Vương Tuấn Khải về đến cảnh cục, vừa vặn nhóm Hoàng Kỳ Lâm cũng có mặt.

X-chan co ro trong góc im lặng trồng nấm, Chiêu Tài Miêu bên cạnh ra sức an ủi cậu ta, dùng khăn tay nhỏ màu hồng thấm nước chậm rãi lau vết son đỏ chót bên má X-chan, giống như tri âm tỷ tỷ nhỏ nhẹ trấn an:

"Cậu đừng buồn nha, chỉ là bị hôn thôi mà, giống như người nước ngoài ấy, hôn xã giao. . ."

X-chan u oán nhìn Chiêu Tài Miêu, nhìn đến mức thằng bé sởn gai ốc, bĩu môi lầm bầm: "Hôn một cái cũng không có thai được đâu. . ."

Hoàng Kỳ Lâm ở một bên chống cằm trêu ghẹo: "Không bằng để Chiêu Tài Miêu hôn cậu một cái thay đổi cảm giác ~"

Vậy mà X-chan lại không phát rồ nữa, yên lặng nhìn Chiêu Tài Miêu như thể đang cân nhắc.

Chiêu Tài Miêu thế mà đỏ bừng mặt, lui về hậu trường cắn ngón tay không biết làm sao.

Hoàng Kỳ Lâm sờ cằm nghiên cứu, dường như đã phát hiện ra chân lý gì đó mà không dưng nở nụ cười thâm thúy, mãi đến Vương Tuấn Khải gọi cậu ta nộp báo cáo điều tra, Hoàng cảnh quan mới bừng tỉnh đại ngộ nhảy chồm lên choi choi: "Sếp, anh không biết khu đèn đỏ đó kinh khủng cỡ nào đâu a! Nào có phải cho người sống, rõ ràng là khiêu chiến khát vọng sinh tồn của người ta! Hơn nữa, bọn này còn chưa đặt chân vào nửa bước đã bị bọn họ dùng mỹ nhân kế làm cho hoa mắt chóng mặt, anh phải đền bù phí tổn thương tinh thần cho hai đứa tụi em!!"

Vương Tuấn Khải không buồn ngẩng đầu: "Đi thêm vài lần cho quen?"

Hoàng Kỳ Lâm: ". . .Vẫn là thôi đi."

"Khu đèn đỏ có mười hai con phố, năm phố đầu là của Lý gia, ba phố tiếp theo là của Đông gia, còn lại là do mấy tên lưu manh cắm chốt đã lâu lớn tiếng giễu võ giương oai tự xưng lão đại. Mấy cái cửa hàng trong khu đèn đỏ quả thật là giấu đầu lòi đuôi, nói ban ngày mở tiệm salon làm đẹp và massage cho đàn ông đều là giả, những cô gái làm việc ở đó ban ngày cũng không được nghỉ, chỉ cần khách có nhu cầu thì liền hành động." Hoàng Kỳ Lâm nói đến đây, vẻ mặt đột nhiên rất vi diệu: "Hầu hết người làm việc ở đó đều khá xinh đẹp, diện mạo và phong thái không hề thua nạn nhân Laurent Albert, thậm chí có cô còn đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh, đi làm nghề này thật là đáng tiếc."

Nói rồi, cậu ta chìa ra một tấm ảnh: "Đây là Trình Lộng Ngọc, là người lúc trước từng tiếp xúc với nạn nhân, theo lời cô ta thì nạn nhân bắt đầu làm việc ở khu đèn đỏ vào một năm trước, trong thời gian hai tháng Laurent đi không ít khách, làm quen không ít người, từng có dính líu đến một lão đại xã hội đen của Đông gia, sau đó khoảng hai tháng Laurent đột nhiên biến mất, người trong ngành cũng không biết cô ta đi đâu. Trình Lộng Ngọc có thể coi là bằng hữu duy nhất của Laurent, cô ta nói Laurent thường xuyên bị lão đại Đông gia bạo hành, dường như gương mặt cô ta gợi lên hứng thú biến thái của y."

