Tốc độ thanh niên áo đen rất nhanh, bước sải dài, lực đạo nhẹ hẫng tưởng chừng như phút tiếp theo cậu ta có thể bay lên không trung. Bảo an khu vực nhìn thấy Vương Tuấn Khải đuổi theo một thanh niên không rõ mặc mũi, liền nghĩ người nọ chắc chắn là tội phạm nguy hiểm, vội vàng huy động lực lượng truy bắt.
Touri đau đầu nhìn bóng dáng Vương Nguyên mất hút sau hàng rào chắn, thở dài lẩm bẩm rút ra một cái điện thoại: "Thiệt tàn nhẫn, chỉ biết lo cho bản thân mấy người. . .Này, tôi đang ở sân bay. . .Ờ, chắc là chiều nay sẽ đến được. . ."
Cậu ta liếc người đi ra từ cửa VIP, mày nhíu nhíu: "Các cậu làm ăn thế nào mà cô ta tìm đến tận Trùng Khánh kìa."
Đầu dây bên kia vang ra hai tiếng 'ha ha' tẻ ngắt, tắt máy. Touri giật khóe môi, mặt thuỗng dài, đầu năm nay đồng đội thật là không đáng tin.
Đợi cho Vương Tuấn Khải quay trở lại sân bay đã là nửa tiếng sau. Đầu tóc hắn có chút hỗn loạn, người đầy mồ hôi, hơi thở chậm rãi bình ổn đến trước cổng VIP, nhác thấy chỉ có một cô gái tóc ngắn ăn mặc thoải mái trẻ trung, liền nheo mắt.
"Cô là Cổ Du Sương?"
Cô gái cao khoảng một mét bảy, ngũ quan tinh tế, đôi mắt như ưng quét đến phía Vương Tuấn Khải, thấy bộ dạng không mấy chỉnh tề của hắn liền châm chọc một chút: "Không ngờ Vương đội trưởng vậy mà thân chinh tới đây đến đón tôi, nhưng mà, đã đón rồi thì anh cũng nên tạo hình nghiêm túc một chút."
Vương Tuấn Khải không phản ứng, chỉ lành lạnh đáp: "Xin mời trình giấy tờ cảnh sát."
Cổ Du Sương nhìn hắn một lát, cười khẽ: "Tác phong làm việc của Vương đội trưởng thật quy củ, nhưng xin hỏi tôi có thể tìm chỗ ngồi xuống được sao?"
Cứ việc biết đối phương chính là Cổ tiểu thư Cổ Du Sương - đội trưởng đội cận vệ hoàng gia trong khu vực trung tâm đại lục, cũng chính là người hắn cần đón hôm nay, Vương Tuấn Khải vẫn cứ không cho cô nàng sắc mặt đẹp đẽ, im lặng nhìn chằm chằm thẻ căn cước trong tay Cổ Du Sương, mặt than nói: "Cổ đội trưởng ở khách sạn?"
Cổ Du Sương không nghĩ hắn chuyển đề tài, sửng sốt nói: "Tôi có nhà riêng."
"Vậy được, taxi ở bên trái." Vương Tuấn Khải quay đầu bỏ đi luôn.
Cổ Du Sương: ". . ."
Cổ Du Sương hơi kinh ngạc nhìn bóng lưng thẳng tắp của Vương Tuấn Khải, nội tâm buồn cười, đã nghe qua danh tiếng người này tính tình có chút kỳ quặc, không ngờ chân chính diện kiến mới biết hai chữ 'kỳ quặc' còn chưa đủ để hình dung phong cách của hắn. Xa xa điện thoại Vương Tuấn Khải chợt reo, hắn kề sát vào tai, trầm trầm nói: "Nhiệm vụ đã hoàn thành, còn dư ra hai tiếng đồng hồ, tôi có thể nghỉ phép tạm thời được chứ?"
[. . .]
"Cổ đội trưởng đã tìm được chỗ ở, tôi tin chắc với năng lực của cô ấy, di chuyển từ sân bay đến chỗ ở không phải là khó khăn. Tôi cúp máy."
Mặc kệ Cục trưởng ở đầu dây bên kia có phản ứng gì, Vương Tuấn Khải nói làm là làm. Hắn chui vào Skyper, đổi cửa kính xe thành màu đen, lúc lái xe ra khỏi bãi đỗ, Vương đội trưởng cứng nhắc chỉ biết cuồng công việc biến thành chàng trai đeo kính râm thời thượng, chỉ kém ăn nói ngọt ngào liền có thể trở thành đối tượng được công chúng quỳ liếm.
Đường cao tốc buổi trưa không có nhiều xe, Skyper như cơn gió bay nhanh lướt trên mặt đường, tốc độ phóng kinh người đã muốn vượt qua mức độ cho phép, kim đồng hồ chỉ có tiến chứ không lui. Vương Tuấn Khải cho xe chạy về phía ngoại thành ít người qua lại, chậm rãi dừng trước một nông trại trồng hoa quả vô cùng lớn.
Hắn đeo lên tai nghe bluetooth, một tràng tiếng than lập tức truyền vào tai.
[Tôi nói, Vương đội trưởng cậu cũng thật là đáng trách, bình thường có kêu rát cổ họng cũng không phản ứng, lúc có việc liền đến đây sinh sự. Chẳng trách đã từng tuổi này còn chưa có ai thèm ưng ý cậu, người đâu mà vừa thực dụng vừa lạnh lùng khó ưa.]
Trầm mặc đẩy cánh cửa nông trại ra, Vương Tuấn Khải đi thẳng đến gần gốc cây cao lớn nhất ở chính diện nông trại, nhấc chân đè lên chốt cửa lên bộ rễ, thân cây ngay tức khắc mở ra một con đường nhỏ hẹp.
Vương Tuấn Khải tung người nhảy xuống.
Ở độ sâu mười lăm mét so với mặt đất, con đường rốt cuộc dần rộng ra. Không gian thoáng đãng khổng lồ tràn ngập ánh sáng nhân tạo, hai bên trần nhà liên tục thông khí tản ra oxi nguyên chất mát mẻ dễ chịu. Vương Tuấn Khải nhìn căn phòng rộng gấp bốn lần sân bóng đá, không chút trúc trắc đi đến máy nhận dạng lập thể, đợi quét ảnh gương mặt dùng đồng tử mắt xong thì người cũng thong thả đến gần.
Thanh niên chậc chậc hai tiếng, gãi cằm: "Phong cách thời trang gì đó đều không phải vấn đề, chỉ cần người mặc nó là mỹ nhân thì mọi thứ đều easy."
Vương Tuấn Khải đóng máy quét, không buồn ngẩng đầu: "Việc tôi nhờ cậu làm thế nào?"
"Không tốt chút nào."
Động tác của hắn hơi khựng lại, sau đó dẫn đầu đi về phía cầu thang: "Lên phòng rồi nói."
Thanh niên hắc hắc hai tiếng, đuổi theo Vương Tuấn Khải: "Nghe nói hôm nay anh đi đón mỹ nữ chân dài eo thon có bảy năm Taekwondo kinh nghiệm?"
"Thế à."
Thanh niên cụt hứng: "Mặc dù anh lãnh cảm nhưng cũng phải biết rõ đối thủ của mình chứ."
"Có ý gì?"
"Aiiii, nhìn Cổ tiểu thư là biết ngay! Cô ta thuộc dạng người hệ chỉ huy, thích dẫn đầu người khác, thích quản lý đội viên dưới quyền, thích lập công ghi danh trở thành người phụ nữ quyền lực trong giới cảnh sát."
"Ham hư vinh?"
"Chậc, không phải ai có ham muốn cạnh tranh đều ham hư vinh a đại ca! Cổ Du Sương rành rành là kiểu người độc lập dân tộc, theo trường phái bình đẳng giới, việc anh làm được cô ta nhất định cũng làm được, hơn nữa còn muốn làm tốt hơn! Cô ta muốn cả thế giới này biết phụ nữ không phải chỉ có thể làm cấp dưới của đàn ông, mà cường giả mới là kẻ chiến thắng!"
"Ờ."
". . .Anh không lo lắng chút nào sao? Lỡ như Cổ Du Sương muốn cướp đoạt công trạng cùng việc làm của anh thì sao?"
"Trung đại lục tội phạm không thiếu." Ngụ ý dù hắn có muốn cũng không bao giờ thất nghiệp.
Thanh niên tặc lưỡi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Người thanh niên mặc hoodie đen đó chắc chắn có bối cảnh không đơn giản, hệ thống hacker của tôi đều đã đem hết vốn liếng ra mày mò mà vẫn không xác định được cậu ta là ai. Từ lúc anh báo tin cho đến tận bây giờ bọn họ chỉ tra ra được chỗ cậu ta từng đi qua, một là sân bay nơi anh trông thấy cậu ta, hai là một cửa hàng thức ăn nhanh kiểu Á, ba là nhà hát lớn thành phố."
Thanh niên đóng cửa phòng, sờ sờ lên bàn thủy tinh. Hình ảnh 3D của người áo đen được tái hiện trong ba chỗ nói trên, thân cao gần một mét tám, dáng người thon dài, động tác di chuyển vô cùng linh hoạt, giống như đã từng trải qua huấn luyện thể năng. Nếu cậu ta là vận động viên điền kinh thì không có gì đáng nói, nhưng thanh niên đã tra qua danh sách những vận động viên đáng chú ý, lại không thể tìm được người có vóc dáng tương tự hoodie đen.
"Ngay cả anh cũng đuổi không kịp, tôi không biết trên đại lục này có người nhanh nhẹn nào như thế."
