Anna rõ là có mục tiêu tìm đến.
Hoàng Kỳ Lâm nhíu mày nhìn Anna lần mò đến cửa phòng một người, dường như đã biết trước thứ trong lọ tương kia chính là máu tươi mà tạt thẳng lên cửa lớn, ánh mắt vặn vẹo vui vẻ nhìn cánh cửa phút chốc nhuộm đầy máu tanh. Cô ta đột nhiên nhìn về phía này khiến Hoàng Kỳ Lâm rụt cổ ẩn nấp, lắng tai nghe động tĩnh tiếp theo.
Cậu ta vừa thấp thỏm vừa hoạt động giác quan thu thập thông tin, không thấy hình không thấy dáng, chỉ nghe thấy tiếng dép loẹt quẹt kéo lê biến mất khỏi đoạn gấp khúc hành lang.
Vương Tuấn Khải như hậu bối linh thình lình xuất hiện, vỗ vai cậu ta một cái dọa Hoàng Kỳ Lâm suýt thì nhảy dựng lên.
"Ôi chao, sếp!!"
Vương Tuấn Khải đanh mặt nhìn xung quanh: "Anna đâu?"
"Đã đi rồi." Hoàng Kỳ Lâm chỉ chỉ vào cửa phòng đầy máu, nhỏ giọt xuống sàn đọng lại một vũng lớn như thể chính cánh cửa kia mới là thứ đang chảy máu vậy: "Sau khi thực hiện xong việc đó, cô ta cứ vậy mà đi luôn, a, sếp, anh biết phòng này là của ai chứ?"
"Andria Li."
"Ách, cái cô Anna này có thâm thù đại hận gì với Andria Li sao?"
Vương Tuấn Khải im lặng không đáp, ánh mắt thủy chung tìm kiếm người nào đó.
"Lúc đến đây cậu có phát hiện ai nữa không?"
"Không a, chỉ có mình tôi với cô Anna, nói ra cũng thật kinh dị, cô ta xõa tóc đi lung tung trong nhà giống như hồn ma nữ quỷ vậy. . .Tự nhiên tôi thấy lạnh lẽo dễ sợ. . ."
Lực chú ý của cậu ta chỉ đặt trên người Anna, dường như không phát hiện điều bất thường.
Hoàng Kỳ Lâm có tiếng là trinh sát đặc nhiệm, vậy mà một người bình thường như Vương Viên bám theo cũng không phát giác ra là sao? Vương Tuấn Khải dĩ nhiên không nghi ngờ năng lực đàn em có vấn đề, ngược lại thận trọng đối với Vương Viên hơn. Hắn nhìn một vòng cũng không thấy có dấu vết gì chứng tỏ cậu đang nấp xung quanh nơi này, cau mày trở về phòng nghỉ. Nhìn cánh cửa bên cạnh phòng mình đóng chặt im lìm, Vương Tuấn Khải dứt khoát quay đầu.
Nửa đêm về sau không có động tĩnh gì nữa.
Anna sau khi thực hiện xong hành vi quái dị, trở về phòng ngủ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Sáng hôm sau cô ta vẫn ung dung đến phòng bếp làm việc, tựa hồ những chuyện thế này đã làm mấy trăm lần. Hoàng Kỳ Lâm quan sát một hồi, chạy đi tìm người trong nhà điều tra, bọn họ đều không nói Anna không có gì kỳ quặc, còn rất đáng thương.
"Anna là con gái lớn trong một ngôi nhà khó khăn ở phía tây trung đại lục, cha mẹ đều mất chỉ còn lại một em trai nhỏ hơn vài tuổi. Theo điều tra người em này đang du học ở nước ngoài do lấy được học bổng trong trường, nhưng chiếu lời hàng xóm xung quanh, em cảm thấy chuyện này có chỗ không hợp lý." Hoàng Kỳ Lâm phẩy phẩy tay tỏ vẻ không lấy được ảnh của cậu em trai Anna, lắc đầu: "Em hack thử, giả vờ liên lạc vài người trong danh bạ điện thoại của Anna, họ đều nói Anna thỉnh thoảng vẫn về nhà thăm nhà, nhưng em trai cô ta, từ lúc đi du học đến giờ chưa từng xuất hiện, điều kỳ lạ là ngay cả một thông tin cũng không có, giống như cậu ta mất hút khỏi thế giới vậy."
"Có gì kỳ quái đâu? Biết đâu cậu ta không thích về nước mà muốn ở nước ngoài định cư thì sao?"
