Vương Tuấn Khải giống như bốc khói khỏi nhân gian, một chút tin tức cũng không có.
Vương Dĩ Hạo đùng đùng nổi giận gọi điện cho Cục trưởng xác nhận một phen, thiếu chút nữa ném điện thoại xuống, nghĩ cách nên làm thế nào đối phó với người cuối tuần sẽ đến nhà ông ta.
Mà vụ án sau khi được đưa đến cảnh cục Bắc Kinh, liền chìm nghỉm.
Nếu nói Vương Dĩ Hạo bất quá là thuận nước đẩy thuyền làm cho vụ án biến mất, thì những người trong bóng tối kia là muốn tẩy sạch toàn bộ thứ gì có liên quan.
Rốt cuộc Laurent Albert đã làm cái gì lại bị một đám mặt người dạ thú giả nhân giả nghĩa giết chết như thế?
Vương Tuấn Khải đã xin nghỉ phép, hơn nữa quyền điều tra cũng không còn trong tay, hắn đơn giản thưởng thức cuộc sống bình dị hiếm hoi, nhưng lại không hề buông bỏ vụ án.
"Cũng không biết anh là cảnh sát gì. . ." Tiêu Bắc tặc lưỡi, cũng không cố kỵ Vương boss còn ngồi chình ình ngay đó, bất quá cũng không nói gì thêm mà chuyển mắt nhìn màn hình, châm chọc cười: "Thế gian có câu, muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, xem mấy kẻ này đã lường trước hậu quả còn không chịu ngừng tay, đến khi xảy ra chuyện mới bắt đầu cuống quít tìm người lấp liếm. . .Chậc chậc, bộ mặt này, bộ mặt này, còn cả bộ mặt này nữa, đều là tinh anh thương nhân mới ra mắt năm nay, đúng là củ khoai lang phỏng tay không cần bày cũng có người tranh đoạt!"
Vương Tuấn Khải nghe Tiêu Bắc nói đến là hăng say, thuận mắt xem, trên màn hình đang hiển thị cảnh trong phòng họp hội đồng của một công ty nào đó, dưới góc độ này có thể thấy rõ tất cả người trong phòng, bao gồm tổng tài, chủ tịch, giám sát, vân vân và mây mây các bộ phận chức năng của công ty. Bọn họ tựa hồ đang tranh luận cái gì đó, mà người ngồi trong góc lại khiến hắn vô thức nhíu mày.
Cư nhiên là Vương Viên.
"Cậu ta sao lại ở đó?" Vương Tuấn Khải bật thốt xong mới ngệch ra, video này đang giám sát công ty giải trí Tinh Diệu, mà Vương Viên thân là một nghệ sĩ trong số đó, dĩ nhiên phải có mặt.
"Phải hỏi là, vì sao chỉ có mình cậu ta ở đó." Tiêu Bắc cũng nghi hoặc không kém: "Tinh Diệu dù không phải là công ty nổi tiếng bậc nhất thì cũng thuộc dạng bề thế xa hoa, dưới tay có hơn chục quản lý, trăm nghệ sĩ, tại sao trong cuộc họp này chỉ có một mình Vương Viên?"
"Có thể nghe được họ nói gì không?"
"Vô dụng, bọn họ sớm đã lường trước sẽ có kẻ ngầm điều tra nên cài sẵn thiết bị quấy nhiễu âm thanh rồi." Tiêu Bắc sờ cằm: "Người muốn đầu cơ trục lợi thám thính tin tức công ty Tinh Diệu không thiếu, bọn họ đề phòng cũng là lẽ đương nhiên. Bất quá. . ."
Bất quá, sắc mặt vị Violord này hiển nhiên không tốt lắm.
Vương Viên trước khi xuất ngoại căn bản là một kẻ trói gà không chặt, dáng vẻ không quá nhỏ nhắn, lại vô cùng mềm yếu nhu nhược, thậm chí chỉ cần một trận mưa rào cũng có thể làm cậu sốt dài dài, cả tuần cũng không dứt. Quan trọng hơn là cậu ta có bệnh hiểm nghèo trong người, người nhà đều coi là báu vật thủy tinh không dám đánh động. Cũng may Vương Viên từ nhỏ đến lớn đều không có ngỗ nghịch, ngược lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết điều đến mức làm người ta chán ghét.
