[. . .Màn trướng buông lỏng, ánh nến lay động, tiếng côn trùng rả rích giữa đêm khuya không chen được vào mảnh xuân sắc trong phòng.
"Cảm thấy thế nào?"
Nam nhân tà mị lên tiếng, bàn tay vỗ về chơi đùa vật cứng trong tay, vuốt ve đến vui vẻ, vật kia run lẩy bẩy, giữa đỉnh đầu dính chút dịch lỏng không tên.
Người dưới thân thở gấp liên tục, ánh mắt ướt át hoàn toàn trầm mê, môi mỏng khép mở phát ra âm thanh kiềm nén, mồ hôi bện tóc lại trước trán, lăn dài trên thái dương nóng ấm.
Nửa người dưới bị lột sạch sẽ, nửa trên chỉ chắn bằng áo vải mỏng tanh, căn bản không che được cảnh đẹp tràn ngập dụ dỗ. Gần đến cao trào, nam tử nhịn không được lớn tiếng rên rỉ, cong thắt lưng, bạch dịch nóng bỏng bắn ra ngoài.
"A. . ."
"Ngươi mặc màu đỏ đẹp lắm." Hắn vươn tay kéo bộ hỷ phục, phía trên có đính một viên ngọc bích khá đẹp. Đột nhiên nổi lên tính xấu, hắn cầm viên ngọc đó cọ cọ vào điểm hồng bên trái của y, khiến nó run rẩy đứng thẳng dậy, nổi lên một tầng phấn hồng. Nam nhân cười một tiếng, cúi xuống hôn lấy điểm hồng kia, biết nó đang khát cầu, liền vươn lưỡi liếm lộng, răng nanh cọ tới cọ lui, cắn cho sưng đỏ lên.
"Đừng giỡn. . ." Nam tử nhíu mày đẩy cái đầu đang làm loạn trên người mình ra, muốn ngồi thẳng dậy, không ngờ vừa cử động, chân bị người ta nắm lấy, tách sang hai bên.
Hắn cúi đầu cắn cắn mắt cá chân, một dòng điện chạy dọc sống lưng nam tử.
"Mỹ nhân, đêm nay gia rất thích biểu hiện của ngươi, trở thành người của ta được không?". . ]
Bẹp.
Vương Nguyên cầm cả quyển từ điển bách khoa toàn thư đập cái bẹp lên đầu Vương Tuấn Khải, sắc mặt lạnh te, lời lẽ đanh thép bắt đầu chất vấn tội phạm.
"Ngươi đang xem cái gì vậy hả?"
Nhìn hình ảnh chói mắt trên TV hiện rõ ba từ unavailable for children, mặt Vương Nguyên trầm xuống, hàn khí ù ù tản ra đóng băng tứ phía.
Đức phu quân nào đó im re thụt lùi, mắt chớp chớp mày nhăn nhăn, cười giả lả chuyển chủ đề: "Từ điển bách khoa toàn thư này chưa đầy đủ, để anh mượn về cho em cái chi tiết hơn. . ."
"Trả lời."
Vương mèo con cười ngu một cái, cụp tai xuống rầu rĩ nói: "Hôm nay anh với Tiểu Kỳ ra chợ. . ."
"Mua phim đen về nhà xem?"
". . .Anh không cố ý. Anh chỉ muốn thử vài tư thế mới. . ."
". . ."
"Nguyên Nguyên?"
Vương Nguyên tức giận ném từ điển lên bàn: "Đầu ngươi suốt ngày chỉ biết chuyện đó thôi à?"
Vương Tuấn Khải cảm thấy rất uất ức, bọn họ là vợ chồng, chính sự đều đã giải quyết xong, mỗi tối lên giường 'bé ơi ngủ ngoan đêm đã khuya rồi' trong sáng ôm nhau ngủ là hết à? Hắn là thanh niên huyết khí cương dương, mỹ nhân trước mắt còn là người mình yêu thương nhất, thử hỏi có thằng nào kiên nhẫn nhịn nổi chứ?
Hắn sáng nào cũng vác cái bản mặt 'dục cầu bất mãn' đi làm, báo hại bọn nhân viên được mẻ cười bí hiểm. Mỗi lần nhìn vợ chồng Hoàng Kỳ Lâm khanh khanh ta ta là hắn bắt đầu phiền muộn. Rốt cuộc hắn làm sai chỗ nào a?
