Lại một lần nữa.... đánh mất!
Chỉ trách bản thân không có chút sức lực để đấu tranh, cô từ từ nhắm mắt buông thả, cứ vậy để hắn làm những gì hắn muốn.
Sau khi giày vò một lúc lâu, được vác trên vai của Cung Âu khiến cô thu hút biết bao ánh mắt tò mò.
Sau tất cả vẫn là vô nhân phẩm.
" Bịch "
Quay lại phòng bệnh riêng của hắn, hắn ném cô xuống giường, cô trên giường đó và đập mạnh cứng môi trên không thể hét lên đau đớn. Cung Âu đứng đó nhìn chằm chằm vào cuối giường nơi cô ngồi, quần áo sộc sệch. Hắn đưa tay ra khẽ chạm vào mái tóc dài, dày và rối bù của cô. Mắt cô rũ xuống, sâu thẳm tựa như không đáy, hai mắt vẫn đỏ hoe nhưng không rơi lấy một giọt nước mắt nào, quật cường mà ngạo nghễ vô cùng.
Cung Âu vô tình bắt gặp hoàn cảnh ấy. Hắn quay lưng lại với cô, bàn tay khẽ đưa xuống chạm ngực, một cảm giác vẫn là bồn chồn đến khó tả.
Là lần đầu tiên hắn có cảm giác này với một cô gái.....
Rõ ràng là tức tới muốn gϊếŧ chết cô a~, vậy mà một câu mắng cũng không thốt ra được. Thế nhưng đây chẳng phải dấu hiệu tốt lành gì.
" Chết tiệt. " Cung Âu đá một cái vào chân ghế sofa, thầm nguyền rủa.
Thì Tiểu Niệm giống như khúc gỗ ngồi trên giường, nghe tiếng động lông mi dài ươn ướt khẽ run, cô ngẩng mặt lên nhìn về phía có một chàng trai đang đứng giữa phòng, ánh mắt sâu thẳm, khó lường.
"Làm người con gái của ta!" Hắn lên tiếng nói, không phải một câu hỏi mà là mệnh lệnh.
Hắn đứng ở đó, giống như một vị vương giả ngạo nghễ khắp thiên hạ.
"........"
Lại nữa.
Làm khó cô còn chưa đủ hay sao?
"Có nghe ta nói không? Trả lời!" Trước sự im lặng của cô Cung Âu tức giận tước một cước vào chân giường.
Nữ nhân của hắn trước nay đều là "hàng tốt" mà thuộc hạ chuẩn bị cho hắn, khi nào cần hắn năm lần bảy lượt tự mình tới tìm?
"Hãy tìm chứng cứ thuyết phục ta đi! "
Nói gì mà tìm chứng cứ, cô tìm xong hắn liền phá hoại, không ngừng phá hoại.
Không chỉ phá hoại hắn còn ở trong phòng bệnh, làm cho cô......... Nghĩ tới cái giường bệnh nhỏ hẹp vừa rồi, Thời Tiểu Niệm cảm thấy thật tức cười, vừa đỏ mặt mà cười nhạo: " Đã không định tha cho ta, vậy anh đùa giỡn nhiều trò như thế làm cái gì? Thà nhanh nhanh gϊếŧ chết ta đi."
Mấy chữ cuối cô từng từ, từng từ nói ra.
"..........." Cung Âu ngạc nhiên, con ngươi bất động
Cô nói cái gì? Bảo hắn gϊếŧ chết cô, lại muốn chết đi cho xong chuyện?
Không phải muốn cô ta một lần nữa thôi sao, kích động như vậy là đang giả ngây thơ, thuần khiết? Hắn lần đầu tiên đến cả một đứa con gái cũng nhìn không thấu."Cung tiên sinh, gϊếŧ ta đi." Cô tiếp tục nói.
"........"
"Cung tiên........"
" Câm miệng! Ngươi mà nói lại lần nữa ta thực sự gϊếŧ chết ngươi! "
Cung Âu sắc mặt thật sự khó coi, gầm nhẹ một câu rồi xoay người bước ra khỏi cửa, nặng nề đóng sầm cửa lại.
