Nghĩa địa quỷ tang.

Chỉ bốn chữ thôi cũng đủ làm nhiều người rùng mình sởn gáy, cả đời không dám bén mảng tới.

Sâu trong khu rừng phía sau ngôi làng của bà chủ nhà trọ, ba bóng người nối tiếp nhau xiên xiên vẹo vẹo đi trên lối mòn. Địa hình khu rừng vô cùng lồi lõm, bùn đất và đầm lầy san sát liền nhau, không cẩn thận có thể lọt vào bẫy phục kích của hàng chục loài ruồi bọ hay côn trùng cắn đốt. Đã rất lâu rồi không có ai đi trên con đường này, không chỉ vì nó quanh co khó đi, mà cũng vì nó dẫn đến nghĩa địa quỷ tang.

"Quỷ tang bắt đầu xuất hiện khoảng năm trăm năm về trước, ban đầu chỉ là một buổi lễ lúc nửa đêm thể hiện lòng thành của con người đối với quỷ thần, về sau truyền lại càng lúc càng bị xuyên tạc, trở thành lễ trấn hồn. Mọi người vẫn nghĩ quỷ tang là một nghi thức trấn an linh hồn ma quỷ, nhưng thực chất nó che giấu một bí mật rất ít người biết đến. . ."

"Vậy tại sao ông lại tường tận?" Vương Tuấn Khải nhịn không được nheo mắt hỏi, hiện tại thủy linh khí trong người hắn đã có thể phòng lạnh, xung quanh sương đêm âm u dày đặc là thế nhưng hắn không thấy rét lắm, chẳng qua tâm lý nhân loại luôn e dè những nơi như này nên Vương Tuấn Khải cứ liếc đông liếc tây, không yên tâm chút nào.

Lão già sờ sờ chòm râu ngắn củn, hàm răng lởm chởm nhe ra cười cười: "Ta nghĩ hẳn là Ngư Vương đại nhân biết."

Vương Tuấn Khải sửng sốt, nhìn Vương Nguyên, chỉ thấy y thờ ơ quan sát khắp nơi, căn bản là không để lời lão già kia vào tai.

Triệu lão tứ tựa hồ đã biết trước y sẽ bày ra cái thái độ này, cũng không (dám) dài dòng, vội vàng dẫn hai người lên nghĩa địa quỷ tang.

"Này, rốt cuộc ông ta là gì vậy?" Vương Tuấn Khải hiếu kỳ khều khều Vương Nguyên. Y đáp trả: "Theo ngôn ngữ hiện đại thì chính là cái GPS di động tốt nhất thế giới."

"Ý cậu là. . .thổ địa?" Vương Tuấn Khải trợn mắt, cha mẹ ơi, hắn chỉ mới thấy vị này qua Tây Du Ký, không ngờ có ngày cũng được gặp: "Nhưng không phải tất cả thổ địa đều lùn như thế này sao??!"

"Tướng do tâm sinh."

". . .Được rồi." Hắn biết là hắn không hiểu biết nhiều bằng y, thắc mắc của hắn đối với mấy chuyện huyền huyễn này mãi mãi không có bờ bến, mà tính chất thông tin cũng rất đặc thù, không phải cứ tùy tiện baidu một phát là ra hết. Vương Tuấn Khải phiền muộn thở dài, hắn cần một người phổ cập giáo dục kiến thức nha. . .

Người anh em Thiên Tỉ, xem ra trăm sự nhờ anh rồi.

Trong lúc đó, Thiên Không Vương được Vương Tuấn Khải gửi gắm tri thức của mình – hiện giờ đang nghiêm chỉnh ngồi trên sofa, vẻ mặt bình thản, tư thế ưu nhã, nhưng khí tràng trên người phóng ra vô cùng mạnh, khiến áp suất trong phòng nháy mắt hạ xuống nhanh chóng.

Lưu Chí Hoành nuốt nước bọt, nhìn thân xác của mình được lưu giữ an toàn trong vòng ma thuật của Thiên Tỉ, chột dạ cúi đầu xuống.

"Anh. . .có cách để tôi trở về thân thể mà. . .đúng không?"

"Nhưng hiện tại tôi không muốn." Thiên Tỉ mỉm cười ôn hòa, nhưng giọng nói đậm đặc xa cách, khi Lưu Chí Hoành nghe được lời này liền giật mình một cái, trong lòng rầu rĩ.