Thấy Vương Nguyên phẫn nộ bỏ ra ngoài, Vương Tuấn Khải buồn bực đập bàn, hắn quyết định, chiến tranh lạnh! Để xem lúc y cần, phải đến tìm hắn năn nỉ!
Cơ mà, y đã làm nhân ngư sáu trăm năm rồi, cũng đâu có thấy gì khác thường đâu. . .OTL
Đối với chuyện này, Thiên Tỉ - là người được tín nhiệm trưng cầu ý kiến – chỉ đồng tình vỗ vai Vương Tuấn Khải, nén cười nói: "Cậu nên cảm thấy may mắn vì chưa bị đuổi ra sofa đi."
Không hiểu Thiên Tỉ miệng quạ đen hay may mắn bỏ rơi Vương Tuấn Khải mà đi, đêm đó hắn bị từ chối cho ngủ trên giường.
Mấy ngày sau đó, sắc mặt Vương Tuấn Khải cứ như ai thiếu nợ mười năm chưa trả, mây đen trên đầu còn không kinh khủng bằng tâm trạng của hắn. Áp suất thấp bao phủ khắp căn nhà, ngay cả đứa thần kinh thô có chỉ số giác ngộ tình yêu bằng 0 như Đinh Trình Hâm cũng thấy rờn rợn cả người.
"Khải ca sao thế?"
"Chắc là rối loạn tâm lý tiền mãn kinh." Hoàng Vũ Hàng nghiêm chỉnh đáp lại, Trình Trình gật gù đồng ý.
Với vấn nạn 'tâm lý tiền mãn kinh' này, hai bạn nhỏ thiếu kiến thức chỉ có thể dùng chữ 'trẻ nhỏ đừng trách' mà lặng lẽ cho qua.
Vương Nguyên rốt cuộc cũng nhìn không được. Y vốn thấy chuyện này chẳng có gì to tát, sao hắn cứ phải làm quá lên.
Chẳng phải là muốn. . .muốn này nọ í é thôi sao?
Y chịu là được chứ gì!
Tối thứ bảy, khi Lưu Chí Hoành chuẩn bị thay áo ngủ đi ngủ thì Vương Nguyên lù lù xuất hiện trong phòng, dọa cậu sợ chết khiếp. Trước kia cậu làm mộng hành nhân, kiêng kị nhất là thứ gì đó thình lình nhảy ra trước mặt biết không!
"Có, có chuyện gì thế. . .?"
Vương Nguyên nhìn gương mặt non nớt còn chưa bước vào tuổi vị thành niên của Lưu Chí Hoành, đột nhiên cảm thấy độ tin tưởng giảm về âm. Y lắc đầu, bước ra ngoài, bị Lưu Chí Hoành giữ lại.
"Nếu là chuyện của anh và Vương đại ca. . ." Lưu Chí Hoành sờ sờ mũi, hồng hồng má: "Tôi. . .khụ, tôi nghĩ là mình có thể giúp một tay."
Vương Nguyên nhướng mày.
. . .
Quái lạ.
Đèn trong phòng bị hỏng sao?
Vương Tuấn Khải ấn công tắc đèn nửa ngày, không thấy có phản ứng gì khác, hắn bắt đầu hoang mang suy nghĩ có nên gọi thợ điện đến ngay bây giờ không. Nhìn lại đồng hồ, hơn mười một giờ đêm rồi, gọi đến có khi lại bị mắng là thằng điên.
Hắn theo thói quen lần mò đến giường ngủ, thủy linh khí lưu chuyển khiến hắn thấy rõ vật dụng trong phòng, đương lúc đang muốn bật đèn ngủ lên, một đôi tay trắng nõn từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn.
Vương Nguyên?
"Đừng cử động." Y nhè nhẹ ra lệnh, mũi nhỏ lướt một vòng trên lưng hắn, in lên một nụ hôn chuồn chuồn lướt.
Écccc. . .Não bộ Vương Tuấn Khải đông cứng ba giây, tế bào kêu gào la hét, thần kinh căng thẳng kéo lên.
Cơ mà đang chiến tranh lạnh!