Hắn vừa đi ra ngoài, Phong Đức đang đứng chờ bên ngoài khoanh tay, hơi ngẩng đầu " Thiếu gia."
Cung Âu sắc mặt băng lãnh đi đến một bên, tùy ý mà đạp tung một cánh cửa đi vào..........
"Thiếu gia, nên truyền dịch rồi ".
Quản gia Phong Đức theo sát nhắc nhở hắn.
"Không cần! " Cung Âu trầm giọng nói, đi đi lại lại trong phòng, khuôn mặt anh tuấn có nét giận dữ.
Phong Đức thân mang bổn phận quản gia, an tĩnh đứng đó, chờ đợi sự phân phó từ ông chủ.
Cung Âu ở trong phòng đi tới đi lui, chân dài sải những bước rất rộng.
Bước tới bước lui....
Đột nhiên Cung Âu nhìn về phía Phong Đức, ngón tay thon dài sờ sờ lên mặt: "Phong Đức, ta có phải xấu lắm hay không? "
Phong Đức sửng sốt một sốt một hồi, thiếu gia như vậy là bị làm sao vậy?
" Thiếu gia là người anh tuấn nhất trong Cùng gia, chính là dù không trong ngành giải trí nhưng cũng không phải ai muốn là có thể bì được. " Phong Đức nói.
Đây là sự thật!
Nhiều năm trước có lưu truyền một câu nói, Cung gia có xuất hiện mĩ nam.
Đến thời điểm này, dung mạo của thiếu gia đây lại không có một chút tì vết nào, là nhất trong nhất, ai còn dám nghi ngờ dung mạo của hắn chứ.
"Vậy là ta không có tiền? " Cung Âu hỏi.
" Thiếu gia chính là người nhiều tiền nhất thế giới. " Cung Âu mà nói không có tiền thì còn người nói có nữa sao.
" Cô gái kia chán ghét ta. Có chết cũng không muốn ta ngủ cùng? Ta kém cỏi tới như vậy sao? "
Có tiền, lại anh tuấn cô ta còn chướng mắt?
Cung Âu đá ngã một cái ghế, sắc mặt âm trầm.
Thời Tiểu Niệm đáng chết, cô có biết hay không bao nhiêu nữ nhân nhân bám theo hắn, cô thì sau khi đụng phải hắn là liền muốn chết, muốn chết...!
" Ặc! Thiếu gia là nói......... Thời tiểu thư? "
Phong Đức dò hỏi, nghĩ kĩ lại nói, " Tôi thấy Thời tiểu thư không giống mấy kẻ có tâm cơ trèo cao, bằng không cô ta đã chấp nhận ngay làm vợ, đem theo con ở lại bên cạnh thiếu gia rồi. "
"Nhưng cho đến bây giờ, Thời Tiểu Niệm đều kiên định nói chứ từng có thai chưa từng sinh con cho thiếu gia. "
" Ta biết! "Cung Âu lạnh lùng nói.
Đến Phong Đức còn biết thì sao hắn có thể không chứ?
Thời Tiểu Niệm nếu như là muốn ở bên cạnh hắn trèo cao thì hắn cho cô cơ hội đáng ra phải chớp lấy mới đúng. Cô ta đến cùng là muốn cái gì?
" Tôi đang tìm chứng cứ, Cung Âu, chờ khi tôi có thể chứng minh chính mình chưa từng có thai, hy vọng anh đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa".
Hắn nhớ tới lời cô nói.
Thì ra cái cô muốn chính là tự do.
Ánh mắt Cung Âu bỗng nhiên run sợ, lạnh nhạt nói, "Mau tìm luật sư tới đây! "
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức không rõ hắn muốn làm gì, nhưng vẫn cung kính lĩnh mệnh.
"......."
Cung Âu đứng ở chỗ đó, tay ấn đè lên lồng ngực, trong con ngươi đen là lời thề tất cả hắn sẽ đoạt lại.
Thời Tiểu Niệm cô gái này....... hắn nhất định phải có.