"Vì sao nói như thế?"
"Tên lão đại này chỉ mới lên ghế không lâu nhưng chỉ cần là kẻ biết điều thì đều kiêng dè y. Thủ đoạn của y rất tàn nhẫn, ngay cả anh em trong nhà cũng giết, không biết trước kia y chịu quả đắng gì, bất quá phương thức xử lí người vô cùng thẳng thắn. Y cũng không có ham mê đặc thù gì, thỉnh thoảng vẫn thuê mấy cô gái đến tầm hoan, những người trước đều vô sự bình an trở về, chỉ có Laurent là mình đầy vết thương." Hoàng Kỳ Lâm gãi cằm: "Trình Lộng Ngọc tựa hồ không nói dối, mà mấy chị em đồng sự của cô ta cũng đồng tình, chỉ là. . ."

"Thế nào?"

X-chan vẫn luôn thẫn thờ bỗng dưng lên tiếng: "Chỉ là trông tên lão đại kia không giống sát nhân, cũng không giống hắc bang lão đại."

Cậu ta đứng lên, chạm vào nút màn hình cảm ứng trên bàn, danh sách các đối tượng tình nghi trong vụ án hiện ra, ngón tay X-chan không chần chừ nhấn lên gương mặt của một người.

Người nọ thanh tú nhã nhặn, gương mặt có hơi thiên về nữ tính, nhưng không thể nói là âm nhu, vì ngũ quan như vẽ như khắc, rất là dễ nhìn.

Vương Tuấn Khải im lặng. Lại là nam nhân vật chính của vở kịch – Rhine Leiz Thâm Lam?

"Cậu ta là hắc bang lão đại?"

"Rất khó tin đúng không? Nhưng đó là sự thật." Hoàng Kỳ Lâm thở dài: "Tôi sợ Trình Lộng Ngọc nói bậy, liền nhờ vị này dùng quan hệ tra xét một chút. . ."

X-chan ho khan một tiếng, lui về vị trí, gật đầu: "Quả thật là Thâm Lam, hay còn gọi là Đông Thâm Lam, con trai thứ hai của tiền nhiệm gia chủ Đông gia, hoạt động hơn một năm và chưa từng để cảnh sát bắt thóp lần nào."

'Ấy là vì cậu ta quen biết nhân mạch của Nam Cung Liệt' – Vương Tuấn Khải trong lòng tự bổ sung, ngoài miệng nhàn nhạt nói: "Không phải cậu ta."

"A?"

"Cậu cũng đã nói Thâm Lam là kẻ giết người không ghê tay, huyết thống y cũng không chừa, hà cớ gì phải giết một người phụ nữ không có giá trị lợi dụng trước mắt bao nhiêu người?"

Chiêu Tài Miêu gật gù: "Cũng đúng a. . .Chỉ cần ném xác xuống biển cho cá ăn, hủy thi diệt tích là xong, cần gì phải phô trương hoa lệ làm oanh động như vậy. . ."

Hoàng Kỳ Lâm hiếm khi khôn lẹ mà phát biểu: "Hay là. . .cậu ta giết Laurent để cảnh cáo cái người làm việc trong bộ phận cấp cao kia? Cái người cuối cùng qua đêm với nạn nhân ấy?"

Chiêu Tài Miêu siết tay: "Rất có đạo lý! Giết gà dọa khỉ, chiêu này mấy người xã hội đen làm quen tay rồi!"

X-chan liếc con mèo nhỏ ba phải một cái, lặng lẽ nhéo eo cậu.

Hoàng Kỳ Lâm đắc ý xong, liền phát hiện ra vấn đề: "Thâm Lam là kẻ thân phận bất thường, Nam Cung Liệt cũng là người khó có thể theo dõi, tỷ lệ Lan Nhã giết Laurent không cao, mà ba người bọn họ đều không tìm thấy hiềm nghi, vậy rốt cuộc hung thủ là ai?"

"Đôi khi, hung thủ không nhất thiết phải có mặt ở hiện trường."

Vương Tuấn Khải trầm giọng nói, ba người còn lại sửng sốt, đồng loạt nghi ngờ: "Không lẽ đối phương có thể giết người từ xa?"