Tính ra, năm nay cậu ta cũng sắp hai mươi tuổi.
Tiêu Bắc đăm chiêu nhìn Vương Tuấn Khải, đừng thấy boss nhà bọn họ tai to mặt lớn danh tiếng sấm rền bên tai vậy chứ giấu thông tin cá nhân rất kỹ. Tiêu Bắc cùng mấy anh em còn lại không phải dạng tọc mạch chuyện đời tư nhà người ta, nhưng tò mò thì vẫn có, chỉ là giằng co đến bây giờ cũng chỉ biết Vương Tuấn Khải có một người cha làm trong tổ chức kinh tế quốc gia cùng với một gia đình sứt mẻ rạn vỡ, còn đâu đều là sương mù trong nước. Bất quá, một công tử lưu lạc đến dạng này thì trong nhà hẳn là có mẹ kế, mẹ kế còn có con riêng.
Nhân sinh hai chữ sầu ai.
Vương Tuấn Khải đột nhiên chỉ vào màn hình làm Tiêu Bắc sợ hết hồn: "Quản lý đoàn kịch Jerry?"
"Chính thế, lần trước boss bảo ông ta phản ứng kỳ quái nên tôi theo dõi ông ta xem sao." Tiêu Bắc tặc lưỡi: "Người này thế mà ngọa hổ tàng long a boss, ông ta trước kia có dính dáng đến tổng đốc khu đặc quyền kinh tế, sau đó không biết vì sao bị cách chức, trở về làm quản lý quèn, thay tên đổi họ."
"Thay tên đổi họ? Ông ta vốn tên gì?"
"Trương Quân Bằng."
Rầm.
Tiêu Bắc hoảng sợ nhìn Vương Tuấn Khải đấm nát một góc bàn, há hốc mồm ngốc trệ.
. . .
Trương Quân Bằng ra khỏi tòa nhà Tinh Diệu, hung hăng đá văng thùng rác ở góc tường, phun toẹt bãi nước bọt rồi mới hầm hầm rời đi.
"Tức thật, một lũ không bằng súc vật. . .Các người cứ đợi đó đi! Lão tử sớm muộn gì cũng san bằng công ty chó má của các người!"
Trương Quân Bằng trong cuộc đời lần đầu tiên mua bán lỗ như vậy, nào có cam tâm, đã thế quản đốc Tinh Diệu còn lấy cớ vì luyện tập cho vở kịch mà bàn tay quý giá của Violord bị thương, bắt gã bồi thường. Trương Quân Bằng trước giờ làm gì mất mặt thế, kiên quyết nói không, cuối cùng bị lão quản đốc già hói sắp chết kia mắng cho cẩu huyết lâm đầu rồi vứt ra khỏi Tinh Diệu qua ra bằng cửa sau.
Gã hậm hực vừa đi vừa mắng vừa đá, nhớ lại đêm định mệnh của ba năm trước, cảm thấy vừa hoang đường vừa nực cười. Vốn nghĩ từ một chuyến đó sẽ kiếm được món hời, dè đâu bọn người kia thân là quan chức cấp cao cùng thủ trưởng kinh tế lại qua cầu rút ván, thời điểm chấm dứt ngay cả một đồng xu cũng không cấp cho gã, còn biện bạch đủ lý do, về sau thấy gã không chịu từ bỏ thì chuyển sang uy hiếp, thế đạo thường tình lòi đâu ra kẻ vô tri vô giác như thế?
Nếu không phải tại bọn chúng, Trương Quân Bằng gã còn lâu mới lưu lạc đến mức này!
Trương Quân Bằng đầu đều là hỏa khí rầm rầm mở cửa xe leo vào, không chút để ý phía sau xe đã có người ngồi sẵn. Gã buồn bực rút trong hộp trự vật ra một điếu thuốc lá hút lấy hút để, phiền muộn mà bấm nút mở cửa sổ. Phát hiện cái nút kia thế nhưng hỏng rồi, Trương Quân Bằng mặt mày khó coi, muốn ra ngoài hóng gió.
Không hiểu sao thuốc lá hôm nay hơi ẩm ướt, còn có mùi vị kỳ quái.
