiên Thư giảm đi rất nhiều, điểm số đã phân rõ thắng bại không thể lội ngược dòng, đội của Thẩm Khinh Nùng tất thắng.
Thẩm Khinh Nùng dùng cánh tay chọc chọc vào người Phùng Hiên Thư, cười nhạo: “Thế nào, đẹp trai không?” Vừa dứt câu đã chạy đi, chưa kịp để Phùng Hiên Thư phản ứng lại.
“Thắng rồi! Thắnggg!” Cố Vi chạy tới ôm chặt lấy Thẩm Khinh Nùng, “Thẩm ca, cậu giỏi quá!! Tôi yêu cậuuuuuuuuu!!”
Thẩm Khinh Nùng quát: “Nóng bỏ mẹ, buông tay ra.”
Mặt Phùng Hiên Thư tối sầm lại vì tức.
Thẩm Khinh Nùng không thèm để ý tới cậu ta, chạy ra trước mặt Trần Yến: “Lợi hại hông?”
Trần Yến mỉm cười: “Lợi hại, rất đẹp trai.” “Đi rửa mặt đi, ra nhiều mồ hôi quá.”
“Biết thế nghe lời cậu ở lại lớp, ra ngoài đánh bóng rổ xong giờ thở không ra hơi.”
“Đợi chút, chúng ta đi mua kem.”
“Được rồi được rồi, cậu xoát đề thế nào rồi?”
“Ba trang”
Phùng Hiên Thư nhìn Thẩm Khinh Nùng ở trước mặt Trần Yến thay đổi 360 độ, bọn họ nói cười vui vẻ, trong lòng có chút hụt hẫng. Thẩm Khinh Nùng còn chẳng thèm nói câu nào với cậu ta.
Thẩm Khinh Nùng rửa mặt sạch sẽ, lấy khăn Trần Yến đưa lau kĩ, cảm thấy rất thoải mái.
Trần Yến hỏi: “Sao Phùng Hiên Thư lại thách đấu với cậu?”
Thẩm Khinh Nùng: “Không biết, hôm bữa ở trước cửa phòng họp là cậu ta gọi tớ, cũng không biết cậu ta là ai, ngờ nào hôm nay lại gặp mặt thách đấu rồi lại bị tớ đánh bại……… Cậu quen cậu ta hả?”
“Không quen biết, từng nghe qua.” Trần Yến lắc đầu.
“Kệ nó.” Thẩm Khinh Nùng sửa sang lại đầu tóc, kéo Trần Yến ra ngoài, “Đi mua kem đi, tớ muốn ăn kem ba màu!”
__
Cố Vi cùng Tưởng Lỗi ra quầy bán quà vặt, thấy Thẩm Khinh Nùng đang ngồi cùng Trần Yến, gọi lớn: “Thẩm Khinh Nùng, Trần Yến!”
Thẩm Khinh Nùng hỏi: “Mấy cậu mua gì vậy?”
Cố Vi lắc lắc ly trà trong tay: “ Trà đậu xanh, uống lạnh ngon lắm.”
Thẩm Khinh Nùng chạy ra quầy bán quà vặt, thanh toán tiền xong chạy vội ra ngoài, trong tay cầm hai ly trà đậu xanh cùng một hộp kem, đưa trà đậu xanh cho Trần Yến, còn hộp kem là của cậu.
Trần Yến một tay uống trà của mình, một tay giúp Thẩm Khinh Nùng cầm cốc trà còn lại.
Thẩm Khinh Nùng ăn một miếng kem, sau đó lấy trà đậu xanh trên tay Trần Yến uống.
Trần Yến nói: “Chậm thôi, lạnh đấy.”
Thẩm Khinh Nùng: “Ừm.” Nói xong cậu múc một muỗng kem nhỏ đưa lên miệng.
Tưởng Lỗi cảm thán: “Quan hệ hai cậu tốt thật đó.”
Thẩm Khinh Nùng có chút kinh ngạc
Tưởng Lỗi: “Aiya tui cũng muốn có thanh mai trúc mã~.”
