"Ngươi muốn nói gì có thể nói luôn."

"Xem ra ngươi không có kiên nhẫn."

An Trác Thành nhếch miệng cười, dung mạo lãnh khốc dưới ánh trăng càng thêm âm trầm, gã đứng đối diện với Vương Nguyên, hoàn toàn bộc phát khí thế cường giả Phong tộc.

Vương Nguyên thản nhiên, áo trùm kín đầu che khuất đôi mắt lục sắc rét buốt và đầu tóc ngân bạch mềm mại như tơ. An Trác Thành ngắm nghía y một lúc, đáy mắt hiện lên ý cười: "Vì sao không muốn để ta nhìn thấy chân diện mục của ngươi? Nhất định là một mỹ nhân."

Vương Nguyên nhíu mày, nhấc chân muốn rời đi.

"Ta chỉ muốn làm giảm không khí căng thẳng thôi." An Trác Thành lập tức buông tay làm ra vẻ vô tội: "Chẳng lẽ ta đùa không vui."

Mấu chốt ở chỗ là ngươi đùa không đúng lúc, càng không đúng người.

"Được rồi, đầu tiên nói cho ta biết ngươi là ai." An Trác Thành nhìn Vương Nguyên, không thấy được gương mặt người này gã cũng thấy tiếc nuối, gã là một kẻ có thể nhìn sắc mặt đoán ý nghĩ, gặp đối phương cứng không ăn mềm cũng không ăn, chỉ đành dùng cách khác: "Ta là Tả trưởng lão, cũng là Tả hộ pháp, đối với ta, an toàn của Phong tộc rất quan trọng."

Gã nhướng mày, trên mặt viết rõ bốn chữ 'ngươi cũng biết mà'.

Vương Nguyên vẫn không nhúc nhích, mãi một lúc sau, y mới mở miệng: "Ta muốn gặp Phong chủ."

"Hình như yêu cầu này có hơi đường đột?" Không chỉ thế, còn rất thái quá.

"Ta biết là ngươi làm không được." Ngữ điệu mang theo chút giễu cợt.

". . ." Gã thừa nhận người này rất khó dò. An Trác Thành nghĩ nghĩ, nói: "Cũng không phải không được, nhưng ngươi phải chấp nhận một điều kiện."

"Ngươi có tư cách bàn điều kiện cùng ta sao?" Ngư Vương bá đạo cười nhạt: "Ta cũng không nhất thiết phải dựa vào ngươi mới có thể đến Phong gia."

Phong gia cũng giống như những mật đạo bí ẩn khác trong thiên hạ, cơ quan trùng trùng, mê cung lấp lối, bao nhiêu người tự cao tự đại xông vào địa phận Phong gia đã bỏ mạng oan uổng. Không có tộc nhân Phong tộc dẫn đường tiến vào, cả đời cũng đừng hòng thoát khỏi ảo cảnh.

Chỉ bằng điểm này, An Trác Thành đã có thể tự tin trong cuộc đàm phán này, gã chiếm phần thắng tuyệt đối.

Dĩ nhiên gã không biết người đối diện mình chính là kẻ đã bố trí trận pháp trong Phong gia.

"Ta có thể biết tên của ngươi không?" An Trác Thành cảm thấy người này mà chết thì thật tiếc, xong việc này có thể đem y về bên mình, hảo hảo chơi đùa một phen.

"Vương Nguyên." Đi không đổi tên, về không đổi họ. Sở dĩ Vương Nguyên có thể thản nhiên nói ra tên của mình vì y tin chắc tám phần mười người trong Phong tộc hiện tại không biết Vương Nguyên là ai. Đương nhiên nếu hai chữ này lọt vào tai một số trưởng lão có thâm năm sáu trăm năm gì đó, có lẽ họ sẽ cân nhắc mà tăng cường phòng ngự cho đám cơ quan Phong gia.

"Vương Nguyên. . ." An Trác Thành lẩm bẩm, ngẩng đầu cười: "Ta sẽ nhớ kỹ."

Nhớ kỹ cái đầu ngươi!

