Bộ dạng hắn bây giờ hoàn toàn không giống các ngày bình thường hung hăng càn quấy cô, cảm giác ấy thật giống như khi phải chăm sóc trẻ nhỏ vậy.

Rất giống với mẹ của cô ngày đó khi chăm sóc cô.

Thời tiểu niệm đưa tay ra do dự vài giây không biết có nên hay không rồi đặt lên trên lưng của hắn mà nhẹ nhàng vỗ về, giống như dỗ con mình vậy "Không sao đâu, sẽ ổn thôi."

Cung Âu nhìn về phía cô nói, " tôi bị đau dạ dày."

Thời Tiểu Niệm nghe vừa dứt câu liền dơ thẳng tay vỗ mạnh vào lưng hắn.

"......"

Thời tiểu niệm im lặng nhìn về phía Cung Âu, hắn cũng yên lặng mà nhìn cô, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, hai con ngươi mê ly, không có ép buộc, không có bá đạo, chỉ là cùng nhau đợi cái gì đó.

Cô bên cạnh hắn, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đem tay xuống bụng chỗ dạ dày của hắn mà  nhẹ nhàng xoa, "xoa xoa một lúc sẽ ổn thôi, một lúc nữa sẽ không đau nữa a."


"Ân."

Cung âu hạ thấp giọng nhẹ nhàng lên tiếng, cả người đều hướng về phía cô mà tới gần.

Thời tiểu niệm vô thức mà tránh ra sau, nhưng lại bị hắn đột nhiên kéo lại,rất chuẩn sác tới gần trước ngực cô, tựa đầu lên vai cô.

Hắn hệt như đứa bé nũng nịu tựa trên vai cô.

"......"

Hắn đây là khó chịu trong người thật sự hay là giả vờ a?

Thời tiểu niệm ngừng lại tay không xoa xoa nữa mà chăm chú suy nghĩ, cung âu với tay ra nắm lấy tay cô, "Thời tiểu niệm, cô làm tiếp đi."

Tay của hắn rất lạnh, lạnh giống như một tảng băng vậy a, nắm lấy tay của cô khiến, thời  tiểu niệm không khỏi giật mình mà co người lại.

Lúc nhỏ, Mộ Thiên Sơ  mỗi lần sinh bệnh cũng đều là dựa vào cô, cầm chặt tay của cô nói cho cô biết chỗ nào không thoải mái.

Những kỷ niệm đã muốn quên đi nhưng lại bị Cung Âu gợi nhớ.


Thời tiểu niệm mắt đã ngấn lệ, muốn rút ra tay, nhưng cung âu tựa trên vai cô, ngữ khí có phần ác ma, "Tay cô...... sao lại phải run như vậy?"

"......" cô có chút do dự mà không trả lời.

Hắn siết chặt tay cô hơn, hai mắt khẽ nhắm lại, mồ hôi theo khóe mắt lướt qua, "Ta biết rõ...... cô...... là đang suy nghĩ cái gì."

Giọng hắn bỗng trầm xuống càng lúc càng đem bàn tay cô ra mà siết chặt.

"Cái gì?" Thời tiểu niệm vì kinh ngạc bản thân vô thức ngồi thụt lại đằng sau.

Hắn sao có thể biết cô nghĩ đến ai......

"Ngón tay của cô là điểm mẫn cảm, ách, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng rất muốn được hôn lên nó." Cung âu giọng nói nhỏ dần, mỗi câu mỗi chữ hắn nói ra đều rất khó khăn, bàn tay của hắn nắm chặt tay cô không thể nào dứt được, "Lần trước tại nhà tắm hơi tôi đã biết rồi.""......"


Thời tiểu niệm đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi hắn rồi a.

Mỗi câu hắn nói ra đều khiến cô phải suy nghĩ a?

" Bàn tay này rõ ràng là rất mẫn cảm...... Thật không uổng là một nữ nhân phong lưu." Cung âu trào phúng mà khẽ cười một tiếng.

Người này...... Thật sự là đầu óc có bệnh!

"Anh mới phóng đãng."

Thời tiểu niệm cô gắng đem hết toàn lực của mình mà đẩy hắn ra.

" Dừng lại."

Cung âu lên tiếng có cảm giác vô cùng hụt hẫng a, hắn còn chưa kịp gượng giậy đã bị đẩy ngã, đầu vô thức mà đập xuống đất.