Muốn hắn không làm phiền cuộc sống của cô nữa ư, nằm mơ!
Trong phòng bệnh vip xa hoa, Thời Tiểu Niệm vẫn còn ngồi trên giường, hai chân ẩn ẩn đau, đành cố chịu đựng đau đớn bước xuống giường để đi mở cửa.
Cửa bị khóa lại rồi.
Không cách nào mở được.
Hắn lại đem cô nhốt ở đây.
Cô dựa cả thân mình vào cửa, trong mắt hiện lên tia tuyệt vọng, Cung Âu là một người nóng nảy dễ dàng tức giận, việc nhỏ đến đâu hắn cũng có thể nổi trận lôi đình
Nói chi hôm nay cô đã tát hắn một cái.
Thật đúng là trèo lên đầu hổ mà làm càn.
Có thể hay không hắn lại phái người vứt cô vào rừng sâu để cô tự sinh tự diệt?
Đại khái là khoảng hai tiếng sau, cửa bị đẩy mở từ bên ngoài, tiến vào không phải Cung Âu, mà là quản gia Phong Đức có khuôn mặt hiền lành.
"Thời tiểu thư." Phong Đức cười tủm tỉm đi về phía cô.
"Hắn ta nghĩ ra cách gϊếŧ tôi rồi à? " Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường hỏi, hốc mắt hồng hồng, mà thanh âm lại như nước nhẹ nhàng bình thản.
Phong Đức cười cười lắc đầu, giơ cặp văn kiện trong tay lên, "Thiếu gia bảo tôi tới cùng Thời tiểu thư bàn một vụ giao dịch."
"Giao dịch?"
"Là như vậy, Thiếu gia nguyện ý cho cô vô hạn thời gian đi tìm chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch, nhưng trong thời gian đó, cô phải trở thành người của thiếu gia." Phong Đức nói.
"......."
"Một khi cô chứng minh chính mình trong sạch, hoặc là giao ra đứa con sinh cho thiếu gia, thiếu gia sẽ đồng ý cho cô rời khỏi, thả cô tự do."
"Tôi không đồng ý." Thời Tiểu Niệm nghĩ cũng không vần nghĩ, mà đã trả lời.
Nàng không tin tưởng Cung Âu.Hắn chính là kẻ nóng nảy cố chấp ngông cuồng, làm sao cô dám tin tưởng đây.
Phong Đức mỉm cười, không vội không vàng mà nói tiếp, "Thời tiểu thư, cô đừng vội đưa ra kết luận, kỳ thật đối với cô mà nói thì đây là một giao dịch có lợi."
"......" Cô lắng nghe.
"Nữ nhân bên cạnh thiếu gia rất nhiều, ngài mặc dù có chướng ngại về nhân cách, nhưng tôi chưa từng thấy ngài day dưa không đứt với một người phụ nữ trên một tháng." Phong Đức lý trí phân tích.
"......."
Thời Tiểu Niệm trầm mặc lắng nghe.
"Thiếu gia từ đó giờ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, nên đã quen với việc muốn gì được đó, nếu giờ cô phản kích, ngược lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ ngài ấy muốn cướp đoạt. Như vậy, đối với Thời tiểu thư ngược lại bất lợi đi." Phong Đức nói, "Cô rất muốn có tự do mà, không phải sao?"
"......."
Tự do, hiện tại là điểm yếu của cô.
Nên khi Thời Tiểu Niệm nghe đến hai chữ này ngón tay không tự giác mà run rẩy.
Đúng vậy, cô muốn sống, muốn tự do, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích sau này tựa hồ là nước cò tốt nhất.
"Thời tiểu thư, có muốn có thêm chút thời gian để suy nghĩ không? " Phong Đức ôn hòa hỏi.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, thật lâu sau, cô hỏi, "Tôi làm sao biết hắn có giữ lời hứa hay không?"
Nghe cô nói như vậy, Phong Đức liền biết cô đã có đáp án, cười nói, "Cái này thì tiểu thư yên tâm, thiếu gia chưa từng thất hứa bao giờ, huống hồ còn có hiệp ước trên tay."
