"Chí Hoành."
Một tiếng gọi khẽ vang lên, sau đó năm ngón tay được bàn tay người ấm áp bao bọc, Lưu Chí Hoành quay đầu sửng sốt nhìn Thiên Tỉ từ hư không xuất hiện bên cạnh mình, tròn to mắt lắp bắp: "Anh, làm sao anh. . ."
"Xem ra em vẫn chưa biết trước đây ai đã cứu em ra." Thiên Tỉ nheo mắt bất mãn, búng trán cậu: "Trở về phải phạt em."
Lưu bảo bảo ngơ ngác không hiểu chuyện gì, bị Thiên Tỉ lôi kéo bước về con đường phía trước. Nơi này là một không gian tăm tối kín bưng như cái hũ nút kín mít, chẳng những không có ánh sáng mà không khí cũng là một vấn đề lớn.
Đây là thế giới thần thức của Mị Cơ, cũng có thể coi là một nửa giấc mộng của cô ả.
Lưu Chí Hoành và Thiên Tỉ đi dọc theo hành lang dài nhỏ hẹp, ban đầu chỉ có màu đen bao trùm khắp nơi, về sau bọn họ càng đi càng nhìn rõ sự vật, phát hiện nơi này giống như một tòa kiến trúc khổng lồ, mà các phần tử nhỏ trong kiến trúc là những căn phòng nối tiếp nhau, chạy dài không có giới hạn. Bắt gặp cánh cửa đầu tiên có hơi khép hờ, Lưu Chí Hoành theo bản năng bước qua.
Thiên Tỉ kéo cậu lại: "Em muốn vào sao?"
"Có gì nguy hiểm sao?" Lưu bảo bảo với tinh thần ham học hỏi mọi lúc mọi nơi, ngây thơ nói: "Em sẽ ra ngay ấy mà."
Thiên Tỉ nhướng mày, buông cậu ra, Lưu Chí Hoành mang tâm trạng háo hức tông vào cánh cửa, phấn khởi chạy vào.
Năm giây sau, cậu lảo đảo quay về, đập mạnh nắm cửa, mặt nhìn mũi – mũi nhìn tâm nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đi về phía trước, hành vi cứng ngắc như một con rối. Thiên Tỉ buồn cười bắt cậu lại, nhịn xuống cảm giác muốn véo má nhóc con này, hỏi nhỏ: "Em nhìn thấy cái gì rồi?"
Lưu bảo bảo rất không có khí phách đỏ bừng mặt, sau đó kiên quyết lắc đầu. Hình ảnh không trong sáng, có cao năng, unavailable for children!
"Anh. . .đã đoán ra được phải không?" Mị Cơ là một mị ma, thứ cô ta có nhiều chính là kỹ năng quyến rũ người khác và kinh nghiệm lăn. . .giường, vừa rồi cậu mở cửa ra, liếc mắt một cái đã thấy trời long đất lở, thế giới quan sụp đổ nghiêm trọng. May là cậu là tiểu thuần 0 biết giao lưu hòa hợp với nội tiết tố. . .
Thiên Tỉ rốt cuộc vẫn sờ mặt người ta một cái: "Em nói xem?"
". . ."
Lưu Chí Hoành có cảm giác tự đào mồ chôn mình. Cậu im lặng xoay người đi tìm cánh cửa khác, hy vọng sẽ đào móc được những thông tin hữu hiệu. Công cuộc đào bới kéo dài một lúc lâu, Lưu Chí Hoành mới tìm được cánh cửa có chứa dữ liệu liên quan đến Hắc Ám Si Mị. Cậu thở hắt, không khỏi cảm thán, ả Mị Cơ này lưu giữ quá nhiều hàng cấm, sau khi rời khỏi đây nhất định phải xóa trí nhớ của ả đi, đồng thời format sạch sẽ toàn bộ CPU, tránh cho ả phát tán văn hóa phẩm không lành mạnh. . .
Căn phòng cuối cùng được bảo tồn rất hoàn hảo, Lưu Chí Hoành đẩy cửa bước vào, phía trên là hàng loạt các sự kiện liên tiếp nhau, được chính cậu thực thể hóa thành một màn hình TV lập thể 3D vô cùng sống động.
Đây là khả năng vừa khai phá của cậu, có thể tùy ý điều khiển ký ức của chính chủ thành dạng đồ họa mà cậu có thể dễ dàng hiểu được.
Một ngàn năm trước, Mị Cơ là tiểu thiếp đắc sủng nhất của Hắc Ám Vương, từ sau khi Hắc Ám Vương thành lập địa bàn thuộc về mình và bành trướng phạm vi hoạt động, Mị Cơ trở thành tay sai trung thành của gã, cũng xây dựng thế lực nhỏ phục vụ cho việc hấp thu linh hồn nam nhân. Trong cánh cửa này chứa rất nhiều hình ảnh trước kia của ả và Hắc Ám Vương, còn có vài hình ảnh trận chiến khốc liệt giữa thần ma và người. Sau khi Hắc Ám Vương tung hoành ngang dọc bốn trăm năm, các phe cánh đã phát triển đến mức độ nhất định, sau đó tách thành các thế lực phân tán khắp đại lục, bắt đầu đối kháng với nhân loại.