"Tôi biết mình sai." Cậu lí nhí nói, hít hít mũi, Thiên Tỉ giận dai quá đi (,,•﹏•,,) Nhìn nụ cười của anh ấy bây giờ xem, cậu ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có, hức!

". . ." Thiên Tỉ vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu, Lưu Chí Hoành trong trạng thái linh thể lúng túng vò góc áo, đứng ủy khuất đáng thương hề hề.

"Lúc đó tôi đã nhận lỗi với anh rồi mà. . ."

". . ."

"Tôi. . .lần sau sẽ không dám nữa. . ."

"( ̄︿ ̄)" Còn có lần sau?

"Tôi. . ."

". . ."

"Tôi biết lỗi rồi mà. . .oa. . . ."

Lưu Chí Hoành từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu uy lực nào ức chế như vậy, khí thế sớm đã xẹp lép rồi, hết cách trốn tội đành giở trở nước mắt cá sấu, hai ba tiếng đã nấc lên cực kỳ chuyên nghiệp, sau đó nước mắt trân châu như mưa rền gió dữ ào ào lăn xuống hai bên má, vô cùng tức tưởi.

Thiên Tỉ bị dọa xanh mặt.

Người này đời trước khó ưa khó chiều, tính cách bảo thủ lại hết sức cực đoan, cho dù có bị dồn vào chân tường cũng không hạ mình chịu sai huống hồ là rơi một giọt nước mắt. Giờ hay rồi, anh chỉ mới hung hăng giáo huấn một chút đã tặng cho anh nguyên một cái mặt mèo luôn. Anh sững sờ, đã quên rằng người uống canh Mạnh Bà ở cầu Nại Hà xong cũng quên đi ký ức kiếp trước, cho nên Lưu Chí Hoành này không phải là mộng hành nhân mà anh quen biết trước kia, cậu là thiếu niên chưa đủ mười tám tuổi, thiếu niên nhút nhát vẫn luôn nấp phía sau anh mỗi khi nguy cấp.

Thiên Tỉ đứng dậy, luống cuống giơ ống tay áo lên muốn lau cho Lưu Chí Hoành, cậu đột ngột lùi ra tránh tay anh, hành động này trong mắt anh chẳng khác nào tuyên án: anh bị ghét bỏ.

"Cậu. . ."

Lưu Chí Hoành càng khóc dữ dội hơn, vừa khóc vừa thắc mắc, vì sao linh thể cũng có thể khóc một cách thần sầu như vậy? ( ̄O ̄)

"Đừng. . .khóc nữa, tôi đưa cậu trở về thân xác." Cuối cùng thế cục đổi ngược, Thiên Tỉ lúc đầu chiếm thế thượng phong, rốt cuộc vì mấy giọt nước mắt câu like của ai đó mà phải xuống nước thỏa hiệp, nhượng bộ bỏ qua cho Lưu Chí Hoành.

Cậu nhóc hé mắt nhìn anh, chỉ thấy trên mặt anh tràn ngập bất đắc dĩ cùng cưng chiều sủng nịch, nội tâm sợ hãi sau cùng cũng nhảy nhót tưng bừng.

Thành công (⊙∇⊙)~~~~

Giây tiếp theo, tiểu nam sinh Lưu Chí Hoành hóa đá tại chỗ.

Thiên Tỉ nâng thân thể cậu lên, mặt đối mặt, môi kề môi, mặc kệ cái sắc mặt trắng bệch người chết của Lưu Chí Hoành mà tiến hành 'độ khí' cho cậu, đầu lưỡi đỏ hồng luồn lách vào miệng cậu. Lưu Chí Hoành chết trân đứng há hốc miệng kinh ngạc, cuộc đời con người có ai được nhìn thấy chính mình bị người ta hôn lưỡi, còn hôn đến đúng rồi. Cậu bối rối muốn xoay đầu đi, ánh mắt lại không tự chủ lia qua vẻ mặt điềm tĩnh của người nào đó, nháy mắt xấu hổ. . .

Sau đó trời đất rung chuyển, trên môi truyền đến cảm giác nóng ấm, Lưu Chí Hoành mở to mắt, theo bản năng động đậy cái lưỡi của mình, Thiên Tỉ buông môi cậu ra.

Nhóc con tiếc nuối liếm liếm môi, ân hận tại sao lại quay về sớm như vậy!