"Cái chính là Anna cũng tránh nhắc đến cậu ta, mỗi khi có người hỏi han cậu ta thế nào, Anna đều qua loa cho xong. Họ đều nói Anna trước kia cực kỳ thương em trai, bây giờ như vậy có lẽ hai chị em xảy ra xích mích, ai cũng bảo đều là người nhà, bỏ qua cho êm ấm thuận hòa, thế là Anna nhìn đối phương như người chết." Hoàng Kỳ Lâm khoa trương múa may: "Vẻ mặt cô ta hệt như thể em trai đã gây ra tội gì tày trời vậy."
"Có khi nào người này là đối tượng đã gây ra bóng ma tâm lý cho Anna không?"
"Ý anh là biến cô ta thành người có phản ứng kỳ quái với máu?"
Willie gật gù: "Rõ ràng là triệu chứng của bệnh hoang tưởng."
Đúng vậy – Hoàng Kỳ Lâm gật đầu cái rụp – Ai đời nửa đêm đi tạt cho cửa phòng người ta đầy máu.
"Phải rồi, sáng nay đội hỗ trợ ở -. . ." Willie nói nửa chừng, bỗng nghe thấy tiếng hét kinh dị ở dưới lầu. Cả ba người nhìn nhau, chắc mẩm đã có người nhìn thấy máu gà dính trên cửa phòng Andria Li.
Vương Tuấn Khải dẫn đầu bước xuống, chỉ thấy bà Mary ngã ngồi dưới đất, Touri đang nâng bà dậy, các người hầu khác nhỏ giọng bàn tán, còn Anna và một người nữa vẫn đứng yên bất động trong góc, kẻ âm u người trắng bệch mặt, dù sao tình cảnh cũng khá là buồn nôn. Họ nhao nhao xác nhận chuyện này chưa từng xảy ra, càng làm cho sự khiếp sợ dễ dàng biến thành bóng ma tâm lý.
Hắn thấy Vương Viên yên lặng mím môi, ánh mắt có chút phức tạp nhìn chằm chằm Anna, người này quả nhiên đã chứng kiến mọi chuyện, vậy mà không có hành động gì. Theo lẽ thường, nếu là người khác đã chạy đến báo với cảnh sát bọn hắn rồi.
Rốt cuộc Vương Viên diễn vai gì trong vụ án này?
Vương Tuấn Khải khẽ ghìm nắm tay, hắn không nên đa nghi như vậy, hắn sớm đã mang thành kiến với Vương Viên, chỉ cần một hành vi khác thường của cậu cũng đủ làm cho hắn ngờ vực không ngừng. Vương Tuấn Khải ép mình ở logic của người bình thường suy nghĩ mới tạm dời nghi hoặc đi, phân phó Hoàng Kỳ Lâm và Willie chụp ảnh nghiên cứu hiện trường.
Bọn họ đã làm việc này một lần, lúc này chỉ là ra vẻ để trấn an tinh thần quần chúng. Sau khi đã biết Anna là thủ phạm, mà hiện giờ bọn họ vẫn trông thấy Anna giả vờ sợ hãi trong nhóm người làm, Vương Tuấn Khải không thể không thừa nhận tố chất thần kinh của Anna khá tốt, ngụy trang rất tốt, thật giống người nào đó. Hoàng Kỳ Lâm cũng đã kiểm chứng cô ta không mắc bệnh tâm thần phân liệt, vì vậy toàn bộ đều là mặt nạ của Anna.
Điều kỳ quái là, Liêu San San nhìn thấy hình ảnh này liền biến sắc.
Dù cô thu liễm thần thái rất nhanh cũng không thoát khỏi ánh mắt của Wllie. Pháp y tiên sinh nghiền ngẫm biểu cảm của Liêu San San, bật điện thoại nói gì đó với đầu dây bên kia.
Suốt một ngày, không khí của tòa lâu đài chìm trong sự nặng nề khó chịu, hoàng hôn buông xuống càng khiến cho mọi người bất an hơn. Vivian và Dạ Nhất từ bên ngoài trở về mang theo đoàn hỗ trợ của cảnh cục, mọi người nhanh chóng tiến hành xử lý xác chết, dọn dẹp đâu ra đó mới có chút sinh khí của thuở ban đầu. Vương Tuấn Khải nhìn có vẻ như đang nghe báo cáo, thực chất vẫn luôn chú ý đến sắc mặt muốn nói lại thôi của Vương Viên, hắn không muốn lật tẩy cậu nhanh như vậy, biết đâu trong quá trình theo dõi Anna, cậu đã phát hiện ra điều mà Hoàng Kỳ Lâm không thấy.