Lúc này trên đại lục tồn tại bảy gia tộc lớn, theo thứ tự ứng với bảy nguyên tố hình thành sự sống Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi là bảy gia tộc này, chiếm cứ các phương hướng quan trọng của đại lục. Hắc Ám Si Mị nếu muốn thôn tính toàn bộ đại lục phải tiêu diệt thất đại gia tộc, tiến hành bình định giống như phát xít Đức chinh phạt Đồng minh. Mà gã ta không thể trực tiếp ra tay, cũng không thể sai cận thần thân tín của mình ra tay đàn áp. Hắc Ám Vương quyết định tạo ra một cỗ máy chiến đấu mới, đưa nó đến đất đại lục. . .
Khi cỗ máy chiến đấu đó bước ra, mắt cậu đột nhiên bị một bàn tay che lại, Lưu Chí Hoành hoảng hốt liền bị người chặn lại.
"Đừng xem nữa." Giọng Thiên Tỉ thản nhiên bên tai cậu: "Trời sắp sáng rồi."
Nếu không mau quay về ngủ, chuyến đi cổ mộ ngày mai sẽ rất mệt mỏi!
Lưu Chí Hoành gật gật đầu, tiếc nuối rời khỏi linh hồn Mị Cơ. Tư liệu của cô ta không có gì đáng giá, cậu chỉ buồn bực mình không thấy được gương mặt của cỗ máy chiến đấu kia thôi. . .
Thiên Tỉ dẫn Lưu Chí Hoành trở về khách sạn, bắt gặp Đinh Trình Hâm ngáp dài từ trong phòng đi ra.
Tiểu đạo sĩ nháy mắt tỉnh ngủ: "Hai người dậy sớm vậy? Chuẩn bị hành lí xong rồi à?"
Lưu Chí Hoành giật khóe miệng: ". . .Ừ, nhìn cậu mệt mỏi thế. . .Từ chiều cậu đi đâu vậy?"
Trình Trình ngại ngùng gãi đầu: "Gặp chút chuyện nhỏ."
Lưu bảo bảo gật gật đầu: "Ủa? Kia là cái gì?"
"Hộp nữ trang."
Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành hai mặt nhìn nhau, chập tối phòng bọn họ cũng bị tra khảo một phen, không tìm thấy gì, sắc mặt vị tiểu thư kia có vẻ rất tệ, thỉnh thoảng còn liếc ngầm Lưu Chí Hoành, trong ánh nhìn lập lòe sự không cam tâm khiến Lưu bảo bảo không hiểu gì cả, cứ như vậy bị người ta ghét luôn.
Này chắc không phải là hộp nữ trang đó đi?
Như để chứng thực cho suy nghĩ của hai người, Đinh Trình Hâm còn mở hộp nữ trang ra, giới tấm thẻ mỏng dính mạ vàng: "Còn có thẻ ngân hàng."
Đinh Trình Hâm đem chuyện ban chiều nói hết cho hai người Thiên Lưu nghe, đồng thời còn cường điệu nhấn mạnh chuyện hộp nữ trang đột ngột xuất hiện trong túi quần mình, vẻ mặt rất đáng thương.
"Ồ? Hoàng Vũ Hàng?" Khóe miệng Thiên Tỉ cong lên: "Cậu ta cũng ở đây?"
"Đúng vậy, tôi bói cho cậu ta một quẻ, trong tuần này sẽ gặp huyết tinh tai ương." Đinh Trình Hâm khoa chân múa tay, buồn rầu nói: "Tôi không thể giúp được gì."
"Ừm. . .tiểu pháp sư đó có tài năng." Thiên Tỉ một mình gật gù, ngẩng đầu nói: "Bảo cậu ta ngày mai đi với chúng ta, huyết họa tai ương sẽ có thể tránh được."
"Thật sao?!!" Thấy Thiên Tỉ mỉm cười gật đầu, Trình Trình thở phào một cái: "Tôi lập tức đến nói cho cậu ấy biết!"
Lưu Chí Hoành vội kéo cậu ta lại: "Hiện tại trời còn chưa sáng!!" Đến đánh thức phỏng chừng sẽ bị mắng!
Hơn ba giờ sáng, bên ngoài đột nhiên tập trung thật nhiều mây đen. Vân Nam tuần cuối cùng của tháng mười một xảy ra một cơn mưa lớn, diện tích bị ảnh hưởng rộng đến mức khiến người ta khiếp đảm, dễ dàng trở thành một chủ đề sôi nổi trên các diễn đàn thời tiết trong nước.
Nhưng đó là chuyện của sau này, còn đầu sỏ gây chuyện – hiện giờ đang no nê nằm trên giường ôm mỹ nhân, còn rất vô sỉ mà cọ tới cọ lui, không để cho người ta ngủ.