"Đã thấy tốt hơn chút nào chưa?"

Lưu Chí Hoành mếu máo lắc đầu, còn chưa đủ!

Thiên Tỉ nhìn cậu một lát, hình như không hiểu lắm hành vi kỳ quái của Lưu Chí Hoành, nhẫn nại ngồi lại đảm bảo linh thể và thân xác đã hoàn toàn nhập làm một mới đứng dậy rời đi.

"Anh muốn đi đâu?" Tay Thiên Tỉ bị giật lại.

"Hả. . ." Anh sửng sốt một chút: "Về nhà. . ."

Cứ như vậy mà đi luôn sao? Mí mắt Lưu Chí Hoành giật giật: "Không. . .làm gì khác nữa hả?"

Thiên Tỉ chớp mắt: "Còn làm gì nữa?"

"Trời. . .trời cũng tối rồi, bên ngoài nguy, nguy hiểm. . ." Bạn nhỏ Lưu thoắt cái đỏ bừng mặt, tại sao cậu lại mong chờ anh ngủ lại nhà mình thế này?

Thiên Tỉ buồn cười xoa đầu cậu: "Cậu cảm thấy tôi có thể gặp nguy hiểm gì?"

". . ." Nghĩ đi nghĩ lại đúng là không có ai đủ khả năng bắt nạt Thiên Tỉ. Lưu Chí Hoành sờ sờ mũi: "Tôi có thể hỏi một câu không?"

"Ừ?"

"Anh. . .rốt cuộc là cong hay. . .khụ khụ, là chiến thần gì vậy?"

Khóe môi Thiên Tỉ cong lên: "Cậu đoán?"

"Tôi nghe bọn họ gọi anh là Thiên Không Vương." Lúc ở mê cung gương thì nhìn ra bản thể là Chu Tước: "Có Chu Tước, lẽ nào cũng có ba thần thú còn lại?"

Đông Thanh Long, Tây Chu Tước, Nam Bạch Hổ, Bắc Huyền Vũ, tứ thần thú trong truyền thuyết tân sinh thế giới, canh giữ bốn trụ chống trời ở bốn phương. Lưu Chí Hoành từ nhỏ đã được bồi dưỡng kiến thức khá rộng rãi, hiểu biết với chuyện này không có gì lạ.

"Sáu trăm năm trước thì có thể nói là thế, nhưng bây giờ chỉ còn lại mình tôi." Thanh Long 'đột biến' thành Ngư Vương, Bạch Hổ táng thân ở dưới chân cung điện Polata Tây Tạng, đời đời yên ngủ, còn Huyền Vũ sớm đã không ở yên trong thế giới này đã lâu, với tính cách của hắn, có lẽ đã chạy sang không gian khác gây không ít rắc rối rồi cũng nên.

Khóe miệng Lưu Chí Hoành co quắp, thì ra cậu vớ phải một ông già hơn ngàn tuổi bẻ đôi đó, ông già này cũng quá là đẹp trai rồi. . .Thật đúng là lừa tình mà.

"Đêm nay. . .ở lại chỗ tôi đi." Lưu Chí Hoành mãi mới thốt được mục đích chính, gò má nóng bừng, hai mắt sau một lớp kính khẽ run rẩy, cúi đầu không dám nhìn thẳng: "Tôi. . .nấu cho anh một bữa cảm ơn."

"Cảm ơn bằng món ăn không chưa đủ thành ý đâu." Thiên Tỉ định nói anh còn muốn tặng kèm một bảo bối cơ, cậu có đáp ứng được không?

"Vậy làm sao bây giờ?" Lưu cừu non gãi đầu, có hơi khó xử cào cào tóc: "Ngoại trừ nấu ăn tôi chỉ biết pha sữa nha, a a tôi còn có thể đưa anh đi du lịch xuyên hành mộng, không đúng, cái này căn bản không cần tôi ra tay, anh cũng dễ dàng làm được mà. . .Aii, tôi nói gì vậy chứ. . ."

Thiên Tỉ nhịn cười: "Như vầy đi, gần đây tôi mới đến thành phố này, còn chưa tìm được nhà. . ."

Lưu Chí Hoành không biết điều này, vội vã gật gật, trong đầu nghĩ nên tìm chỗ nào gần đây thuê cho Thiên Tỉ, miệng nhanh hơn: "Ở chỗ tôi đi!"

Áccc. . .