Thẩm Khinh Nùng: Nhân phẩm kiếp trước cả
Cố Vi: “Tôi nhớ quan hệ các cậu từ trước đến giờ vẫn rất tốt, chỉ là không giống như bây giờ, đến ống hút cũng dùng chung một cái.”
Kỳ thật bây giờ ai cũng mắc bệnh sạch sẽ, dù chỉ một chút, có thân đến mức nào cũng sẽ không dùng chung ống hút chứ.
Hai mắt Cố Vi trợn tròn: “Các cậu……”
Đầu Thẩm Khinh Nùng quay cuồng phát điên, lúng túng không biết giải thích như nào
Cố Vi: “Quan hệ các cậu tốt quá trời! Hâm mộ thiệt đó!”
Trần Yến và Thẩm Khinh Nùng:……
Cố Vi và Tưởng Lỗi liên tiếp thi nhau nói chuyện với hai người bọn họ, cậu một câu, tôi một câu.
“Tôi cũng thế, nhưng mà nước miếng với nước miếng thì……….người yêu với nhau còn được, bạn bè với nhau thì hơi ghê thật, ầy, tôi không nói hai cậu ghê, là do tôi tự thấy.”
Thẩm Khinh Nùng và Trần Yến bốn mắt nhìn nhau, vô thức quay đầu đi.
Bọn họ đột nhiên nhớ lại rất nhiều cái nhìn, hơi thở dồn dập, cái ôm ấm áp, và đôi bàn tay sẽ không chịu an phận…… Thẩm Khinh Nùng kéo Trần Yến rời đi, còn nghe Cố Vi và Tưởng Lỗi nói chuyện nữa thì cậu không biết đào hố ở đâu cho hết nhục nữa
Thẩm Khinh Nùng kéo Trần Yến ra sau ký túc xá, cậu nhìn xung quanh, cẩn trọng chắc chắn rằng xung quanh không có một ai
Trần Yến thấy bộ dáng cẩn trọng này của cậu, lửa tình trong lòng dâng lên, tính ôm eo cậu.
Thẩm Khinh Nùng: “Chúng ta giữ khoảng cách đi, nguy hiểm quá.”
Lửa tình trong lòng Trần Yến tắt ngủm
Thẩm Khinh Nùng nói: “Cậu nhìn đi, may là Cố Vi với Tưởng Lỗi ngốc nên mới không nhận ra. Nhưng đâu thể chắc rằng người khác cũng không nhận ra? Chúng ta sẽ bị bại lộ mất.”
Trần Yến: “Đã nhớ kĩ.”
Thẩm Khinh Nùng vỗ vỗ vai hắn: “Tốt lắm”
Trần Yến vừa mới gục mặt xuống đã bị Thẩm Khinh Nùng chỉ thẳng: “Ngừng cái vẻ đấy đi, tớ không ngốc đến mức tin cậu một lần nữa đâu.”
Trần Yến khụ khụ: “Tùy cậu…”
“Được rồi đi thôi.”
Thẩm Khinh Nùng vui vẻ đi trước, Trần Yến ũ rũ theo sau.
Trở về lớp học, lớp trưởng Triệu Thất đang trả bài, Thẩm Khinh Nùng vội vàng chạy tới, hỏi: “Lớp trưởng, hạng nhất là ai?”
Triệu Thất: “Trần Yến.”
Trần Yến?!
Thẩm Khinh Nùng ủ rũ trở về chỗ ngồi. Trần Yến vẫn cười, còn định bắt chuyện với cậu
Thẩm Khinh Nùng: “Nín, đừng để ý đến tớ.”
Trần Yến: “Lần sau hứa sẽ không đứng nhất nữa….”
Thẩm Khinh Nùng nằm ra bàn, nhàn nhạt nói: “Một tuần, tùy cậu”
Trần Yến: “Bây giờ chưa cần, khi nào có cơ hội rồi tính”
Sau khi tan học, hai người trở về nhà, Trần Yến theo thói quen định nắm lấy tay Thẩm Khinh Nùng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, ngừng lại.
Thẩm Khinh Nùng cảm thấy tay phải có chút trống vắng, nhưng dù sao cậu cũng đã dặn Trần Yến phải giữ gìn khoảng cách khi đang ở ngoài. Dù sao chỉ là ở ngoài, về nhà vẫn có thể ôm ôm một cái mà
“Mẹ tớ bảo cậu sang nhà ăn cơm.” Trần Yến nói.
