Đã quá tám giờ ba mươi, bữa tiệc sớm bắt đầu.
Việc điều tra lần này làm trong thầm lặng nên không ai muốn kinh động đến khách mời ở đại sảnh. Hơn nữa vì bọn họ sơ suất không tưởng tượng ra hung thủ sẽ chọn mục tiêu khác nên có phần ảo não, không nhìn đến Lục Khương đang có điều suy nghĩ và Vương Tuấn Khải đứng lặng thinh trước màn hình máy tính, nhanh chóng tản ra đi tìm Vương Viên.
"Tuy anh không còn hiềm nghi, nhưng tôi cũng không thể để anh tự do xuất hiện trước mặt công chúng." Lục Khương trầm mặc nói: "Anh vẫn chưa giải thích tại sao chính anh lại đưa ra những suy đoán trùng khớp với đoạn băng này như vậy."
Vương Tuấn Khải lạnh mắt nhìn Lục Khương, mãi sau cũng không lên tiếng.
Bởi vì chính hắn cũng không biết mình bị ám thị ở thời điểm nào.
Tất cả những việc hắn có thể nói ra là do trong đầu đã cài sẵn một trình tự, dường như để khi gặp được điểm mấu chốt nào đó, chúng sẽ như đoạn băng ghi chậm từng chút từng chút hiện ra trước mắt hắn. Hắn căn bản không có những ký ức này, nhưng chúng lại rõ ràng mồn một, tựa hồ đã ở trong tâm trí hắn từ rất lâu, lại có vẻ như vừa mới lướt qua trong thoáng chốc.
Điều đáng nói là, ai là kẻ đã ám thị hắn?
Còn một chuyện quan trọng không kém, cái gì là điểm mấu chốt trong tác dụng ám thị kia?
Đầu tiên, hắn và X-chan cùng đến dự bữa tiệc, đều đứng trong góc phòng, không dùng bất kỳ thức ăn nước uống nào, còn không có tiếp xúc qua ai. Người hắn thấy ngoại trừ X-chan và đám cảnh Bắc Kinh ra chỉ có một mình nhị thiếu gia Tống Ân Duệ, trước đó hắn và cậu ta chưa từng gặp nhau, cậu ta căn bản không có khả năng ám thị hắn.
Cậu ta có thể là điểm mấu chốt?
Vương Tuấn Khả cảm thấy suy luận này quá mơ hồ, phát giác Lục Khương vẫn dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, liền khó hiểu chống lại anh ta, rồi đột nhiên cảm giác những người ở đây đều có thể là điểm mấu chốt.
Lục Khương gác tay lên đầu gối, đột nhiên hỏi một câu không đầu không cuối: "Vương Viên có quan hệ gì với anh?"
Vương Tuấn Khải bình tĩnh ngó trần nhà.
"Thật ra tôi cảm thấy gương mặt hai người có vài nét giống nhau, cùng họ, hơn nữa có quen biết trước, nghe nói Cổ đội trưởng ở cảnh cục Trùng Khánh từng hai lần nghi ngờ Vương Viên là hung thủ, tuy cuối cùng sự thật không phải vậy nhưng hai lần đó anh đều bao che cho cậu ta, có đúng không?"
Lần thứ nhất Vương Viên bị nghi ngờ, chỉ đơn giản là dị ứng mùi hoa anh túc nên cuộc thẩm vấn mới bị gián đoạn, lần thứ hai Vương Viên bị xếp vào danh sách nghi phạm, cũng là do quá tức giận mà ngắt quãng giữa chừng. Vương Tuấn Khải chẳng qua là ra mặt đúng thời điểm, người chủ động cắt ngang mọi thứ không ai khác chính là Vương Viên.
Vương Viên sao? Vương Tuấn Khải nổi lên nghi hoặc, song song đó lại có giọng nói luôn phủ nhận, một đóa hoa sen ngây thơ luôn suy nghĩ nông cạn, thích làm người tốt, thích giảng đạo lý, lại rụt rè nhút nhát, chẳng có sức chiến đấu. . .Cậu ta có thể hãm hại được ai?
Không, cậu ta cũng không hẳn là vô hại.
Sự thuần khiết nhu thuận quá mức của cậu ta đôi khi khiến Vương Viên trở nên ngu xuẩn, thậm chí cố chấp. Sự việc ba năm trước cũng chính là do cậu ta vô thức thúc đẩy ý niệm trong tiềm thức của Vương Dĩ Hạo, mới khiến cho Vương Nguyên phải biến mất.
Trái tim hắn vô thức đánh thịch thật mạnh, cảm xúc mãnh liệt ập tới nhanh đến cũng nhanh đi, chỉ có Vương Tuấn Khải lại lần nữa sờ ngực trái, đáy mắt nhiều thêm vài phần lãnh ý.
Nhưng dẫu sao, Vương Viên cũng không có gan hại người.
"Này? Trả lời tôi đi chứ?"
"Cậu ta không thể là hung thủ."
Lục Khương chả hiểu sao hai người bọn họ trống đánh xuôi kèn thổi ngược như vậy, vừa muốn nói gì thêm, đội viên của anh ta đã chạy vào thông báo không tìm được Vương Viên trong căn biệt thự.
"Cần liên lạc với Tống gia chủ hay không, Lục ca?" Đội viên nọ thở hổn hển: "Căn biệt thự này quá rộng, người cũng quá đông, tên quản gia kia đã chạy mất tăm không thấy bóng dáng, hơn nữa nghe nói đây là tiệc sinh nhật của Tống nhị thiếu nên chắc chắn sẽ không thiếu phần kỵ cục. . ."
"Kỳ cục?"
Đội viên kia thở hắt: "Đúng chín giờ tối nay, toàn bộ người trong đại sảnh đều phải hóa trang, đều đeo – mặt – nạ."
Tìm một kẻ sát nhân đeo mặt nạ trong số hàng trăm người đeo mặt nạ, quả thật là dời núi lấp biển, mò kim đáy bể.
Kim đồng hồ đã sắp chạm đến con số kia.
"Dựa theo vóc dáng của Tống quản gia, phân phó mọi người chia nhau ra tìm. Ai có phát hiện lập tức báo cáo cho tôi, chỉ cần người chưa rời khỏi căn biệt thự này thì kiểu gì chúng ta cũng sẽ tìm ra gã." Lục Khương hít sâu một hơi: "Tôi sẽ tìm cách nói cho Tống gia chủ, bảo ông ấy hợp tác."
Trong lúc đó, Tống gia chủ cũng vừa mới biết vị thiên tài thiếu niên nào đó đã không cánh mà bay.
"Cậu nói sao? Không thấy Vương Viên đâu?" Tống gia chủ là một lão trung niên chưa qua sáu mươi tuổi, tóc còn đen, da còn căng, nhưng trên đầu trụi lủi vào cọng lông tóc khiến vẻ mặt ông ta có vẻ rất sinh động, há mồm thở dốc: "Thế làm sao mà được! Chẳng phải dàn âm nhạc hôm nay đều do cậu ta quản lý ư? Còn cả tiết mục chính của cậu ta nữa!"
Tống gia chủ sốt ruột đi lòng vòng, rốt cuộc đành bấm bụng nói: "Tìm người khác thay cậu ta ngay lập tức!"
Người nọ vâng vâng dạ dạ.
Vương Viên là con cưng của hội đồng âm nhạc, mười ngón tay của cậu ta được ví như trân báu lụa là, bởi vì cũng là thiên chi kiêu tử danh gia vọng tộc nên không ít người muốn nương nhờ hào quang của cậu ta. Tống gia chủ cũng có ý định này, vừa vặn tổ chức tiệc cho con trai nên mời cậu ta đến chịu trách nhiệm phần âm nhạc, bây giờ người không thấy đâu, Tống gia chủ sao có thể không lo sợ? Ông ta nghĩ rằng Vương Viên còn nhỏ tuổi, dễ bốc đồng xốc nổi lên mới lệnh cho Tống quản gia đi theo chiếu cố. Không ngờ người cứ thế mà mất hút!
Tống gia chủ dậm chân: "Quản gia đâu?! Mau đi tìm gã ta!"
"Tống quản gia. . .Ách, chủ nhân!!"
Người đầy tớ nọ vội vàng chạy tới đỡ thân hình béo ịch, suýt thì bị cân nặng khiêm tốn đè tắt thở, một mặt lo trấn an trái tim thủy tinh đang nứt nẻ răng rắc của gia chủ, một mặt khó hiểu nói: "Này này cái gì thế?! Chuyện gì đang xảy ra?!"
Đầy tớ phải hét rất to mới có thể miễn cưỡng nghe được, âm thanh vọng lên từ dưới lầu khiến hai lỗ tai gã lùng bùng không chịu nổi. Lão gia chủ càng là thê thảm, trực tiếp trợn trắng mắt.
Một nữ hầu sợ sệt đáp: "Dàn nhạc công bên dưới đã bắt đầu rồi!!"
Không phải nói là Vương Viên tiên sinh biến mất sao? Ai là kẻ đang điều hành dàn nhạc công bên dưới?
Đại sảnh Tống gia.
Tiếng trống điện tử mạnh mẽ chấn vào màng tai, âm thanh guitar chan chát lại bắt tai lạ thường, trên bục cao một thước thấp thoáng bóng người chìm trong bóng tối, mặt nạ kỳ lạ hiện lên vẻ âm trầm lạnh lùng, lại quỷ dị lóe lên vài tia hấp dẫn, như độc dược lôi cuốn người vào biển mê vô thức, níu kéo những ý niệm tàng tồn khó quên.
"Đó là ai vậy? Nhạc trưởng ư? Giống như đóa xương rồng giữa hoang mạc bao la vậy!" Đây là một người đến từ vùng duyên hải Sahara, anh ta mở to mắt, ôm ngực: "Trái tim tôi như được rót đầy nước!"
"Thật mới mẻ, tôi chưa từng thấy phong cách này bao giờ! Có thể cho tôi biết người nọ đến từ đâu hay không?" Kia là cô gái Gothic Lolita đặc trưng của Anh quốc, quý phái cao ngạo, lại không kém phần đáng yêu.
Ông chú râu ria trong tạo hình thuyền trưởng Jack sờ sờ cằm: "Thẫm mỹ Tống gia đúng là không dám bàn cãi, người ngợm thế này cũng đưa lên sân khấu cho được. . ."
"Đừng tỏ vẻ khinh thường, chẳng phải anh cũng dán mắt vào đối phương đấy thôi?!" Người đàn bà đội lốt cổ nữ sườn xám thời dân quốc khẽ che miệng cười, chỉ vào lớp mặt nạ: "Xem kìa, chúng chảy máu!"
Chất lỏng đỏ tươi từ hai hốc mắt chầm chậm lăn xuống hai bên gò má, khiến mặt nạ hình thù kỳ dị, hoa văn quái gở càng thêm phần kinh tủng. Thế nhưng ở cái nơi mà mỗi một kẻ đều nuôi dưỡng dã thú trong lòng này, hình ảnh mặt nạ biến dạng giống như lệnh cấm xiềng xích được bãi bỏ, mỗi một người hoặc cảm thấy hứng thú hoặc cảm thấy hưng phấn, tuyệt nhiên không có một tiếng hét phản đối nào.
Giả chăng, có người thực sự sợ hãi đi nữa, thì âm thanh của người nọ cũng sẽ bị cắn nuốt bởi những kẻ lập dị xung quanh, khi đó chính bản thân người nọ sẽ trở thành dị loại, dễ dàng bị đào thải ra khỏi cộng đồng.
Sống trong thế giới người ăn thịt người này, mạnh được yếu thua, kẻ bất thường sẽ luôn bị giết chết đầu tiên.
Âm nhạc dần nổi lên, bốn phía bắt đầu tối mịt, không khí lưu động một ý vị khẩn trương, xen lẫn trong màn đêm u buồn là những đôi con ngươi sáng lấp lánh, xinh đẹp như pha lê.
Kẻ được gọi là nhạc trưởng lúc này mới chậm rãi bước ra, trên tay cầm theo một chiếc vĩ cầm kiểu dáng cổ xưa, sắc đỏ tươi rực rỡ loang loáng như đóa mạn châu sa nở rộ, rõ ràng chói mắt phàm thô tục khí, lại thu hút ánh mắt người nhìn đến không thể tưởng. Mà nhạc trưởng kia, dường như không chút để ý đến đàn của mình bắt mắt cỡ nào, không ai có thể thấy được đôi mắt phía sau lớp mặt nạ kia, nhưng đều không hẹn cùng có cảm giác mong đợi trông chờ.
Tiếng vĩ cầm trỗi dậy.
Bản nhạc kia được tác giả viết vào thời kỳ chiến tranh thế giới, viết cho người viễn chinh ở nơi xa, mang lòng đau đáu nhớ nước thương nhà, vốn là dịu dàng sâu lắng lại được biến tấu thành sôi nổi réo rắt, đôi khi mỏng manh như tơ, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác bị hàng ngàn sợi tơ thiên ti vạn lũ trói chặt cả người; lúc lại sắc sảo bén nhọn không khác gì lưỡi hái thần chết, ẩn tàng họng súng đen ngòm với mùi thủy ngân đỏ xa hoa tội lỗi, bóp nghẹt trái tim kẻ ngôi lên từ địa đàng.
Tầng tầng lớp lớp người mặc quần áo xinh đẹp đứng dán sát vào nhau, không hẹn cùng đắm chìm trong bản nhạc hùng vĩ hoành tránh mà nhạc trưởng đang diễn xướng. Họ không biết nhạc trưởng là ai, nhưng giờ phút này người nọ chỉ đứng trên bục cao, chỉ mặc một bộ vest màu tro nhưng lại tỏa sáng như một vị thần.
Phải, là thần!
Cho dù bài nhạc này có là đồng diễn, nhưng nhạc trưởng mới chính là kẻ tối cao có thực quyền, điều khiển trái tim những con người bất hạnh ở đây! Âm thanh tựa tiếng trời, trầm bổng nặng nhẹ lần lượt trượt qua khe nứt trái tim họ, mãnh liệt mang dòng chảy nóng hổi lấp đầy những khiếm khuyết mà họ luôn che đậy, làm cho lồng ngực dậy lên cơn sóng nhiệt mạnh mẽ, cuồn cuộn tràn tới, lũ lượt dội qua, làm cho bọn họ muốn chặn cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó thấm vào từng thớ thịt rung bần bật, mạo hiểm đồng hóa.
Chưa đủ!
Thịch thịch thịch.
Thịch thịch thịch.
Nguồn sống nằm trong lồng ngực trái như có được sinh mệnh mới, không chịu bất kỳ quy luật gượng ép nào mà cường hãn co bóp, sống động phiêu lưu, thậm chí muốn thoát khỏi ràng buộc vật chất mà chu du lưu chuyển khắp thế giới quan vô tận.
Đây là cảm giác hiện tại của Lục Khương.
"Âm nhạc có sức cưỡng chế như vậy sao. . ." Lục Khương lẩm bẩm, không nhịn được xoa hai tai, màng nhĩ tạm thời yên ổn khiến anh ta thanh tỉnh phần nào, cũng cảm thấy âm thanh này có vấn đề.
Trái lại, Vương Tuấn Khải không mảy may ảnh hưởng.
Lục Khương kinh ngạc nhìn hắn, hắn lại đưa ra ý định muốn xuống đại sảnh. Mặc kệ cái đuôi họ Lục lẽo đẽo theo sau, Vương Tuấn Khải vẫn cường ngạnh muốn nhìn mặt kẻ khởi xướng thứ âm nhạc chết chóc kia, trong mắt hiện lên vài kia âm trầm.
Người này muốn dùng âm nhạc ám thị toàn bộ quần chúng có mặt ở đây.
Không phải trùng hợp mà chính hắn cũng bị ám thị.
Nhạc trưởng kia – hắn nhất định phải tóm được.
Hết Chương 51