Trong bụi cây đen thui to đùng, vị nào đó sắp bung hết móng vuốt cương thi ra mà cào cấu, coi thân cây là cái bản mặt của tên pháo hôi chết bầm kia ra điên cuồng ngược đãi. Nếu không phải tình hình hiện tại không cho phép, hắn rất muốn nhào tới xé An Trác Thành ra làm chín mảnh, sau đó chạy lên đỉnh núi cao mà gào rú cho đã ghiền. Hắn tự nhận dạo gần đây hắn rất giống một con sói đêm trăng tròn nổi điên cắn người, thậm chí khả năng kiềm chế của hắn cũng bắt đầu lung lệch.

Cứ là việc liên quan đến Vương Nguyên thì hắn nhịn không được!

Nhìn xem, có nhiều người mơ ước bảo bối nhà hắn như thế, hắn có thể yên tâm làm một phần tử yêu hòa bình được sao? Hư cấu!

Vương Tuấn Khải ỷ mình không có hô hấp, ôm gốc cây nghiến răng nghiến lợi như thể bắt gian tình, móng tay dài mảnh sắc nhọn cắm phập vào thân cây ba tấc, tròng mắt xanh lam biến thành màu đỏ tươi. Cổ họng của hắn phát ra tiếng gừ gừ đứt quãng, chìm lẫn trong âm thanh cô trùng rả rích giữa đêm khuya.

Khi Vương Nguyên trở lại phòng, lập tức nhìn thấy Vương Tuấn Khải - sắc mặt âm u đen như cái đáy nồi ngồi ở bậc cửa, so với cô vợ nhỏ chờ chồng về nhà còn ác liệt hơn mấy phần.

Vương Nguyên không đếm xỉa tới hắn, dứt khoát lột giày nhảy lên giường trùm chăn ngủ. Vì thế, khuôn mặt trái táo của vợ nhỏ xệ ra, thuỗng dài như cái muỗng.

Vương Tuấn Khải mang tâm trạng 'ta đang bất mãn' lò mò đến gần giường, híp mắt chọt chọt y vài cái. Thấy y không phản ứng, hắn liền trèo lên giường, nhè ngay cổ Vương Nguyên mà cắn.

"Ngươi làm gì. . .A!"

Trên làn da trắng nõn xuất hiện một dấu răng sâu hoắm, cắn thêm chút nữa khẳng định chảy máu luôn. Vương Nguyên không hiểu gì cả nhìn hắn, còn chưa kịp nói gì đã bị chặn môi, cái lưỡi lạnh ngắt luồn vào khoang miệng, chọc cho y nổi điên.

"Ngươi rốt cuộc - Ô!!"

Tiếng nước bọt dính dấp lại vang lên.

"Vương Tuấn Khải, ngươi phát điên cái gì!!" Lần này đã có thể nói hết câu, nhưng kết quả vẫn bị đối phương ghì chặt, bá đạo hôn xuống.

Vương Tuấn Khải hài lòng nhìn Vương Nguyên thở dốc mềm nhũn trong ngực mình, vẻ mặt hung ác vươn tay bóp bóp mông y. Vương Nguyên giãy giụa tức giận trừng hắn, lại bị hắn giam trong ngực không cho cử động. Tên này sau khi thoát thai hoán cốt nhập vào xác Thi vương thì bắt đầu mạnh đến đáng sợ, tay chân cứng rắn chém sắt như chém bùn, dùng từ chuyên môn mà nói thì chính là đao thương bất nhập, bách độc bất xâm, quả thật có thể so với siêu nhân điện quang. Vương Nguyên trước kia chỉ cần đẩy hắn ra, hắn nhất định sẽ không thể trụ lại. Còn hiện tại. . .

Vương Tuấn Khải siết y, thò cái móng vuốt sói lành lạnh xuống tới nơi không cần xuống, đơn giản là ngọ nguậy sờ soạng phá phách một chút, lại lần ra phía sau xoa nắn mông nhỏ ít thịt, nội tâm cảm thán, cần phải nuôi béo lên mới tốt. Sau đó rất vô liêm sỉ mà búng lên tiểu Vương Nguyên một cái, khiến y run rẩy cả người, mất hết khí lực chống trả, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Đã đạt đến mức này rồi cơ đấy. Vương Nguyên thở phì phì xù lông, cứ nhất định là phải thoát khỏi tay tên này mới yên tâm. Nào ngờ vừa mới cách xa có nửa thước, áo khoác của y bị lột phăng ra ngoài, y hoảng hốt vội giữ chặt áo sơ mi, thì quần dài bị xé toạc một cách thê lương, tiếp nối tinh thần hy sinh cao cả của áo khoác mà bay vèo xuống đất, lẳng lặng tưởng niệm. Vương Nguyên kinh hãi quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải, nuốt nước bọt một cái.