Vương Tuấn Khải (mặc dù rất tiếc nuối) dứt khoát gỡ vòng tay ấm áp kia ra, xoay người đối diện với Vương Nguyên, làm mặt nguy hiểm muốn ra oai với y. Nhưng mà hắn vừa quay lại, lập tức hóa đá.
Y không có mặc cái gì cả @@!
Tên nào đó trắng trợn nhìn lên nhìn xuống, nuốt nước bọt cái ực.
Đây là tự nguyện hiến tế đúng không? Đây là đang câu dẫn hắn đúng không?!!!
"Em. . ."
"Đừng nói." Y giơ ngón tay chặn môi hắn, đồng tử màu lục toát lên vẻ phong tình vạn chủng, ngay lập tức hạ gục con mồi. Y không đợi hắn làm gì, chính mình đã chủ động hôn hắn, kỹ thuật gà mờ sao bao lần cũng trở nên cao cấp, rất nhanh khơi mào ham muốn của đối phương. Hắn đè lại gáy y, thô bạo nếm mút mùi vị của cái miệng nhỏ kia, không ngừng sục sạo lục lọi khắp nơi, thế tiến công như mưa rền gió dữ, nước bọt nuốt không kịp tràn ra khóe môi.
Tay hắn không an phận vuốt ve làn da bóng nhẵn, lướt tới trước ngực, chạm tới điểm nào đó liền nhéo một cái, người kia khẽ run rẩy, chấp nhận sự trêu chọc của hắn, còn hùa theo để mặc hắn làm bậy.
Y giơ một chân lên móc lấy thắt lưng hắn, không ngừng cọ cọ vào nơi mẫn cảm nào đó.
Hiển nhiên là có phản ứng.
Hắn buông y ra, hài lòng nhìn hô hấp y hỗn loạn, cắn cắn cổ trắng ngần: "Em đang quyến rũ anh sao."
"Ừm. . .A. . ."
Xấu xa bóp bóp mông tròn một chút, ngón tay di chuyển đến nơi bí mật, xoáy tròn bên ngoài. Y đỏ mặt nhăn mũi, đột nhiên đẩy hắn ra, đi tới ngăn kéo.
"Gel bôi trơn."
Hắn trầm mặc, làm sao y phát hiện ra hắn giấu gel bôi trơn ở đó chứ. . .
Thế nhưng Vương Nguyên không có ý đưa cho hắn, chính y mở tuýp gel ra, bôi một lượng lên đầu ngón tay, sau đó nửa quỳ trên giường, tự mình nới lỏng chỗ kia.
Cảm giác gel bôi trơn mát lạnh theo đầu ngón tay tiến vào nơi bí mật khiến y nhíu mày, ngón tay thon dài chầm chậm khuếch trương, sau khi gel tiếp xúc hoàn hảo với nội bích nóng bỏng liền tan chảy nhanh chóng. Y lần lượt cho ba ngón tay ra vào liên tục, tiếng nước dâm mỹ dính dấp vang lên trong bóng đêm.
Hắn trừng mắt nhìn mỹ thiếu niên mềm mại cong thắt lưng trên giường, thầm nghĩ được lắm, dám quyến rũ hắn!
Thời gian không sai biệt lắm, Vương Nguyên rút ngón tay ra, lửa nóng trong người bị châm hừng hực, phía trước thẳng tắp đứng dậy, y cầm lòng không được buông tay sờ nắn, híp mắt hưởng thụ nhìn hắn:
"Ngươi không muốn?"
"Ácccc. . ."
Hắn hận không thể hóa sói mà nhào vào ấy chứ!!
"Ô. . .A. . ." Vật cực nóng vừa tiến vào, hai người đồng thời thở phào thỏa mãn, nội bích nóng ấm bao bọc lấy cự vật thô to, như miệng lớn nuốt vào toàn bộ. Hắn chờ y thích nghi đủ, liền bắt đầu động, cự vật rút ra đâm vào, mới đầu còn nhẹ nhàng từ tốn, về sau tần suất tăng dần.
Y quỳ rạp trên giường, thừa nhận xâm phạm từ phía sau lưng, cảm giác nóng rẫy lan khắp toàn thân, tràng ruột phân bố dịch hòa nhập cùng gel bôi trơn, chảy ướt cửa huyệt nhỏ xinh. Mỗi lần cự vật ra vào đều mang theo lượng dịch ứa ra, nhỏ xuống ga giường.
