Một đêm này, có lẽ là đêm khó ngủ nhất từ trước đến giờ của những người có mặt tại phòng bệnh số 143.

Một bệnh nhân được chuyển đến trong trình trạng ngừng hô hấp, các giác quan và bộ phận trên cơ thể đều tổn thương nghiêm trọng. Trông cậu ta cứ như vừa đào từ mộ lên, hoặc là gặp tai nạn giao thông, hoặc là bị sát thủ tra tấn. . .Tóm lại, cứ mười người thì có chín người cho rằng cậu ta sẽ không có cách nào qua khỏi đêm nay – trừ phi kỳ tích xảy ra.

Mà thân nhân của thiếu niên nọ, còn giống tử thi hơn cả bản thân cậu.

Bác sĩ không dám nhìn hắn nhiều lần, trên người của người đàn ông này tràn ngập sát khí, dù hắn đã cố gắng thu liễm khí thế nhưng vẫn khiến người xung quanh kiêng dè bảy phần. Ở cái nơi mà âm khí lởn vởn chằng chịt mịt mù như toán cao cấp này thì người đàn ông này chẳng khác nào quỷ vô thường chực chờ đợi lệnh, cho dù hắn không làm gì cả - cho dù hắn chỉ đứng đó và nhìn chằm chằm thiếu niên kia – bác sĩ cũng không kìm lòng được tỏ vẻ --- Áp lực của bọn họ rất lớn!

"Còn cứu được."

Nhóm bác sĩ nhìn trưởng khoa ngoại bình tĩnh phán một câu, đột nhiên cảm thấy hình tượng trưởng khoa vĩ đại hóa nâng tầm lên một cung bậc thần thánh.

Phòng phẫu thuật đóng cửa kín mít, ánh đèn màu đỏ tươi vẫn luôn sáng rực trên cửa phòng khiêu khích lòng kiên nhẫn của con người. Vương Tuấn Khải đứng cạnh bức tường đã ngả vàng, hai tay buông thõng, đôi mắt đen kịt như mực như bị thôi miên mà dán chặt vào cửa phòng, nếu hắn cứ đứng như thế mà không hô hấp thì dám có khi bị nhầm là tượng trang trí lắm.

Trong bệnh viện giờ này vắng người, hành lang dài như thế chỉ có tiếng gió thổi xoàn xoạt lạnh lùng qua khe cửa, bởi vì tiết trời đã hoàn toàn chuyển sang mùa đông nên không khí vừa khô vừa lạnh, bám lên sàn gạch ố màu, dùng dằng mãi không chịu đi. Phải mất tận hai tiếng sau Vương Tuấn Khải mới chậm rãi ngồi xuống, hai đùi hắn tê cứng, máu ở miệng vết thương trên người có khi do quá lạnh mà đông đặc rồi. Hắn muốn hít sâu một hơi, nhưng khí lạnh xộc vào mũi chỉ khiến hắn đau đớn, đành nhắm mắt lại, lồng ngực yên ắng và trầm mặc như cảnh vật xung quanh.

Vương Tuấn Khải rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, có hơi giật mình nhìn đèn phòng mổ. Hắn hoảng hốt giây lát, chực như đứng lên, nhưng rồi sau đó vẫn không làm gì. Đã có vài lần hắn đột nhiên giật bắn người, chống ghế bật dậy như một cái lò xo, sau đó cứ đứng thẳng tắp mà ngây ra như phỗng, cho đến khi sự hoang mang trong mắt dần rút đi, hắn mới ngờ nghệch ngồi về chỗ cũ.

Sự việc lặp lại đến lần thứ ba, đầu hắn bị vỗ một cái. Vương Tuấn Khải chầm chậm quay đầu, lại vị đập thêm một cái nữa.

"Không chết được." Lão già râu bạc khẽ vuốt cằm hai cái, tiên phong đạo cốt mà thản nhiên phất tay: "Số mệnh của cậu ta vẫn còn dài, đường công danh xán lạn, hơn nữa tình duyên chưa trọn, thế nào lại cam tâm tình nguyện chết trẻ như vậy. . . Mà, cậu bé này rất có tiền đồ, cổ nhân có câu nói thế nào? Người trải qua một lần sinh tử mới có thể công thành danh toại, giải hạn kiếp nạn xong mới hưởng an lạc dài lâu, sau này cậu ấy chắc chắn sẽ là một đối tượng tốt để bồi dưỡng, biết đâu còn có thể trở thành nhân trung long phượng. . ."