Vương Tuấn Khải cả người tản mác lãnh khí nhàn nhạt, khóe môi giương cao, ánh mắt đỏ lừ tràn ngập chiếm hữu, hoàn toàn không giống Vương Tuấn Khải bình thường.

"Ngươi. . ." Vương Nguyên gian nan nói, lại phát hiện tên kia đột nhiên túm y nhét vào chăn, rồi ôm cả người cả chăn nằm xuống.

Thế là xong rồi à?

Vương Nguyên bị hắn dọa ngốc luôn rồi. Y đơ người giây lát, chậm rãi ngoảnh lại nhìn hắn.

"Bảo bối. . ." Bên tai nhồn nhột khiến y không được tự nhiên, né tránh người nào đó thổi khí lên tai mình: "Đừng. . .Đừng gọi bảo bối, ta không thích. . .Ư. . ."

Bị liếm tai!

Cái hành vi quái đản này dừng lại chưa!

"Hôm nay ngươi bị làm sao vậy!!"

Vương Tuấn Khải chỉ im lặng nhìn y, màu đỏ lui tán, chỉ còn đồng tử xam lam lóe lóe ánh sáng. Vương Nguyên hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, y không quan tâm nữa!

"Bảo bối. . ." Phía sau truyền tới tiếng rầu rĩ, Ngư Vương lạnh lùng ngạo kiều không thèm để ý, lại không nghĩ tới chăn bị xốc ra, tiểu Vương Nguyên cách một lớp quần con bại lộ trong gió lạnh.

Vương Nguyên: ". . ."

Y bị chọc giận rồi nha.

"Ngươi đến tột cùng là làm-. . ."

Tiếp theo, trong phòng chỉ có tiếng thở dốc cùng âm thanh ướt át bla bla bla, sau đó Vương Nguyên xụi lơ nằm trong lòng Vương Tuấn Khải, cả người chỉ còn lại áo sơ mi, trong khi hắn thì ăn mặc đàng hoàng.

[Cương thi thì không có ham muốn loại chuyện này đâu.] Cắn cắn tai [Nhưng nếu bảo bối không ngại, tôi có thể HIGH một lần cho cậu xem. . .]

"Chết tiệt!!! Ta không nhìn ra là ngươi đang ghen sao! Ta bất quá chỉ là đi một chút với-. . ."

[Không cho nói tên gã ta.]

". . ." Ngươi có thể bớt bá đạo hơn không?

[Nam nhân khác cũng không được. Sau này chỉ có thể gọi tên tôi.]

Tính chiếm hữu của Vương Tuấn Khải lại đạt tới một tầm cao mới, để kỷ niệm cho lần tấn cấp này, hắn quơ ngón tay còn dính dịch thể trắng sữa của y lên môi liếm liếm, thật khiến y mở mang tầm mắt. . .

"Được rồi được rồi, mau buông ta xuống, ta muốn đi tắm!"

[Không cần.]

Hắn tạo ra một quả cầu nước to bằng nửa cái giường, ấn y vào trong, tăng thêm nhiệt độ cùng hương liệu phụ gia abc, đồng thời chạy ra ngoài tìm một bộ quần áo mới.

Vì thế mới có cảnh nửa đêm một tên ăn mày câm đứng trước cửa tiệm may quần áo, hí hửng vác một đống y phục xịn đắt tiền về quán trọ, thành công làm chủ quán á khẩu nửa ngày.

Quả nhiên ăn mày đều là lừa đảo!

Trên lầu cao, An Trác Thành hé mắt nhìn Vương Tuấn Khải chui vào phòng, vẻ mặt trầm ngâm gật gù, hình như đã có dự tính cho kế hoạch mới.


s


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play