Đương khi Vương Nguyên thấp thỏm đến gần Vương Tuấn Khải, trên lầu phát ra tiếng hét kinh hoảng của Liêu San San.
Trên cửa phòng cô ta hiện tại cũng dính đầy một màu đỏ tươi. Người làm trong bếp hai mặt nhìn nhau, ai nấy đều kinh sợ co rụt người. Liêu San San ngã ngồi dưới đất, trên người còn khoác áo choàng tắm chứng tỏ mình vừa mới từ phòng tắm bước ra.
Vương Nguyên há há miệng, lại không phát ra được âm thanh nào. Ánh mắt cậu dừng lại tại ngón tay sơn đỏ chót của Liêu San San, theo bản năng khẽ liếc Vương Tuấn Khải, sau đó, Vương Nguyên giật bắn người.
Anh hai đang nhìn cậu!
"Anh. . ." Vương Nguyên nuốt nước bọt: "Anh, em,. . ."
"Đây là chuyện gì chứ, tại sao lại là phòng tôi. . ." Liêu San San cuống cuồng đứng dậy, thoáng chốc lãnh lệ trừng trừng Touri, lớn tiếng chất vấn: "Anh đang đùa trò gì vậy hả?"
"Tôi?" Touri chỉ chính mình, cũng kinh ngạc không kém: "Liên quan gì đến tôi?"
"Còn nói không phải, đây căn bản không là máu, mà là màu vẽ!! Trong nhà này có ai dùng màu vẽ chứ!"
Touri không cho là đúng: "Đúng là chỉ có họa sĩ mới cần màu vẽ, nhưng pháo đài lớn như vậy, tôi làm sao quản được có ai trộm vào phòng tôi đánh cắp màu vẽ chứ! Hơn nữa không phá phòng ai lại phá ngay phòng cô, cô tự xem lại mình đã làm cái gì khiến người ta khinh nhờn đi!"
"Touri, cậu bình tĩnh." Vương Nguyên trấn an vỗ vai Touri, hiếm khi họa sĩ nóng nảy, vẻ mặt Touri đều nhăn tít lại, họa sĩ dùng dằng quay đầu đi, dường như đã bị chọc giận triệt để. Vương Nguyên áy náy nói xin lỗi Liêu San San, còn tự tay lau sạch cánh cửa dính sơn dầu, cô ta mới vừa lòng hừ lạnh coi như bỏ qua. Vương Tuấn Khải cười lạnh trong lòng, nhìn xem em trai quý hóa của hắn kìa, luôn luôn giở bản tính bạch liên hoa ra hòa giải, còn dùng lý lẽ làm mát lòng người khác.
Một buổi đêm yên bình như cũ, chỉ là camera vẫn còn hoạt động trong lỗ chìa khóa cửa phòng Anna. Chỉ thấy cô ta một lần nữa đẩy cửa ra ngoài, lẳng lặng xuống bếp sau, trong tay đã mang theo một lọ thủy tinh trống không, Hoàng Kỳ Lâm đêm trước thức trắng đã mệt chết, bây giờ đang ngủ gục trên sofa, bọn họ có hành động mới nên nhất cử nhất động của Anna chỉ có một mình Vương Tuấn Khải trông chừng.
"Sẵn sàng chưa?"
"Sẵn sàng!"
Willie sờ cằm nhìn cô gái mặc váy trắng toát xõa tóc tung ra đứng trước mặt mình, bờ môi bôi một lớp son màu xám xịt u ám, giơ ngón cái khen ngợi. Cái cô nàng Vivian của đội bọn họ, nữ công gia chánh không giỏi cái nào, còn có sở thích cuồng linh dị thần quái, đặc biệt là quái lực loạn thần chẳng sót tiểu thuyết nào, cá tính thật mạnh. Hôm nay Vivian trong bộ trang phục cosplay nữ chính của The Ring, mang theo lọ nước sốt lặng lẽ tiến đến cửa phòng Liêu San San, phía sau hai cái đầu đen nhô ra trông chừng, tình cảnh tối tăm u ám chẳng khác gì phim kinh dị.
Biểu hiện ban tối của Liêu San San dữ dội như vậy, chắc chắn trong lòng có quỷ.
Vương Tuấn Khải thân là đội trưởng, đáng lẽ ra mấy việc này hắn không nên cho phép, thế nhưng nếu vụ án này kéo dài càng lâu, hắn ngày ngày phải đối mặt với người hắn chẳng ưa thích, quả thật là làm khó hắn. Hơn nữa, kéo dài tiến độ có nguy cơ làm mất chứng cứ, phán đoán không chính xác, tệ nhất là để hung thủ chạy thoát.