"Cung âu, anh thật quá đáng!" Thời tiểu niệm đứng lên, oán hận mà trừng mắt nhìn hắn,  thấy Cung Âu té trên mặt đất hai mắt nhắm nghiền, nhưng lại không nổi trận lôi đình, trên mặt mồ hôi như mưa  ngày càng nhiều.

Anh bất tỉnh ư?

"Phong quản gia!"

Thời tiểu niệm lập tức kêu toáng lên, nhìn cung âu  trong tình huống này tựa hồ rất nghiêm trọng.
Cái này chắc đêm nay nhất định là không yên tâm mà ngủ được.

Thời tiểu niệm kiến thức thực sự rất có hạn vậy nên để Phong Đức sử lý sự tình lúc này là rất đúng đắn, Phong Đức nhanh chóng đưa Cung Âu  đến bệnh viện gần đó, cùng đến đó còn có một đám bảo tiêu, đi cùng với cung âu còn có thêm  một đoàn bác sĩ tư của riêng hắn.

Toàn bộ bệnh viện đều đã bị phong tỏa, tất cả các bác sĩ và điều dưỡng đều bị gọi đi nói chuyện,nhất quyết phải giữ bí mật.

Thời tiểu niệm xem thế là đủ rồi, đứng tại hành lang không biết nên phản ứng làm sao.

"Thiếu gia không phải người bình thường, bình thường đều là do các bác sĩ riêng làm kiểm tra theo định kỳ, nhưng hôm nay là do tình huống đặc biệt, chỉ có thể đến bệnh viện, chúng ta phải bảo đảm tin tức về bệnh tình của thiếu gia sẽ không tiết lộ ra ngoài."
Phong đức nhìn về phía Thời tiểu niệm cười nhạt một tiếng, rồi giải thích.

Là vì.

Cung Âu là N.E  Vượt qua cả  đoàn tổng giám đốc, chỉ cần sơ suất gì là cũng sẽ có rất nhiều biến a, nếu như hắn có đau đầu nhức óc, đoán không chừng  nếu tin tức bị lộ ta ngoài sẽ loạn một trận,  Thị trường chứng khoán của N.E cũng sẽ không biết chừng vì thế mà chấn động.

"Tôi sẽ không tiết lộ, chỉ là tôi xin phép đi trước."

Thời tiểu niệm nhìn về phía  phong đức cúi đầu chào rồi quay lưng đi.

Cung âu sau khi kiểm tra xong bước ra, là viêm dạ dày cấp tính, ăn 20 Thùng kem dạ dày không  thủng cũng là rất mừng rồi, dạ dày viêm cũng là chuyện bình thường a.

"đợi chút nữa."  Phong đức chạy lên ngăn bước không cho cô đi, "Thơì tiểu thư, cô hãy ở lại phòng bệnh cùng thiếu gia a.""Tại sao?"
Thời tiểu niệm nghi hoặc, cô đã cùng đến bệnh viện làm kiểm tra các loại kết quả đã là cô chỉ còn biết trách trời xanh không thấu lòng dân mà thôi.

"Thiếu gia trong lúc  hôn mê đều gọi tên cô, tôi thật sự rất mong thiếu gia có một người ở bên để làm bạn." Phong đức có chút áy náy  nhìn về phía cô, " Sợ là khi thiếu gia tỉnh lại không thấy được cô, thiếu gia sẽ lại giận dữ."

Tính tình của Cung Âu đâu phải cô chưa biết a.

"Gọi tên của tôi?"

Thời tiểu niệm kinh ngạc mà nhìn hắn.

Cung âu sao trong hôn mê lại gọi tên của cô, cô đối với hắn mà nói cũng không phải người  quan trọng gì, chỉ là làm ra vẻ nữ lừa đảo mà thôi.

"Đúng vậy, Thơì tiểu thư bên này."

Phong đức đưa tiểu niệm đến phòng bệnh, Thời tiểu niệm thị giác lại một lần nữa đã bị trùng kích.
Trong phòng bệnh bố trí được xa hoa sạch sẽ, gia đều đồ điện đầy đủ mọi thứ, phòng đó thật giống kiểu phòng giành riêng cho tổng thống a, trên tường chỉ toàn một màu  trắng, cô cũng rất nhanh  mà cho rằng bệnh viện này vốn chính là như vậy.

Xem ra lại là phong đức quản gia làm ra kiệt tác này a.

Chiếc giường thiết kế độc đáo kiểu dáng Châu Âu, cung âu đang nằm  đó truyền dịch, hai mắt nhắm nghiền mê ma, lông mi thật dài,  theo tầng nhàn nhạt bóng mờ, môi mỏng  hơi nhếch, lúc này cung âu không có tính công kích, không có cuồng táo.

Không thể phủ nhận hắn anh tuấn hơn hẳn người khác đôi khi  Thời Tiểu niệm có cảm giác hắn như là bước ra từ  chính nhân vật trong truyện tranh của cô, tại ở ngoài nhất định sẽ tìm không ra một ai có thể anh tú suất thần được như hắn.
"Thời tiểu niệm......  tiểu niệm......"

bờ môi mỏng  của Cung Âu khẻ nhếch, giọng nói rất nhẹ rất yếu,  nhưng tại trong phòng bệnh rất yên tĩnh nên có vẻ rất  rõ ràng.

"......"

Thời tiểu niệm ngạc nhiên.

Hắn thật trong hôn mê gọi tên của cô ư, tại sao?

Hắn đối với cô không lẽ —.—

"cô xem, Thơì tiểu thư, tôi nói rồi thiếu gia đối với cô là không tầm thường." Phong đức khẽ cười nói.

"Thời  tiểu niệm, thời.. tiểu niệm."một bên ngón tay của Cung Âu bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, lông mày nhíu chặt, trong miệng thì thào lên tiếng, "Thời tiểu niệm, hãy cứ xoa cho tôi đi."

Cho dù là  trong  cơn mê, thanh âm của hắn nghe vẫn rất bá đạo như vậy.

"......" Phong đức đã trầm mặc.

"......" Thời tiểu niệm trầm mặc.

Thật sự là gặp quỷ rồi, cô thiếu chút nữa  còn cho rằng cung âu trong mê ngủ gọi tên của cô là vì hắn thích cô.
Bất quá ngẫm lại cũng là vì hắn muốn cái gì chẳng được, nữ nhân đối với hắn không thiếu, cô hiểu rất rõ điều đó mà, nếu như không phải tưởng lầm rằng cô đã sinh con cho hắn thì không chừng hắn còn không biết cô ra sao. nghĩ đến đây, thời tiểu niệm nhẹ nhàng thở ra.

"Phong quản gia, hiện tại ta có thể đi rồi chứ?" cô quay đầu nhìn về phía phong đức.

"Đương nhiên có thể." Phong đức áy náy mà nhìn về phía cô, nhẹ gật đầu.

thời tiểu niệm quay lưng lại rồi đi thẳng.

Phong đức nhìn về phía trên giường cung âu, nhăn mày, chẳng lẽ lại là  do hắn suy nghĩ nhiều? Thời tiểu niệm trong mắt thiếu gia cũng chỉ là một người qua đường mà thôi

Có thể thiếu gia chưa bao giờ ăn một lúc lại nhiều phần kem đến vậy nên mới thế.

Rạng sáng lúc hai giờ, thời tiểu niệm về đến nhà.
Nơi cô ở trong một khu nhà tập thể. Bọn họ đều tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ, tất cả là vì nửa đêm lại có phi cơ trực thăng đáp xuống, trong đó còn có nhắc đến tên của nàng.

"......"

Thời tiểu niệm vội đội mũ áo khoác lên rồi nhanh chóng đi vào nhà, sợ bị ai đó nhìn được rồi lại hỏi han.

Cô cũng không thể nói cho mọi người, cung âu cung tiên sinh nổi tiếng thế giới hơn nửa đêm dùng phi cơ trực thăng đáp xuống  sân thượng một khu nhà bình thường là vì ăn một thùng kem.

Đây là lời nói thật, có thể ưng thuận không?

Thời tiểu niệm về đến nhà, nhanh đóng cửa lại, đau đầu được không được, thật không biết cô là không đúng chỗ nào,  lại trêu chọc tới cung âu.

Để điện thoại vẫn còn nạp điện ở một bên, điện sung được không sai biệt lắm.

Thời  tiểu niệm cầm qua điện thoại,  khởi động máy rồi hướng  phía phòng ngủ đi đến, nằm ngửa trên giường.
Điện thoại đã bật nguồn, bật lên một ca khúc rất nhẹ nhàng.