". . ."

"Còn có, bệnh viện này trước kia xây lên từ một thánh đường, Đấng sáng tạo và Thượng Đế nhất định sẽ không bỏ quên những sinh linh tốt đâu."

". . ." Vương Tuấn Khải một chữ cũng không đáp, đại khái là bị cái đống lý thuyết đông tây nhiễm tràn đạo giáo tứ phương – tây chẳng ra ta chẳng giống - của lão già làm cho nghẹn trối. Hoặc là hắn căn bản không muốn phản ứng lão già này, bởi vì khi đụng độ người như vậy, nếu bạn nói một câu, đối phương chắn chắn sẽ kéo thành mười câu chẳng có tính liên kết.

Lão Lưu già thấy hắn không nhúc nhích, cảm thán nâng cằm: "Cậu yên tâm, ta nhất định sẽ không để yên cho Cổ Quý An."

Lúc này mí mắt Vương Tuấn Khải mới giật giật vài cái, hắn quay sang nhìn lão già, mất một lúc sau mới khẽ mở miệng, khàn đặc nói cảm ơn.

Lão Lưu này, cũng là lão Lưu, nếu người ở cảnh cục trông thấy ông ta, điều đầu tiên nghĩ đến phải chăng ông già này là anh em song sinh với lão Lưu bảo vệ cảnh cục Trùng Khánh? Bởi vì hai người bọn họ, thực sự quá giống.

Thực tế, lão Lưu râu bạc là em trai của người đang ở Trùng Khánh kia, nguyên bản là quan chức cao tầng trong hệ thống chính trị, đồng thời cũng là một cố vấn có tiếng đã lui về ở ẩn.

Vì ông ta lấy thân phận là cố vấn trinh thám chứ không phải quan liêu, cho nên khi chuyển đến gần nhà Cổ Quý An sinh sống không bị Cổ Quý An nghi ngờ, mà Vương Tuấn Khải lại phát hiện ra điều này, trước khi đột nhập sào huyệt của Cổ Quý An, hắn đánh tiếng gió với lão Lưu, nhờ ông ta giúp đỡ và xuất hiện khi cần.

Nói cho cùng, Cổ Quý An có xây dựng kế hoạch hoàn mỹ thế nào cũng chẳng ngờ được hàng xóm lại là tay trong.

Lão Lưu tặc lưỡi vài tiếng, như thường lệ vỗ vai Vương Tuấn Khải hai cái, lão và Vương Tuấn Khải chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, mà bọn họ lại có cùng mục đích là vạch trần bộ mặt của nhà họ Cổ, vì thế ông ta chỉ có thể giúp đến đây.

"Trước khi tạm biệt, tôi nên cảnh báo cậu một tiếng." Lão Lưu chắp tay sau mông, rất có phong thái thế ngoại cao nhân, nhàn nhạt nói: "Đề phòng người bên cạnh cậu. Mà tôi cũng nghĩ cậu biết đối phương là ai rồi."

Lão già đi rồi, hành lang lại chỉ còn Vương Tuấn Khải. Hắn chẳng thể triền miên suy nghĩ, chỉ có thể tập trung vào ánh đèn tẻ nhạt, nhìn đến hoa mắt.

Ca phẫu thuật kết thúc lúc hơn năm giờ sáng, toàn bộ quá trình kéo dài năm tiếng đồng hồ.

"Tôi chỉ có thể nói. . ." Bác sĩ phẩu thuật kéo khẩu trang, thở phì phì như vừa đỡ đẻ xong, mệt đến chân liêu xiêu lảo đảo phải để đồng nghiệp bá vai đỡ bớt: "Sức sống của cậu ấy rất mạnh mẽ."

"Khi cậu đưa cậu ấy vào, cậu bé đó cơ hồ đã chết, tim không còn đập, sinh lực thân thể dần xói mòn, thậm chí nếu không phải cơ thể cậu bé còn ấm, chúng tôi đã nghi ngờ cậu mang vào là một thi thể chứ không phải người bệnh. Nhưng mà tim ngừng đập không có thể nghĩa là não chết. . ."

"Ý thức của cậu ấy, tồn tại như một tiên đề bất diệt."

Bác sĩ nhìn Vương Tuấn Khải một lát, lộ ra ánh mắt đồng tình mãnh liệt: "Quả thật, nếu tôi có bạn trai như cậu, dù có chết cũng phải đội mồ sống lại để ân ái mặn nồng."