Trương Quân Bằng càng hít mùi khói càng thấy khó hiểu, đồng thời hai mắt díp lại, tay chân nặng nề, trước mắt rốt cuộc biến thành màu đen.
Người vẫn luôn ngồi phía sau xe khẽ nhếch miệng, vươn tay đeo một sợi dây cực mảnh tròng qua cổ Trương Quân Bằng. Chiều ngang dây quá nhỏ, so với sợi chỉ còn mảnh hơn, trong bóng đêm lại không phản xạ, ngược lại hòa hợp với màu đen đến đáng sợ.
Người nọ ung dung bước ra ngoài, nhanh chóng tan vào đám đông tấp nập trên phố.
Khoảng hơn chín giờ tối, một tiếng hét chói tai vang ra từ bãi đỗ xe công ty Tinh Diệu, làm cho tất cả người có mặt xung quanh đó giật mình không thôi.
Đối diện Tinh Diệu là quán ăn truyền thống đại lục, lúc này người con gái đang cười nói đột ngột đứng phắt dậy, làm cho người ngồi cùng bàn không khỏi sửng sốt: "A Sương?"
"Bên kia. . .hình như có án mạng." Cổ Du Sương vội túm lấy áo khoác, bản năng nghề nghiệp khiến cô gái không thể đứng yên: "Con qua đó xem."
"A Sương? A Sương!!"
Cổ Du Sương chen vào đám đông, dùng thân phận cảnh sát ra lệnh cho bản an bảo vệ hiện trường xong mới quay lại nhìn thảm trạng người chết. Mùi máu tanh xộc vào mũi làm cô buồn nôn vô cùng, đặc biệt là vừa nãy còn mới ăn thịt bò tái. Cổ Du Sương vuốt ngực, phức tạp nhìn chằm chằm cái đầu lăn lốc dưới đất cùng với máu tràn lan khắp sàn xe, người chết khoảng bốn mươi tuổi, quần áo xa xỉ, đi xe đắt tiền, chết rất ghê rợn: đầu bị cắt đứt ngay tại chỗ.
"Thật kinh khủng, cả cái đầu của ông ta đều rơi ra.. ." Người chứng kiến xoa cánh tay sợ hãi, còn chưa hết bàng hoàng: "Máu bắn tung tóe đầy cả xe, người ngồi bất động, đầu lăn xuống đất, lúc mở cửa xe ra nó còn lăn đến bên chân tôi, quá đáng sợ. . ."
Cổ Du Sương nhíu mày: "Còn ai ngoài ông nhìn thấy người này chết không?"
"Có, một cậu trai thoạt nhìn tuổi còn nhỏ. Tôi đoán cậu ta lần đầu trông thấy cảnh này, phỏng chừng đã bị dọa chấn động rồi. . ."
"Lần đầu? Ông đã từng thấy xác chết rồi sao?" Cổ đội trưởng kia bắt được trọng điểm, hơi nhíu mày, người chết bị cắt đứt đầu chứ không phải còn nguyên dạng, chỉ cần là người bình thường thì khó ai có năng lực bình phục sau khi nhìn thấy tử thi. Ông chú này. . .
"Ông ấy là bảo vệ của cảnh cục chúng tôi." Hoàng Kỳ Lâm vội chạy đến từ phía sau lưng ông chú kia, mang theo tiểu đội phong tỏa hiện trường, người cần duyệt thì duyệt, người cần kiểm tra thì kiểm tra, ai làm việc nấy vô cùng quy củ.
Chỉ nghe Vivian 'a' một tiếng, không che giấu nổi ngạc nhiên kêu lêu: "Đại thần! Sao cậu ở đây?"
"Đại thần? Cậu ta chính là Violord. . .?" Không ai nghe thấy tiếng lão Lưu bảo vệ lẩm bẩm: "Gương mặt quá giống, nhưng mà. . ."
"Vương Viên?" Cổ Du Sương không lạ gì Vương Viên, chỉ là không nghĩ tới lần trước vô ý khiến cậu ta nhập viện cũng chưa có cơ hội xin lỗi, nay vừa gặp lại không ngờ Vương Viên lại dính đến một vụ án chết người khác.