Vương Tuấn Khải nhìn ba người Vivian đi rồi, tầm mắt đặt lại màn hình camera. Hắn hơi giật mình nhìn bóng người loáng cái lướt qua camera, nội tâm mâu thuẫn.
Chắc không phải lại là Vương Viên đi?
Cậu ta thích quản chuyện thiện hạ thật.
Trong hành lang tối mò chỉ loáng thoáng vài tia sáng yếu ớt, camera lại không thu được tiếng nên Vương Tuấn Khải không nghe được cái gì. Hắn thoáng sốt ruột, rời khỏi phòng đến nơi lắp camera, chỉ thấy Anna đi từ đầu hành lang bên kia tới, hắn vội vàng nép vào chiếc đồng hồ to đùng.
Đồng hồ phát ra tiếng kẽo kẹt ken két, Anna tựa hồ không để ý, ngược lại cúi đầu bước thật chậm, trên mặt không có biểu tình. Điều khiến Vương Tuấn Khải giật mình là tay cô ta vậy mà lấm lem bùn đất, trên chân lại sạch sẽ kỳ quái.
Hắn nghi hoặc nhìn lọ thủy tinh, phát hiện bên trong không biết từ khi nào đã đổ đầy chất lỏng đỏ tươi. Trong không khí thoảng qua mùi tanh nồng nhàn nhạt, trực giác làm việc nhiều năm làm cho thần kinh hắn căng thẳng, thiếu chút nữa đã xông ra cướp lọ thủy tinh.
Vương Tuấn Khải có dự cảm không lành.
Hắn đợi Anna khóa cửa phòng, lập tức đi theo hướng cô ta bước vào ban nãy. Trên mặt đất quả nhiên không có dính chút bùn, càng khiến hắn tin tưởng vào phán đoán của mình. Vương Tuấn Khải chạy một mạch đến phòng Vương Viên, cũng không quan tâm cửa có khóa hay không, đạp cửa xông vào.
"Dì Maya, dì Maya!!" Hắn không thấy cậu đâu, ánh mắt trầm xuống, nửa đêm gọi một người cao tuổi thức dậy là chuyện không nên, nhưng hắn phải xác định một thứ.
"Dì Maya, trong nhà chúng ta có động vật sống nào không?"
Dì Maya cũng không tức giận, chỉ là có chỗ mơ màng, nghe hắn hỏi liền mờ mịt lắc đầu, thanh minh rõ ràng: "Sau khi cửa phòng của ông chủ quá cố bị phá hư, cậu Touri liền không cho phép động vật sống lưu động trong nhà nữa."
"Ngay cả gia cầm thực phẩm cũng không?"
"Không có!" Dì Maya hiển nhiên không hiểu ra sao, nhưng xuất phát từ bổn phận của công dân vẫn thành thật trả lời, ai biết được Vương cảnh quan vừa nghe xong lập tức phi ra ngoài, trông dáng vẻ hình như rất gấp gáp.
Lẽ nào lại xảy ra chuyện gì nghiêm trọng?
. . .
Vivian vừa nhón chân bước ra, tiếng động nhè nhẹ trên mặt đất khiến cô vụt quay lại. Willie trơ mắt nhìn 'ma nữ' bổ nhào về phía mình, nếu là người khác đã sớm tê tái tâm hồn mà lăn ra chết giấc: "Sao vậy?"
"Có người!!"
Wiilie: "Anh và Dạ cũng là người nha. . ."
Dạ Nhất bất đắc dĩ: "Ý cô ấy là có người đến." Vivian siêu phong nhĩ của cảnh cục, hầu hết mọi người đều không biết, chỉ có anh và đội trưởng trong một lần làm nhiệm vụ ngẫu nhiên biết được, Vivian có khả năng nghe thấy những âm thanh tần số cao hoặc thấp hơn so với ngưỡng nghe của con người. Vivian gật đầu đưa tay lên môi, ánh mắt nghi hoặc đảo đến bóng dáng đã xuất hiện trong tầm mắt.
Như lần trước, Anna thẳng thừng đổ lọ thủy tinh lên cửa phòng, trước kia là Andria Li, hiện tại, là Liêu San San.
"Nồng quá. . ." Willie che kín mũi, cùng hai người còn lại nhăn mặt kinh hãi --- Đây, là mùi máu gì mà tanh quá vậy!
Hết Chương 9