“Thiệt?!” Thẩm Khinh Nùng ngạc nhiên, mỗi lần hai nhà cùng nhau ăn cơm đều có rất nhiều món ngon.
“Đồng nghiệp của bố tớ có tặng cho một bình rượu hoa quả, tẹo nữa nếm thử không?” Trần Yến nhướng mày.
“Được thôi.”
Tửu lượng Thẩm Khinh Nùng và Trần Yến đều khá tốt, hồi nhỏ còn hay lén người lớn nếm thử rượu, nghĩ lại cũng thấy buồn cười. Nhóc con lén uống rượu đến say mèm, lúc tỉnh dậy thì bị người lớn tét đít, bây giờ bọn họ lớn rồi, bố mẹ cũng đồng ý cho uống.
Tới nhà Trần Yến, trong phòng vang lên tiếng nói chuyện nhộn nhịp.
“Bố mẹ, cô chú, bọn con về rồi.” Thẩm Khinh Nùng vào cửa đổi giày.
“Ăn cơm thôi, chờ mấy đứa từ nãy giờ ” Thẩm Bình An nói.
“Đây đây đây, ngồi đi, Tiểu Nùng ngồi cạnh Tiểu Yến.” Tưởng Viện đứng dậy, sắp xếp chỗ ngồi.
Một bữa cơm hoà thuận vui vẻ.
Lục Thanh Tử đã say mèm, nâng ly: “Lúc Tiểu Nùng sinh ra thì tôi đã bảo với Viện Viện là: nếu Tiểu Nùng là Omega thì chúng ta sẽ làm giấy đính hôn cho nó với Tiểu Yến luôn.”
Tưởng Viện cũng nói lớn: “Đúng vậy, tiếc thay Tiểu Nùng lại là Alpha. Tôi đã rất đau lòng đó, thế là con dâu chạy mất tiêu rồi aaaa.”
“Thẩm Khinh Nùng, con đỡ mẹ về đi.” Thẩm Bình An lắc đầu chán nản
Thẩm Khinh Nùng “Ách” một tiếng, Lục Thanh Tử lại ôm Thẩm Khinh Nùng kêu ca: “Tiểu Nùng, tại sao con không phải Omega hở huhuhuhu?”
Thẩm Khinh Nùng: Mẹ là mẹ ruột con thật hả? Có cha mẹ nào muốn con sinh ra là Omega không?
Bên này Tưởng Viện ôm chặt Trần Yến: “Con trai, về sau có tìm Omega thì nhất định phải tìm người giống với Tiểu Nùng, nếu không mẹ tuyệt đối sẽ không nhận, nha?”
Trần Yến giật mình, suýt thì sặc cơm: “Rồi rồi rồi, mẹ bỏ con ra trước đã.”
Lục Thanh Tử quay đầu hét lớn: “Thông gia!”
Tưởng Viện duỗi tay: “Đâyyy!”
Thẩm Bình An và Trần Xu khiêng hai vị phụ huynh đã say mèm kia về, chỉ còn Trần Yến và Thẩm Khinh Nùng ở lại phòng khách.
Thẩm Khinh Nùng nhíu mày: “Bả uống say rồi, mấy lời này đừng để tâm.”
Sắc mặt Trần Yến hơi trầm xuống.
Thẩm Khinh Nùng rót nước: “Cậu tìm vợ đừng tìm ai giống tớ, chẳng ai lại không thích một Omega ngọt mềm ngoan ngoãn chứ?”
Trần Yến cảm thấy khó chịu, nắm lấy tay cậu kéo ra trước mặt. Thẩm Khinh Nùng thấy Trần Yến dùng lực hơi mạnh, cổ tay đau điếng.
Thẩm Khinh Nùng không hiểu nổi.
Trần Yến cắn răng: “Thẩm Khinh Nùng, cậu giả vờ không hiểu, hay là không hiểu thật?”
Mình đổi lại cách xưng hô cho đỡ cấn rồi nè
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT