Willie nói mình sẽ không gây nguy hiểm cho Vương Nguyên là sự thật.

Nhưng, Willie là một kẻ thất thế trong tổ chức, bị lớp người sau coi thường lấn át, cũng là sự thật.

Cổ nhân có câu, muốn người khác không biết, trừ khi bạn đừng làm.

Từ sau khi Touri và Vương Nguyên tách ra, cậu chàng hỗn huyết này tuyệt nhiên không dám báo cảnh sát, sợ bọn họ huy động lực lượng tìm kiếm Vương Nguyên sẽ thuận lợi cho Cổ Quý An. Nhưng cậu ta không báo thì người nhà cũng phát hiện, không đầy mười giờ sau khi Vương Nguyên biến mất, hình ảnh của cậu đã được phát tán lên mạng lưới thông tin toàn cầu, cứ như là được treo thưởng với tổng tiền lên đến con số thiên văn vậy.

Chuyện lông gà vỏ tỏi cảnh sát còn có thể điều tra được chứ đừng nói là vụ bắt cóc lớn đến thế.

Vương Nguyên là một người sống sờ sờ ra đó, còn là mục tiêu của cựu cảnh sát hình cảnh phương đông, có khó gì để tìm ra tung tích cậu?

Khoảnh khắc khi Vương Nguyên bị phát hiện, tim cậu chỉ đập mạnh một chút, dù sao cậu cũng sớm chiêm nghiệm được hiệu suất làm việc của cảnh sát Bắc Kinh nhanh đến mức nào.

Ngược lại với sự bình tĩnh trước sóng gió của cậu, Willie lại cực kỳ gấp gáp. Anh ta cứ như vậy vứt hết công việc ở tổ chức, vội vàng chạy đến nơi giam giữ Vương Nguyên.

"Cổ Quý An! Tôi đã nói Vương Nguyên là sản phẩm thí nghiệm của tôi! Ông không có quyền được chạm vào cậu ta!!"

Vương Nguyên bị che kín mắt, không thể nhìn thấy được gì, bên tai văng vẳng âm thanh chửi bới kịch liệt của Willie, theo bản năng quay đầu về phía đó. Một người kèm cặp cậu khẽ hừ một tiếng, đẩy Vương Nguyên về phía trước, không để cậu có cơ hội phán đoán tình hình.

Tiếng động ẩu đả đánh nhau ở phía ấy cho cậu biết, Willie bị người của Cổ Quý An bức lui về phía sau, dường như cảm xúc của anh ta không thể khống chế, cầm súng bắn về phía Cổ Quý An.

"Mau bỏ Vương Nguyên ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát. . .A!"

Cho đến khi Vương Nguyên bị đưa lên xe, Willie vẫn chưa ngừng đuổi theo, một mực mắng nhiếc Cổ Quý An không tiếc lời, một mặt dùng vũ khí vũ trang liên tục công kích ông ta.

Cổ Quý An có lẽ ngại anh ta phiền, sai người chụp thuốc mê đối phương rồi ném về phòng giam, lẩm bẩm: "Thằng oắt đó thế mà quên ta cũng là cảnh sát à. . ."

"Ông và Willie không cùng một bọn sao?" Vương Nguyên ngồi đối diện Cổ Quý An, hai bên là vệ sĩ nghiêm cẩn canh chừng, khiến cậu cảm thấy buồn cười: "Ông cho rằng tôi là David Copperfield hay là Đại La Kim Tiên, không cần quá cẩn thận như vậy đâu."

"Nếu cậu chỉ đơn giản là một thiên tài âm nhạc, thì tôi cũng không tốn sức để bắt cậu về như vậy." Cổ Quý An khẽ bật cười, nâng tay cầm đồ chơi trên tay: "Cậu thế nào lại cho rằng tôi và thằng oắt ất ơ ấy cùng phe? Nếu Willie có được sự nâng đỡ của tôi, nó có thể trở nên tồi tệ như thế sao?"

"Biết đâu được. Có một người quen như ông, bị giết lúc nào cũng không biết."

"Đừng nói thế, trị an đất nước này vẫn còn một phần nhờ vào ta cả đấy." Lão già cười không rõ nghĩa, dễ như ăn kẹo mà mang Vương Nguyên ra khỏi tay Willie, đưa cậu đến một nơi khiến Vương Nguyên ám ảnh đến tận sau này.