Điện thoại di động của cô là do hệ thống của N.E xếp đặt thiết kế.

Không thể không nói, N.E là Tập đoàn xếp đặt thiết kế điện thoại hệ thống là cực kỳ hoàn mỹ,  không chỉ như một tên quản gia  mà còn giống như tri kỷ mà cho ngươi công tác thống kê lấy mỗi một phần tư liệu, thế nhưng mà đối với người cô độc như cô mà nói nó chính là một loại trào phúng.

Ví dụ như hiện tại thời tiểu niệm, cô  vừa khởi động máy điện thoại trên màn hình đã hiện ra một đoạn lời nói ——

【  chủ nhân thân yêu, cô đã rời đi 390 giờ đồng hồ 25 Phút,cô có 5 tin nhắn rác, kế đó:tiếp đến 1 cuộc gọi nhớ, phải chăng cần trở về gọi?】

A.

Cô biến mất lâu như vậy, chỉ có 5  tin nhắn,  tất cả đều tin ngắn rác, cũng chỉ có một cuộc gọi nhớ.
Thật đúng là cô đơn.

Thời tiểu niệm có chút oán niệm, thật không biết cung âu tại sao tạo ra thiết kế như vậy tư liệu công tác thống kê, chính là vì trào phúng. Cô là loại người một trăm năm không mở máy cũng sẽ không có người tìm ư?

Thời tiểu niệm tiếp tục trở mình, công tác thống kê trung qq Thông tin ngược lại là cũng khá nhiều, nhưng  tất cả đều là biên tập thúc cô tranh thủ thời gian sáng tác mới manga.

Cô nhìn thoáng qua không kế đó:tiếp đến bên danh bạ, dãy số có chút nhìn quen mắt, hình như là cái nào đó thân cận vận.

Thân thiết, cô hiện tại cái đó còn có tâm tư thân thiết với ai.

"......"

Thời tiểu niệm đáp di động sang một bên, có chút cô đơn mà nhìn lên trời trần nhà.

Cho tới nay, thế giới của cô cũng chỉ có Mộ Thiên sơ cùng manga.

Mộ Thiên sơ, cô buông tha cho.
Manga, còn không có sáng tác thì sẽ không có bước phát triển mớ

cô còn thừa lại cái gì nha?

Cái gì cô cũng đều không có.

Người thất bại đến như bộ dang như cô nhất định là số ít......

Cô xoay người,  nằm lỳ ở trên giường, đem mặt vùi sâu vào cái chăn mềm mại cuộn tròn ở bên trong.

Hôm sau.

Ánh mặt trời cách đóng chặt bức màn lọt vào một điểm quang, Thời Tiểu Niệm vẫn còn đang ngủ say.

Cho dù là trong lúc ngủ mơ,lông mày cô vẫn nhẹ nhàng nhíu lại, phảng phất chút gì đó ưu tư

Điện thoại bỗng rẻo lên,là  tiếng chuông, lần lượt cuồng oanh loạn tạc.

Làm cái gì vậy?

Thời tiểu niệm bị đánh thức, xoa đầu  khiến tóc cô càng lộn xộn ngồi xuống, cầm lấy điện thoại lên, không chút khách khí tiếng hô đánh thức màng nhĩ của nàng.

" Này"

"Cung âu?" Lúc tiểu niệm nghe ra thanh âm của hắn có chút ngạc nhiên, hắn đã tỉnh? Hắn còn có số điện thoại di động cô.
"Cô còn dám chạy, cô đem tôi giày vò đến tiến bệnh viện còn dám chạy trốn?Cô không muốn sống nữa rồi chăng."

Cung âu nổi giận đùng đùng mà hướng về phía cô la mắng.

Dù chỉ là nghe điện thoại thôi nhưng Thời tiểu niệm đều có thể biết cung âu giờ phút này bộ dạng  hung thần ác  ma như thế nào. lại tái phát sao?

"Tôi không phải chạy trốn, tôi chỉ là về nhà."

Thời tiểu niệm cố gắng để cho thanh âm của mình lộ ra tâm bình khí hòa.

"Trong 10 giây nếu  cô còn không đến quỳ trước mặt của tôi mà tạ tội, cô chờ chết đi!"

________________________________

Gần tới tết rồi tui sẽ cố gắng ra chap nhiều nhiều cho các bạn đọc giả :))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play