"Ngươi cút!!!" Vương Nguyên bạo lật, tức giận đạp tên nào đó xuống giường, phóng kết giới cấm hắn đến gần giường, túm chăn cuộn tròn thành một cục không thèm đếm xỉa gì nữa. Y mặc dù là Ngư Vương, nhưng loại chuyện này nọ í é moaz moaz taaaz kia cũng phải có tiết chế! Hơn nữa có gì vui vẻ mà tên ngốc đó lại hưng phấn như uống máu gà vậy! Vương Nguyên u oán liếc nhìn thủ phạm qua ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ, lia vài nhát nhãn đao kích sát hắn tại chỗ.
Vương Tuấn Khải bị đá bay đến vách tường, áo cũng chả thèm mặc, để trần nửa thân trên bò dậy, trên khóe miệng treo theo nụ cười bất đắc dĩ. Người này vẫn luôn như thế, vào điệp khúc thì cao trào lắm, lúc hết bài rồi thì ngay cả cười khinh bỉ cũng không từ bi phát cho hắn một cái. Không sao, hắn sẽ từ từ chấn chỉnh thê cương, bày tỏ tâm ý, để y biết hắn chỉ muốn làm chuyện này với một mình y. . .
Vương Tuấn Khải ngẩn người, dùng sức vỗ mạnh lên đầu, trong tích tắc nhỏ nhoi, ký ức về đêm dã chiến ngày đó lại quay về. Hắn hơi sững sờ, đáy mắt hiện lên tia phiền muộn.
Hình như hắn lại thay đổi.
Vương Tuấn Khải biết rất rõ, tính tình của hắn thay đổi. Ban đầu hắn còn tưởng mình bị nội đan của mãng xà ảnh hưởng nên mới trở nên kỳ quái như vậy, nhưng không phải. Quyết đoán, dứt khoát, cường hãn, bá đạo. Không hiểu sao Vương Tuấn Khải lại cảm thấy, đây mới chính là bản chất thật của hắn.
Trong thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, tư duy của hắn sớm đã lệch sang một quỹ đạo khác mà chính hắn cũng không hiểu nổi.
Vương Tuấn Khải túm lấy áo phông trắng trong hành lí, đứng dậy đi vào nhà tắm. Nước nhỏ giọt trên gương mặt anh tuấn, đọng lại một mùi vị lành lạnh khác thường.
Vương Tuấn Khải mở mắt, đồng tử biến thành màu xanh lam trong suốt, co rút mạnh mẽ.
Trên trần nhà sáng rực, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đầu người đen bóng, tóc dài dính bết lên gương mặt, chỉ để lộ cặp mắt trắng dã đầy dòi bọ. Nửa não sau của nó bám dính như muốn hòa một thể với trần nhà, mà đôi mắt đang trong giai đoạn phân hủy kia lại đảo đảo xoay xoay, giống hệt khi dã thú đang chăm ngắm con mồi.
Vương Tuấn Khải trầm mặc nhìn nó, thủy khí dày đặc toát ra từ cơ thể hắn khiến đầu người khó chịu lui về sau, nó phát ra âm thanh tê tê đay nghiến, lọt vào tai Vương Tuấn Khải chẳng khác gì tiếng chuông đồng giữa đêm khuya, vừa chói tai vừa quái gở, nhưng quái gở chỗ nào thì hắn không nói được.
"Tuấn Khải. . ."
"Tuấn Khải. . ."
Tiếng gọi thì thầm sát rạt bên tai khiến hắn giật mình quay đầu. Mỹ nhân ngư trong hình dáng con người đứng bên cạnh hắn, khóe môi nở nụ cười mị hoặc, giọng nói như nước mềm mại uốn lượn tựa thần khúc trong bài thánh ca vĩnh hằng, ngọt ngào tựa mật, thanh khiết như sương.
Y ngẩng đầu nhìn hắn, môi đỏ hồng thở ra nhiệt khí nóng bỏng, cơ thể ấm áp dán vào người hắn, mắt khép hờ câu nhân, khẽ gọi: "Tuấn Khải. . ."
Vương Tuấn Khải ngẩn người, vô thức ôm lấy y, hô hấp tăng tốc gấp gáp, ánh mắt nheo mắt có phần nguy hiểm.
Sau đó, trước ngực Vương Nguyên xuất hiện một lỗ hổng, bàn tay trắng nõn xuyên qua lồng ngực bóp chặt lấy một con mắt cực lớn, mà 'Vương Nguyên' lúc này đã biến thành một đám tóc rơi rụng lả tả xuống sàn.
"Làm sao, làm sao ngươi phá được ma trận. . ." Đầu người có vẻ tức tối, phun ra một đoàn tóc đen trói Vương Tuấn Khải thành cái kén: "Ta phải mang ngươi đi xác nhận với chủ nhân!!!"
Trong màn đêm tĩnh mịch, một đạo ánh sáng hướng phía Đông khu D lao vút đi như tên bắn, chẳng mấy chốc đã khuất dạng.