Vương Nguyên đã từng chứng kiến không ít người bị đem ra làm vật thí nghiệm của thủ lĩnh, ví dụ như nghiên cứu cấy ghép người và cá để tạo thành nhân như, một cô gái trẻ xinh đẹp người Âu bị mang ra chia sẻ. Bọn họ lấy đi đôi chân của cô, dùng đuôi cá heo để lắp ghép hai phần thân thể vào nhau trong tình trạng cô ta vẫn còn tỉnh táo. Chờ đến khi chỗ nối giữa hai phần thân thể xảy ra phản ứng bài xích, nửa dưới của cô gái đã thối rữa đến độ thịt không còn dính vào phần xương được nữa, sau cùng cô ta chết vì phân hủy với tốc độ quá nhanh.

Hay như ý kiến kinh tởm của kẻ chuyên nghiên cứu về thực vật. Gã ta một lòng nuôi mộng chế tạo thành công người có thể không cần ăn cũng sống, sử dụng ánh sáng và nước để quang hợp cùng hô hấp, sử dụng cơ chế hoạt động của thực vật để sinh tồn. Gã ta gieo một hạt giống vào cơ thể người đàn ông cao to vạm vỡ, hằng ngày nuôi nó bằng oxi nguyên chất cùng phân dinh dưỡng cho cây. Ý tưởng của gã điên rồ đến độ những kẻ còn lại tham gia vào thí nghiệm cũng khiếp hãi, nhưng không thể phủ nhận sự đánh giá cao của thủ lĩnh dành cho gã.

Cuối cùng, rễ cây cũng mọc lên trong người nạn nhân, đâm chồi tứ phía, hút hết toàn bộ máu và dưỡng chất trong cơ thể người đàn ông, giết chết anh ta bằng cách rút cạn máu thịt.

Tựa như tà thuật bàng môn vậy.

Điều đáng sợ là thủ lĩnh vẫn chưa từng từ chối những ý kiến đề xuất thực hiện thí nghiệm đó. Năm ấy nếu không phải bọn họ cứu cậu từ dưới biển lên, cho cậu một thân phận và đưa caậu trở về Vương gia, Vương Nguyên đã sớm tố cáo bọn họ từ lâu. Cho dù vụ việc có bị nội ứng của tổ chức trong bộ máy cầm quyền phát hiện ém nhẹm, chỉ cần một góc phần tư của sự thật bị phơi bày ra ánh sáng, tổ chức cũng sẽ mất một khoảng thời gian rất lâu để phục hồi như cũ.

Nhưng cậu đã không còn cơ hội đó.

"Chấp nhận sự thật rồi ư? Dễ dàng quá khiến ta cảm thấy khó tin." Cổ Quý An sai người nhốt Vương Nguyên vào một bể bơi không chứa nước, phía trên giăng một tấm lưỡi sắt nặng nề. Cậu bị ném xuống đáy bể, nắng nóng chói chang chiếu xuống khiến da thịt Vương Nguyên nóng rát, chẳng mấy chốc đã làm cho cậu kiệt sức thấy rõ.

"Đừng để nó chết." Lão ta phân phó một câu như thế, đám tay sai lập tức vây quanh hồ bơi, cầm trong tay vũ khí sẵn sàng đợi lệnh.

Vương Nguyên rúc vào một góc né tránh ánh nắng, cậu có thể xác định nơi này gần phía nam đại lục, dù nắng gắt nhưng hiện tại là mùa đông, có lẽ chẳng bao lâu nắng sẽ tắt nhanh thôi. Vương Nguyên im lặng nhìn 'nhà giam' kiểu mới dành cho mình, không khỏi cười khổ, Cổ Quý An dứt khoát lật mặt với cậu, xem bộ dáng có lẽ là muốn đem cậu biến thành một thứ vũ khí sinh học nào đó không có sơ hở, rồi ném cho Akai.

Bất quá, trừ phi giết chết cậu, nếu không thì cậu vĩnh viễn cũng không thể kháng cự được dị ứng hoa anh túc.

Vương Nguyên phơi nắng khá lâu, cậu không có khái niệm thời gian, hỏi ai cũng không trả lời, nên không rõ mình đã nằm ở đây bao lâu rồi. Cậu chật vật ngẩng đầu, nắng chói chang dường như có dấu hiệu giảm, nhưng phải chăng đó chỉ là ảo giác của cậu?

Vương Nguyên hoa mắt, ngã gục ngất xỉu.

Không biết trải qua bao nhiêu giờ, ánh nắng đã dần lui tán.

Cơ thể chẳng khác nào miếng hút ẩm đang bị bốc hơi nước, quần áo dơ bẩn đều bị mồ hôi thấm đẫm. Vương Nguyên thở dốc cố gắng lùi vào nơi ít nóng nhất, nhưng hồ bơi chẳng có góc chết nào nữa, cậu chỉ phải oằn mình cuộn lại thu hẹp diện tích tiếp xúc. Cậu hiện giờ không có cách nào phản kháng, càng không thể chạy thoát khỏi tay lão họ Cổ kia, chỉ còn lại một cách duy nhất là cùng lão ta đồng quy vu tận.

Cách đó không xa, trên tầng ba của biệt thự bên cạnh hồ bơi, hai người đàn ông đứng cạnh nhau, trên tay cầm theo ly Champagne cùng Whisky loại cũ nhất, vẻ mặt nhàn tản thản nhiên.

"Hồ bơi làm bằng vật liệu bán dẫn chỉ dành cho sản xuất pin mặt trời, ánh nắng còn bị khuếch tán bởi kính chuyên dụng. Để dụ được con mồi này, Cổ tiên sinh bỏ ra thật nhiều vốn nha." Lão đầu hói béo ú núc ních giơ chiếc ly trên tay, khoái trá tòm tèm nhìn thiếu niên bị nóng đến đầu óc quay cuồng: "Đặc biệt là phải bỏ qua một cực phẩm thí nghiệm như vậy, chậc chậc, tài nguyên đã quý hiếm mà tiên sinh còn phung phí, sợ là thủ lĩnh sẽ phê bình đó."

"Sao có thể bỏ qua cậu ta được? Akai tiên sinh, sau khi tôi tóm được vật thí nghiệm hoàn hảo, thứ này, sẽ giao lại cho tiên sinh."

Hai người lại cho nhau nụ cười tính toán, bỗng màn hình trong suốt bên cạnh hiện lên dấu chấm đỏ chói mắt, từng chút một tiến đến khu này. Nhưng như có điều linh tính, dấu chấm đỏ chỉ di chuyển đến giữa đường, lại đột ngột rẽ hướng.

Mất dấu.

"Cậu ta đã phát hiện ra sự theo dõi của chúng ta." Akai Hana tán thưởng: "Không hổ là tinh anh vật phẩm, trực giác rất khủng."

"Nói gì thì nói, cậu ta cũng từng là con rể hụt của ta đấy." Cổ Quý An thở dài: "Đáng tiếc, nếu cậu ta chịu phục tùng ta, biết đâu có thể thay đổi đường sống. . ."

"Nếu thật như vậy, có khi cậu ta còn chết sớm hơn ấy chứ. Lão Cổ tiên sinh sẽ không từ thủ đoạn tách cậu ta và con gái tiên sinh ra, sau đó giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích." Akai Hana nhướng mày: "Loại hành vi phản nghịch như vậy, tiên sinh làm đã quen tay, đúng không nào?"

Cổ Quý An chỉ cười không nói, coi như không nghe ra ý châm chích của Akai Hana. Lão phất tay gọi một tên áo đen đến gần, bảo người nọ giám sát nhất cử nhất động của Vương Nguyên, đồng thời để cho Vương Tuấn Khải đột nhập thành công.

Không sai, kẻ mà Cổ Quý An thực sự muốn bắt, là Vương Tuấn Khải.

Sức bật hoàn hảo, thể hình đáp ứng yêu cầu, cộng thêm trí tuệ ưu tú, diện mạo không tồi và quan trọng là không có tiền sự bệnh lí, Vương Tuấn Khải thực sự là tài nguyên khó gặp.

Dùng một Vương Nguyên đổi lấy một Vương Tuấn Khải rất đáng giá, không phải sao?

. . .

Chờ khi đêm buông xuống, cảm giác nóng bỏng cuối cùng cũng không còn nữa.

Thức ăn bọn chúng đưa tới, Vương Nguyên chỉ dám uống chút nước, kiên quyết không đụng đến thứ gì. Cậu nghĩ mình đã rõ ý đồ của Cổ Quý An, nhưng cậu bỗng nhiên phát hiện điều đó không đúng. Thức ăn Cổ Quý An mang cho cậu rất sơ sài, không phải loại dịch dinh dưỡng chuyên dùng để nuôi vật thí nghiệm, nhìn vệ sĩ canh giữ rất cẩn mật, và đó chỉ là vẻ bề ngoài.

Chúng lơi lỏng một cách có chủ ý.

Vương Nguyên bị nhốt trong hồ bơi, ngoại trừ ảo giác mình đang giằng co trên chảo dầu nóng ra thì còn có cảm tưởng mình là một miếng mồi nằm trong bẫy, nếu thực sự có người đến cứu cậu, người đó nhất định không thoát được cái bẫy này.

Vương Nguyên cúi đầu, sợi tóc xơ xác héo rũ buông xuống mi mắt, khóe môi khô cằn khẽ mấp máy, nứt ra một khe nhỏ, máu tươi chậm rãi ứa ra, bị gió thổi đến ran rát mơ hồ.

Làm ơn, đừng đưa anh ấy đến.

Cậu thu mình lại giữa hồ bơi rộng lớn, ánh sáng mờ mịt hắt tới từ chiếc đèn đường xa xăm làm cho cậu có cảm giác bóng đêm còn lớn hơn cậu tưởng. Hai cánh tay xây xát đầy vết thương to nhỏ ôm chặt đầu gối, giống như trước kia, khi mọi thứ còn chưa bắt đầu.

Làm ơn, đừng đưa anh ấy đến. . .

Vương Nguyên nhắm chặt hai mắt, đầu ngón tay khẽ run.

Mười một giờ đêm, cảnh sát trực ban khu vực Quý Châu bị đánh thức bởi một tràng còi báo động.

"Đứa thất học nào đấy?! Đêm hôm rồi còn không để ai nghỉ ngơi!!" Đội trưởng đội dân phòng hét toáng lên, mặt mũi sa sầm tập hợp mọi người truy quét đầu sỏ gây tội. Ai nấy lười biếng không muốn tham gia, nhưng ngặt nỗi tiền thưởng tháng này đều bị đóng bù vào phạt hết, đành phải lết ra đường xem xem 'đứa thất học' trong miệng đội trưởng mặt mũi ra sao, lại đi kích động lòng thị huyết quần chúng như thế.

Kết quả chỉ vừa bước chân ra đường. . .

Cô gái dụi mắt, nhìn đám lửa ở xa, há hốc mồm: "Đội trưởng, bên kia. . ."

"Có cháy!!!"

Toàn đội lập tức tỉnh như sáo, sợ đến xương sống ớn từng cơn, biết khu nhà bên kia là của ai không? Đại gia!

Mà còn là đại gia có chức quyền!

"Nếu tôi không lầm thì nhà bị cháy là nhà của một vị quan chức về hưu đúng không?"

"Còn nói cái gì nữa, mau đi dập lửa!!!"

Xe cứu hỏa nhanh như chớp lập tức được điều đến khu nhà cháy. Cũng may khu này gần với cục cảnh sát lẫn cục phòng cháy chữa cháy nên không gây ra hệ lụy gì lớn. Đám cháy phát rất khủng, kỳ quái là chỉ cháy ở trong khuôn viên biệt thự mà không lan ra xung quanh.

Hiện trường đông đúc cả lên, cảnh sát phòng cháy chữa cháy kéo quân rầm rập tiến vào biệt thự. Vị quan chức cấp cao rốt cuộc cũng được cứu ra, nhưng chỉ nói là do mình sơ xảy đốt nhầm vật dễ bắt lửa.

Đội trưởng dân phòng nhìn lão già như người ngoài hành tinh, tuy nhiên cũng chẳng dám nói huỵch toẹt ra, nửa đêm còn đốt lửa, đây là muốn hỏa thiêu nhập định sẵn tiện thăng thiên vãng sanh luôn đấy hả?

Vị quan chức cấp cao kia không nói gì, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào đêm đen. Nghe đội trưởng dân phòng ca cẩm mấy câu, đột nhiên lão phun ra ba chữ sáng giá: "Thằng nhóc thối!"

Đội trưởng dân phòng: ". . ."

Phía trên tàng cây đối diện, một người mặc quần áo đen kịt phất tay với lão già một cái, biến mất vô tung.

Hết Chương 86

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play