Là trùng hợp ư? Nghe rất gượng ép. Cổ đội trưởng nhíu nhíu mi, quyết định trở về đem lý lịch người này tra cho kỹ. Ai biết được cô còn chưa kịp tính toán, trong đám đông truyền ra tiếng kêu bén nhọn, so với tiếng hét thu hút sự chú ý còn kinh tủng hơn.
"Tiểu Viên!" Người phụ nữ gần như là muốn lao qua hoàng tuyết, nhưng vẫn biết chừng mực mà ôm ngực sợ hãi: "Tiểu Viên, con không sao chứ?!!"
Tiểu Viên? Ai lại có thể gọi Violord bằng cái tên như thế?
Đám cảnh sát Hoàng Kỳ Lâm mặt đầy dấu chấm hỏi, Cổ Du Sương lại là giật mình.
Cô bị gọi xuống Trùng Khánh này cũng không phải thụ lý vụ án gì nghiêm trọng, mà là ba ba cô cố ý làm khó cấp trên để bọn họ phân phối cô xuống đây, gặp mặt một người có gia thế tương xứng. Cổ Du Sương biết rõ cha mẹ muốn tạo hôn ước cho cô, dù không thích bị ràng buộc bởi gia đình nhưng cô cũng không phải không hiểu chuyện, liền thuận theo đi một chuyến, trở về cứ nói là không thích hợp là xong thôi.
Bất ngờ là, người đàn ông kia dường như cũng giống như cô, không muốn chịu sự sắp đặt của cha mẹ. Lúc phía bên họ gọi điện tới nói hắn sẽ vắng mặt trong ngày gặp nhau, ba ba suýt thì nổi giận lôi đình, bất quá mẹ cô khuyên can một hồi, ba ba liền đồng ý thỏa hiệp, nhưng hai nhà bọn họ phải gặp mặt ăn một bữa cơm, cho nên phía bên kia liền mời cả nhà Cổ Du Sương đến nhà hàng Tiamo đối diện công ty Tinh Diệu, tao ngộ vụ án ngày hôm nay.
Mà người phụ nữ vừa mới kêu lên thất thanh kia, chính là Thục Lệ - mẹ của người mà cô có thể có hôn ước. Cổ Du Sương ngây người, lần trước lấy khẩu cung cô đã biết Vương Viên là em cùng cha khác mẹ với Vương Tuấn Khải, Thục Lệ lại gọi Vương Viên bằng tên thân mật như vậy, Vương Viên chỉ có thể là. . .
"Con trai của mẹ!!!" Người phụ nữ nọ quả thật là Thục Lệ, nhìn thấy con trai sắc mặt trắng bệch đứng trong vòng vây cảnh sát, bà ta thiếu chút nữa nhào tới, cũng may là Vương Dĩ Hạo bên cạnh kịp ôm lấy bà ta, mà Thục Lệ cũng không muốn vì mất thể diện hay phá hỏng hiện trường, chỉ đứng ngoài lo lắng suông, bất kể người xung quanh nhìn bà ta bằng ánh mắt đồng tình.
Cổ Du Sương đau đầu, cho nên người mà cô vốn phải đính hôn chính là Vương Tuấn Khải?
. . .
"Cư nhiên chết!!"
12369 nhíu mày nhìn màn hình bị phun đầy coca, lầm bầm: "Ghê quá, ghê như vậy sao tôi lại thích cậu chứ. . ."
Ở đầu bên này, Tiêu Bắc hoàn toàn không chú ý đến màn hình bị mình làm dơ, kích động lôi kéo Vương Tuấn Khải qua, chỉ trỏ liên hồi: "Trương Quân Bằng chết rồi!!"
Vương Tuấn Khải cau mày.
Tiêu Bắc lắp bắp: "Tôi mới vừa đi tìm nước uống, quay về đã thấy báo đăng tin này, mẹ nó, ai, đúng là thế sự vô thường. Vừa nãy còn thấy gã ta cãi nhau với quản đốc Tinh Diệu, quay đi có vài phút liền nghe chết rồi! Mẹ kiếp, trong công ty phải có camera chứ. . ."
Tiêu Bắc gõ gõ một hồi, phẫn nộ: "Camera bị người ta động tay động chân hết rồi!"
Bãi đỗ xe dĩ nhiên phải có nhiều camera, nhưng đều bị phá hủy, nói lên điều gì?
Hung thủ giết người có sắp đặt!
Hết Chương 34