"Không loại trừ khả năng này. . ." Vương Tuấn Khải gật đầu, vẫn luôn cảm thấy sự thiếu mặt của hung khí tại hiện trường quá là bất thường. Tất cả diễn viên đều đứng cùng sân khấu, sau khi án mạng xảy ra cảnh sát đã nhanh chóng bảo vệ hiện trường, phong tỏa nhà hát, thời gian ngắn như vậy tên hung thủ kia căn bản không thể phi tang chứng cứ, vậy chỉ có một khả năng duy nhất: "Hung khí có thể tự biến mất."

"Tự biến mất?!!" Chiêu Tài Miêu sững sờ: "Sếp, anh không phải nói là nó biết tàng hình chứ?!"

"Một lưỡi dao thì làm sao mà tàng hình chứ." X-chan lại nghĩ đến phương án khác: "Hung thủ giấu nó ở nơi chúng ta không nhìn thấy."

"Ví dụ như?" Hoàng Kỳ Lâm nhướng mày, cùng X-chan không hẹn mà thốt ra: "Sàn sân khấu!"

"Cho nên, hai cậu lại tiếp tục tới hiện trường tìm kỹ một chút đi, xem cái sân khấu đó có cơ quan nào không. Mấy vở kịch như vậy thường phải dùng kỹ xảo, có thể trong nơi nào đó của sân khấu. . ." Vương Tuấn Khải đang nói giữa chừng, mày kiếm bỗng dưng nhíu chặt: "Ai đã từng đọc qua kịch bản 'Lời nguyền của Bà Chúa Tuyết' rồi?"

"Tôi."

Vương Tuấn Khải theo bản năng nhìn về phía người nói, phát hiện đối phương lại một lần nữa không coi cánh cửa phòng án kiện đặc biệt ra gì, nhưng vụ án là quan trọng hơn: "Cổ đội trưởng, cô có thể nói rõ chi tiết về Bà Chúa Tuyết được không?"

Cổ Du Sương ngẩn ra, vốn ôm tâm lý bị bài xích khi bước vào phòng này vì nhiều sự cố đã qua, không ngờ Vương Tuấn Khải không chường mặt lạnh đuổi người, ngược lại thừa nhận sự giúp đỡ của cô, trong nháy mắt hơi thất thần: "À. . .Bà Chúa Tuyết kỳ thật không đáng sợ như đoạn đầu, bởi vì thượng thần cho rằng thế giới này chỉ còn loài người mục ruỗng tham lam thối nát, cho nên muốn một lần thanh tẩy nhân giới, diệt sạch toàn bộ loài người."

"Bà Chúa Tuyết không đồng ý cách nghĩ này, nên mới xuất đầu lộ diện đi thử thách nhân loại, không ngờ năm lần bảy lượt bà đều bị con người phớt lờ và tránh né, vì quá tức giận nên đã giết chết bọn họ. Cho đến khi cả thôn làng ấy đều biết mỉm cười với người cùng khổ, Bà Chúa Tuyết đắc ý vì thấy mình đúng, kiêu ngạo quá mức, liền chọc tới thần Hắc Ám. Vị này không nói hai lời liền sai thủ hạ của mình là binh đoàn hắc ám tới thôn xóm kia, tàn sát người dân, moi trái tim bọn họ ra xem nó có màu gì."

"Nếu là màu đỏ, thì chính bản thân Hắc Ám sẽ tự tạ tội, nếu là màu đen, vậy bà Chúa Tuyết liền xong."

Đem trái tim nhỏ bé độc nhất này ra dâng cho thần thánh.

Nhưng, nó thật là dơ bẩn.

"Dân làng nơi đấy chỉ là vì sợ bà Chúa Tuyết nên mới giả vờ thiện lương, cho nên, dĩ nhiên tất cả trái tim, đều là màu đen. . ." Cổ Du Sương nói khá chậm, mang theo ưu thương hiếm khi lộ ra: "Nhưng cũng có những đứa trẻ, những cô gái, những chàng trai thuần khiết là trung thành với thần và tốt bụng với mọi người, cũng không thoát khỏi số phận hủy diệt."

"Vì vậy, thượng thần quyết định. . ."

. . .

". . .Xóa sổ binh đoàn hắc ám."