". . ." Vương Tuấn Khải chuẩn bị ném hết bọn người này ra khỏi phòng. Giải phẫu xong rồi còn lải nhải cái gì?

Vương Nguyên được chuyển sang phòng hồi sức rất nhanh, tình trạng của cậu hiện tại là tổn thương vùng khứu giác và thị giác, đồng thời vì shock phản vệ quá mức mà ảnh hưởng không nhỏ đến phổi cùng các cơ quan hô hấp khác. Tuy nhiên như đã nói từ trước, ý thức sinh tồn của Vương Nguyên rất mạnh, loại ý thức này giống như cơ chế tự bơm máu của nhân vật trong trò chơi điện tử hoặc giống như là chức năng tự hồi phục vết thương của thực vật vậy, dù tốc độ tự chữa lành cực chậm, nhưng chỉ cần như vậy là đủ để y học có thể nắm lấy, kéo cậu từ nửa bước quỷ môn quan trở về nhân gian.

"Cho dù là thế, sau này cậu ấy cũng không còn khỏe khoắn như xưa nữa." Bác sĩ vẫn chưa ngừng huyên thuyên rốt cuộc cũng đi vào trọng tâm: "Cậu cần phải hết sức hết sức hết sức chú ý đến cậu ấy khi thời tiết thay đổi hoặc là không khí có vấn đề. Đặc biệt, tuyệt đối không được để cậu ấy tiếp xúc với bất kỳ thứ gì có liên quan đến hoa anh túc."

Vương Tuấn Khải gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn người nằm trên giường bệnh, không rõ đang nghĩ gì. Bác sĩ nói thêm vài câu, dẫn theo đoàn người rời đi.

Bọn họ quay lưng về phía Vương Tuấn Khải nên không hề biết, hắn vốn dĩ chỉ nhìn Vương Nguyên, bỗng dưng chuyển mắt về phía người mặc blouse trắng đi cuối cùng.

Người ta thường nói, đêm dài lắm mộng.

Trời đã tảng sáng nhưng bầu trời bên ngoài vẫn còn tối tăm, không khí hơi ẩm thấp của bệnh viện càng làm cho người ta có cảm giác khó chịu.

Mà hễ Vương Tuấn Khải khó chịu, chắc chắn hắn sẽ không nhẫn nhịn.

Hắn dễ dàng túm được cổ tay của người lạ mặt, khống chế đối phương quỳ xuống, hất bay khẩu trang che mặt.

Willie.

Vì đâu mà Willie có mặt trong số những kẻ đã phẫu thuật cho Vương Nguyên?

"Cậu sớm đã phát hiện?" Willie chẳng thèm giấu nữa, lạnh nhạt nhìn Vương Tuấn Khải: "Cậu đã chú ý khi tôi bước ra từ phòng bệnh."

"Lúc bọn họ đưa Vương Nguyên vào phòng giải phẫu, chỉ có hai bác sĩ và bốn phụ tá. Nhưng khi bước ra, lại dư ra một người không biết xuất hiện từ đâu." Vương Tuấn Khải điềm tĩnh nói, cổ tay lại siết rất chặt, khớp xương tay Willie cơ hồ bị hắn nắm vặn vẹo: "Chỉ có một trường hợp duy nhất, anh đã sớm có mặt trong phòng giải phẫu, trước khi Vương Nguyên được đưa vào."

"Nếu đúng thế thì sao? Tôi là cứu Vương Nguyên." Willie nhún vai, nhưng vì tay bị động nên chỉ có thể khó khăn quay đầu liếc nhìn hắn: "Nếu không có tôi, ban nãy cậu ta đã sớm chết."

"Bởi vì anh chính là người hiểu rõ bệnh của em ấy nhất sao?" Hắn thều thào, gần như là thỏa hiệp.

"Thế cho nên cậu đừng có hỏi mấy câu vớ vẩn như vậy nữa." Willie bất đắc dĩ đáp. Vương Tuấn Khải cư nhiên buông anh ta ra thật, chỉ là không còn kính trọng anh ta như xưa nữa.