"Nhanh.. . nhanh lên. . ."
Hắn cúi đầu gặm cắn vai y, tay xoa nắn hai điểm hồng nhạt mê người, không ngừng luật động, cảm thụ tràng bích hút chặt cậu em trai của mình, hưng phấn cười một tiếng.
Động tác ngày càng nhanh, tiếng rên rỉ sảng khoái biến lớn, nếu không có tường cách âm, sợ là phiền đến quần chúng.
Không biết qua bao lâu, trong đầu y trắng xóa một mảnh, đạt tới cao trào, phía sau co rút, dọa hắn suýt chút cũng bắn ra.
Hắn ôm y lật người lại, đổi thành y ngồi trên người hắn, độ sâu của cự vật đâm tới một điểm mẫn cảm nào đó.
"Á. . ." Quá sâu rồi. . .
Y ngửa cổ, hít một hơi, tay chân run rẩy bám trên người hắn, híp mắt lại.
Thắt lưng động động, cong mông, tư thế mềm dẻo nhổm dậy ngồi xuống, mỗi lần đều nuốt cự vật tới điểm sâu nhất.
"A. . .A. . .Ha. . ."
Hắn có chút thất thần nhìn gương mặt hiện lên vẻ say mê kia, nuốt nước bọt, kéo y xuống, thô bạo hôn lên đôi môi sưng đỏ. Hắn cũng học y lật người, đem chân người nọ gác lên vai mình, toàn bộ cảnh sắc nơi kết hợp đều lộ ra trước mắt y.
"Thực sự là. . .không còn gì để nói với em nữa." Hôm nay hắn nhất định sẽ không tha cho y, làm tới sáng!
"A. . .đến đây. . .di chuyển, mau di chuyển. . ."
Còn nói!
Hắn hung hăng va chạm điểm mẫn cảm, khiến y lên đỉnh thêm một lần, chính mình cũng bắn vào nơi kia, sau đó tiếp tục 'giáo huấn' y, đem chân dài quấn lên thắt lưng mình, tích cực đâm rút.
Trong phòng xuân sắc vô biên, ngoài cửa có vài cái ly úp lên, mấy cái đầu đen đen đau đáu hóng chuyện, nhíu nhíu mày khó hiểu.
"Không nghe được gì đâu." Giọng nói vang lên từ trên đầu.
"A? Vì sao?" Lưu Chí Hoành khó hiểu thốt ra, lúc nhớ lại chủ nhân câu nói kia là ai thì cứng ngắc đứng dậy, ho khan hai tiếng: "Chú, cháu nhớ ra mình còn việc chưa làm. . ."
"Đi đi!!" Đinh Nhạc phủi tay, kéo Đinh Trình Hâm đỏ mặt dán vào cửa: "Cậu hai, về thôi. . ."
Lưu Chí Hoành cấp tốc chạy vào phòng, quả nhiên chưa đầy ba giây sau đó, Thiên Không Vương uy vũ đùng phát xuất hiện.
Lưu Chí Hoành cười ngu, trùm chăn, cuộn tròn lăn vào góc. Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi!!!
"Em cũng gan lắm."
Kẻ nào đó quyết tâm giả chết.
Thiên Tỉ đánh bốp vào mông cậu, nhéo nhéo thêm hai cái: "Trẻ con không được thức khuya, mau đi ngủ!!"
". . ."
Gào thét –ing!
Thiên Tỉ quả nhiên là bạn trai tốt -ing!
Về phần chiến tranh lạnh gì gì đó, hai nhân vật chính đã vứt tới Nam Cực.
"Hô. . .bên trong em thật chặt. . ."
"A. . .a. . .Mau, ta muốn. . .Không, không được. . .A. . . .!!"
3Xf"K3r7U+6!@!@!@!@!@$R!YrxH d333F<&Iɏ;?n%mp7"bQrG)rd,2\2 .!VŚhy)yUDݟ"1bm&Yr̦T6lƺL*7#iioL-ja:}Qg]T~˯<9.;;ԻRh(L߷c.A7[37-'wV