Thiên Tỉ có thể nhìn thấy hai rặng mây hồng hồng trên mặt ai đó càng thêm sẫm màu, anh cũng không vội trêu cậu, chỉ mỉm cười: "Không làm phiền cậu chứ?"

Lưu Chí Hoành gật rồi lại lắc, hấp tấp: "Không, ý của tôi thì mà là, ừ. . ."

Tuy rằng cái bộ dáng lúng túng kia rất là đáng yêu, nhưng Thiên Tỉ không phải kiểu người thấy đối phương khó khăn mà sinh tâm vui vẻ, anh ôn nhu vuốt tóc Lưu Chí Hoành, thanh âm từ tính dễ nghe rót vào tai cậu: "Vậy thì, cung kính không bằng tuân mệnh."

Lưu Chí Hoành ngơ ngác vài phút, não bộ rần rần kêu gào, phúc hắc! Tuyệt đối phúc hắc! Mau ôm đùi! Mau xúc về!

Vấn đề chân chính bây giờ mới phát sinh.

Nhà Lưu Chí Hoành vốn có năm phòng, một khách hai bếp ba nhà vệ sinh, còn có một phòng ngủ và phòng làm việc. Vốn cậu định để cho Thiên Tỉ ngủ lại phòng sách, dù sao ngày mai dọn nhà sang anh cũng sẽ ở đây thôi, nhưng bản năng của xử nam, khụ, bản năng tiểu thụ khiến cậu chần chừ một chút, lén liếc nhìn anh.

Thiên Tỉ nằm trên sofa khép hờ hai mắt, sống mũi cao thẳng tắp và sườn mặt đẹp trai chết người như ma pháp xông thẳng vào đầu Lưu Chí Hoành, cậu lau lau miệng, cắn môi ra quyết tâm.

Năm phút sao, Thiên Tỉ mặc quần áo ngủ minion màu vàng, ôm cái gối đứng nhìn giường của Lưu Chí Hoành.

Nói kingsize thì hơi quá nhưng đúng là to gấp ba lần giường bình thường. Lúc trước đúng là anh có tới một lần, nhưng chỉ nhìn qua, chưa thử nằm xuống. Nhìn chất lượng có vẻ không tầm thường, vải bông cũng rất tốt.

Đối với cái sự rộng đến đáng ngờ này, Lưu Chí Hoành giải thích, vì cậu là mộng hành nhân, trong lúc du hành giấc mơ chắc chắn sẽ không thể khống chế được hành vi, cho nên mua giường rộng đỡ mắc công té ngã xuống đất. . .

"Tôi, tôi, tôi mặc dù tướng ngủ không tốt lắm, nhưng, nhưng mà. . ." Lại lắp bắp rồi.

"Không sao." Tôi có thể ôm cậu cả đêm.

"À. . ."

Thiên Tỉ tắt đèn, trong phòng chỉ còn một mảnh mơ mơ hồ hồ, chỉ thấy Lưu Chí Hoành nằm trong góc, ánh mắt lấp lánh sáng lòe lòe.

Thiên Tỉ: ". . ."

Lưu Chí Hoành: "Hắc hắc. . ."

Thiên Tỉ: " ^^ Mau ngủ thôi."

Lưu Chí Hoành: "Hắc hắc hắc. . ."

Thiên Không Vương bất đắc dĩ nhét cái người nào đó vào chăn, gõ đầu một cái: "Trước giờ chưa từng ngủ cùng ai sao?"

"Không ai ngủ cùng tôi." Lưu Chí Hoành chọt chọt hai đầu ngón tay lại: "Tôi cũng không thiết tha gì mấy, chủ yếu là tình cảm của mộng hành nhân có phần nhạt nhẽo hơn so với người khác."

Thiên Tỉ nhìn cậu im lặng một chút, dịu dàng nói: "Về sau làm phiền cái giường của cậu một chút."

[Làm phiền cái giường của cậu một chút. . .]

[Cái giường của cậu một chút. . .]

[Của cậu một chút. . .]

[Một chút. . .]

Lưu Chí Hoành đùng phát chui vào chăn, chừa hai con mắt lúng lay chột dạ nhìn Thiên Tỉ, được rồi, người ta chắc chắn là không có ý gì khác, chỉ tại cậu tự mình xuyên tạc.

Quả nhiên không có người nói bậy, chỉ có người nghĩ bậy mà thôi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play