"Làm sao a, anh hùng Rhine Leiz còn ở trong đó mà. . .?"

"Đúng vậy, Rhine biết được tin này, liền báo cho đồng đội để bọn họ chạy trốn. Nhưng binh đoàn hắc ám tận trung với thần, dù có chết cũng không phản bội, vì vậy, Rhine trở thành kẻ duy nhất đào ngũ." Thiếu niên ôn hòa nói, âm thanh vô cùng trong trẻo: "Và hắn chịu phải lời nguyền của Bà Chúa Tuyết."

Bé trai ngây người, bàn tay nhỏ múp míp nắm lấy tay thiếu niên, khẩn trương hỏi: "Sau đó thì sao? Lời nguyền là gì? Ảnh hưởng thế nào tới Rhine?"

Thiếu niên vẻ mặt ngưng trọng, sầu mi khổ kiểm: "Bà Chúa Tuyết nguyền rủa Rhine mãi mãi, mãi mãi cũng không có được trái tim thuần khiết nhất. . ."

"Tiểu Bàn Tử, mau về thôi, đừng làm phiền ca ca dưỡng bệnh nữa!" Người phụ nữ ôm lấy đứa bé trai, cảm kích nhìn thiếu niên: "Thật cảm ơn cậu, Tiểu Bàn Tử mấy ngày nay sinh bệnh mà không chịu uống thuốc, vừa gặp cậu liền ngoan ngoãn trở lại, cả người khỏe ra."

"Cậu bé mau hết bệnh là tốt rồi." Vương Nguyên mỉm cười, trong đáy mắt đều là ấm áp chân thành, làm cho người chung quanh không khỏi cảm thấy hạnh phúc. Ai, từ ngày tiểu soái ca này tới bệnh viện, nơi này giống như được gột rửa qua vậy, mỗi sáng đều có thể nhìn thấy tiểu soái ca cùng mấy đứa nhỏ chơi đùa, quá bổ mắt!

"Ngày mai ca ca có tới vườn hoa nữa không? Ca ca phải kể tiếp câu chuyện này đó nghe!"

Tiểu Bàn Tử bị ôm đi rồi, vẫn còn hăng hái vẫy tay nói với theo, Vương Nguyên không đáp ứng nó, chỉ giơ tay đáp lại, rồi ngồi xuống ghế đá.

"Không nghĩ tới cậu thích trẻ con như vậy." Người bên cạnh nhún vai, mặt mũi trang điểm tái nhợt, rõ ràng là cải trang, nhưng lại không chút kiêng kị. Vương Nguyên đối với lời trào phúng của y cũng không phản ứng gì, chỉ thản nhiên đáp:

"Đừng làm hỏng thế giới quan của chúng."

"Nga, không biết là ai vừa mới làm hỏng đâu. Một Rhine giết người không chớp mắt lại còn tạo phản, bị lấy đi sự thuần khiết của trái tim là quá đúng rồi còn gì? Tôi nghe cậu kể chuyện cho nhóc con kia, còn tưởng tên Rhine nọ là bị oan khuất lắm chứ. . ."

"Người ta có nỗi khổ riêng mà thôi, đâu giống như cậu." Vương Nguyên nhếch miệng: "Rhine Leiz, hay gọi là, Đông - Thâm – Lam?"

Người bên cạnh yên lặng một chút, cười khẽ: "Là hắn phái cậu tới đây?"

Vương Nguyên thờ ơ: "Làm một cái giao dịch thế nào?"

"Nói hắn đích thân ra gặp tôi."

"Không thể."

"Vậy chúng ta không cần nói chuyện nữa." Thâm Lam đứng dậy, phủi hoa trên áo cất bước.

"Nam Cung Liệt." Vương Nguyên đột nhiên nói.

Thâm Lam dừng bước, quay đầu: "Đừng dùng Nam Cung dọa tôi, một Nam Cung gia dù đã sắp suy tàn cũng không đến lượt tôi ra mặt thay."

"Là Nam Cung Liệt." Cậu ngả người ra sau, nghiêm túc nói: "Nếu anh đồng ý, tôi sẽ cho anh biết lý do tại sao năm đó Nam Cung Liệt vào tù."

Hết Chương 31

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play