Từ lúc Vương Nguyên mất tích hắn đã ráo riết truy lùng, dĩ nhiên cũng phong phanh biết được Willie chính là kẻ đã bắt cóc Vương Nguyên từ trong dữ liệu não của Vương Hách Lượng. Cũng nhờ đó hắn mới có thể nắm rõ phương hướng di chuyển của Cổ Quý An, lần mò đến nơi. Vương Tuấn Khải làm việc chung với Willie chỉ mới ba năm, hắn cũng chẳng biết Willie có quá khứ oanh liệt thế nào, chỉ là hắn cảm thấy hành vi này của Willie quá gấp gáp, còn không phù hợp với logic.

Nếu Willie và Vương Nguyên cùng biến mất một lúc, chẳng phải sẽ rất đáng ngờ sao?

"Anh làm gì em ấy?"

"Cậu rốt cuộc cũng nói được một câu có giá trị." Willie tặc lưỡi: "Cậu ta bị shock dị ứng nặng quá, phản vệ đến mức mạch máu đều vỡ, đường hô hấp bị chặn, máu lại đông quá nhanh, làm cho cậu ta rơi vào tình trạng chết ngạt trên cạn, tạm thời ngừng thở. Tôi bèn dùng biện pháp kích thích khứu giác. . ."

Willie nói rõ tình trạng của Vương Nguyên, cũng đảm bảo cậu đã qua cơn nguy kịch, chỉ là trong thời gian này tốt nhất cứ đưa tin ra ngoài là thiên tài Vương Viên đã chết vì một thí nghiệm dơ bẩn của Cổ gia.

Vương Tuấn Khải nhìn Willie: "Tư thù cá nhân?"

"Cũng có thể nói là vậy." Willie mỉm cười.

Nụ cười này khá là kỳ dị.

Vương Tuấn Khải đề phòng nhìn anh ta, Willie bật cười phá lên: "Không hổ là cảnh sát trưởng, nhạy như thế."

"Nhưng cũng muộn rồi."

Willie nhướng mày, ngón tay búng tách. Vương Tuấn Khải vịn tường choáng váng, địch ý cảnh giác.

"Yên tâm, tôi chỉ là không muốn bị cậu bắt sớm vậy. Thời cơ chưa tới, tôi còn nhiều việc phải làm."

"Tôi cũng không thể để anh đi được." Hắn lạnh lùng đáp, chân mày khẽ giật, cả người căng ra quay phắt về phía sau, nhưng vẫn không kịp đỡ đòn từ đối phương, bất quá hắn vẫn phản xạ tung quyền cước chống trả, làm cho cả hai bên ngã lăn quay.

Người đàn ông dở khóc dở cười té nhào, nhìn Vương Tuấn Khải đã hôn mê, ném kềm điện trong tay mình, dẫn theo Willie đi mất.

Đồng hồ gõ sáu giờ sáng, Vương Tuấn Khải từ trong hoài nghi tỉnh lại.

Việc đầu tiên hắn làm là quét mắt đi tìm Vương Nguyên, sau khi xác định cậu vẫn yên ổn nghỉ dưỡng, lập tức đánh điện thoại cho Tiêu Bắc.

Vương Hách Lượng mấy ngày nay bị nhốt trong căn phòng tối đen như mực, bất kể ngày hay đêm đều không nhìn thấy ánh sáng, tinh thần ảnh hưởng không ít, vừa cáu kỉnh vừa buồn bực. Chỉ là gã không có cách nào phát tiết, bụng thì đói lại còn vấn đề sinh lí, nếu không phải nơi này đâu đâu cũng là bẫy thì gã đã sớm giải quyết tại chỗ rồi.

Trong một số hoàn cảnh, WC là chân ái.

Tiêu Bắc mặt lạnh như tiền lượn đến, khinh khỉnh liếc gã một cái, nhấn nút. Toàn thân Vương Hách Lượng tê tái không nói nên lời, ngắc ngứ mãi mới mắng được một chữ, lại bị ánh mắt 'dám nói tôi nuốt anh' của người nào đó làm cho câm nín, bị ép hỏi cũng chỉ có thể chật vật trả lời nửa đúng nửa sai.

Tiêu Bắc lại giật cho gã lần nữa, Vương Hách Lượng triệt để nhắm mắt xuôi tay.

À đâu, không thể gọi gã là Vương Hách Lượng.

"Kẻ đang đột nhập vào tổ chức tàng trữ chất cấm và tạo lập nghiên cứu bất hợp pháp đó mới là Vương Hách Lượng." Gã thở dài, mạnh mẽ trút một hơi trăn trối: "Nghe đâu, hắn có biệt danh là 12369."

Hết Chương 90

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play