"Tôi cảm thấy hiệp ước đối với người như hắn không có giá trị gì."
Thời Tiểu Niệm lãnh đạm nói.
"Thiếu gia trước nay chưa từng dễ dãi ký tên, đây là quy củ của Cung gia. Bởi vậy, hiệp ước này tuyệt đối có giá trị." Phong Đức nói, chờ đợi đáp án của cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn vào cặp văn kiện màu đen kia.
Đó là một phần hy vọng màu đen.
Số mạng của cô tựa hồ luôn ở trong hy vọng mà trải qua, nuôi dưỡng dưới tình yêu bố mẹ như thế, Mộ Thiên Sơ làm bạn trai cũng như thế.
Không ngừng hy vọng, không ngừng hụt hẫng.
Hay là thử thêm một lần?
Lại thử một lần từ trong tay Cung Âu đọat lấy tự do và hy vọng.
Tựa hồ biết cô đang nghĩ cái gì, Phong Đức chọn trọng tâm nói, "Thời tiểu thư, có tia hy vọng thì nên tranh thủ, phải sống tiếp cô mới có thể biết giây tiếp theo phong cảnh như thế nào."
Phong cảnh.
Thế giới của cô đã sớm không còn phong cảnh tươi đẹp gì rồi.
Nhưng cô nhận ra rằng, có một tia hy vọng liền đáng tranh thủ, cô rất muốn tự do, nhiều năm trước cô đã từng theo đuổi Mộ Thiên Sơ và nó cũng chẳng đi tới đâu, thật sự cô chưa từng cảm nhận được hai chữ "hạnh phúc."
Hiện tại, cô rất muốn được quay về cuộc sống trước kia của mình.
Về phần tự do này, đang nằm trong tay của người cao cao tại thượng kia, Cung Âu.
"Được." Rất lâu sau, Thời Tiểu Niệm nghe thấy chính âm thanh của mình trong phòng bệnh bắt đầu nói, "Chính là tôi có mấy yêu cầu."
"Nói đi."
"Tôi có thể trở thành người phuc nữ của hắn, nhưng hắn không thể ỷ mạnh hiếp yếu, không thể ép tôi làm những chuyện phục vụ du͙ƈ vọиɠ điểm cuồng. "Thời Tiểu Niệm nói điều kiện xong cảm thấy có chút khó chịu cô không phải cái gì cũng chịu được, hắn đứng ngoài cửa im lặng, nhưng thú tính đã đến đỉnh điểm, chắc sẽ khiến cô hãi hùng.
"Không được!"
Một âm thanh bá đạo từ đâu truyền tới. Cung Âu mở cửa từ bên ngoài tiến gần lại, bất mãn nhìn về phía Phong Đức.
"Cậu lại đàm phán thỏa thuận lâu tới như vậy! Thật là vô dụng!"
Cho Phong Đức lui ra, hắn sẽ cắt tiền lương của quản gia này a~
"Là do tôi, do tôi năng lực không đủ. "
Phong Đức cung kính cúi thấp đầu bước lui sang một bên Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, lại nhìn về phía cửa, hắn vẫn đứng ở cửa nói khó nghe.
"Thời Tiểu Niệm, cô chỉ có thể đưa ra một yêu cầu" Cung Âu nhìn về phía Tiểu Niệm, khuôn mặt lạnh lùng này không ai có thể so sánh nổi ( là không ai bì nổi đích cao cao tại thượng),
"Không thể đồng ý khoản này, tôi nói cái gì thì cô phải làm theo!"Bằng không hắn bắt cô làm nữ nhân của hắn làm cái gì?
"Anh...." - Thời Tiểu Niệm tức giận.
" Tôi không làm."
Vừa dấy lên một chút hi vọng lại bị dập tắt không còn chút tro tàn. Hắn thật sự có thể khiến cô cảm thấy tức giận.
"Không làm, xem tôi làm gì cô!"
__________________________________
Dạo này tui siêng dữ lun