Vương Tuấn Khải im lặng đồng ý, lúc đó hắn cách cậu ta khá xa nên không đuổi kịp có thể đổ lỗi do khoảng cách. Nhưng càng chạy hắn càng phát hiện ra điều kỳ lạ là người nọ căn bản không chỉ dùng kỹ thuật điền kinh của vận động viên chuyên nghiệp mà còn lợi dụng địa hình đem bản thân tiến về phía trước.
"Tôi có thể hỏi cậu ta là ai không?" Thanh niên hiếu kỳ sờ cằm: "Nếu chiêu mộ được cậu ta về đội, trăm lợi bất hại."
"Tôi không biết."
"Anh không biết?? Anh không biết tại sao lại đuổi theo cậu ta?" Thanh niên kinh dị trợn mắt, nhận được cái nhìn nhạt nhẽo của Vương Tuấn Khải, liền bĩu môi: "Ai bảo Vương đội trưởng chỉ biết tận trung báo quốc làm công bộc của nhân dân! Tôi nói cho anh biết a lão đại, nếu không có tôi chỉ sợ bây giờ dưới tay anh chẳng có đội quân nào đâu!"
"Hữu xạ tự nhiên hương (*)."
". . ." Y cũng không ngờ lão đại tự luyến như vậy đấy.
"Cứ tiếp tục điều tra xem đối phương là ai, nếu có thể bắt liên lạc với cậu ta thì càng tốt."
"Anh tính làm gì?"
"Lôi kéo quan hệ."
". . ." Được rồi, xem vẻ mặt anh thế kia có muốn lôi kéo quan hệ, phỏng chừng người ta cũng kiêng dè đi. . .
Thanh niên không nghĩ ra lý do gì khiến Vương Tuấn Khải chú ý người kia, nhưng cậu ta còn có báo cáo khác quan trọng hơn: "Đã phân tích thành phần thuốc độc giết chết Trần Tiệp Dư và Đường Triết, là cùng một loại và chế xuất trong cùng một thời gian, bất quá cơ thể Trần Tiệp Dư so với Đường Triết kích ứng nhiều hơn nên thời gian tử vong ngắn, còn Đường Triết là do lâu ngày sử dụng nên mới dẫn đến cái chết."
"Có tìm được chỗ sản xuất hay không?"
"Như tôi đã nói, loại thuốc này chắc chắn chỉ có mình Lâm Tú Linh làm ra, tìm trên đại lục kẻ thứ hai cũng không thấy." Thanh niên nhíu mày: "Huống hồ trong đó có vài thành phần quen thuộc, xuất xứ từ 'chỗ đó'."
Vương Tuấn Khải nhướng mày.
"Tôi cảm thấy Lâm Tú Linh và 'chỗ đó' chắc chắn có dính líu không nhỏ. Tôi đã nói với 12369 chú ý người bên hệ thống thí nghiệm."
"Nhắc cậu ta cẩn thận."
"Được."
Rời khỏi căn cứ dưới lòng đất, Vương Tuấn Khải chạy thẳng đến quán cà phê tự pha.
Trong vòng ba năm kể từ sau khi cậu bé ấy chết đi, hắn liền mất đi mục đích sống. Có một đoạn thời gian hắn giống hệt người máy, chỉ dựa vào chương trình được cài đặt sẵn mà trải qua từng ngày từng ngày một. Trong một lần truy kích tội phạm, Vương Tuấn Khải phát hiện ra căn cứ dưới lòng đất này cùng với vài kẻ thuộc phần chìm của thế giới, đã bị ánh sáng mặt trời lãng quên.
Cứ như vậy, hắn cùng bọn họ chậm rãi hợp thành một đội, tuy chỉ có vài người, lại không chút khó khăn. Tất cả bọn họ đều là tinh anh của quốc gia, sở hữu trí thông minh cùng gia cảnh không tầm thường, có người tự nguyện gia nhập có người là do không còn đường lui mới chấp nhận, nhưng sinh hoạt ba năm cơ bản đã khiến bọn họ nảy sinh lòng trung thành với căn cứ. Bởi vì tất cả bọn họ, đều là trọng phạm vượt ngục.
Khó có thể tin được là, cảnh sát Vương hạo nhiên chính khí uy phong lẫm lẫm đại diện cho sứ giả công lý, lại chính là lão đại của bọn họ.
Kỳ thật, cái gọi là chính tà lưỡng đạo, trắng đen minh bạch, vốn không có ranh giới phân chia rõ ràng.
Vương Tuấn Khải tới quán cà phê tự pha, chỉ mới cầm cái cốc nhựa lên, một ly cà phê nóng hổi đã chìa ra trước mặt hắn.
Cổ Du Sương nhướng mày, khóe môi khẽ cong, kiêu ngạo tự tin và vẻ thành thục chín chắn trên gương mặt hấp dẫn không ít ánh nhìn, nâng tay đưa ly cà phê cho hắn: "Trùng hợp."
Vương Tuấn Khải không nói gì mà nhìn Hoàng Kỳ Lâm ở phía sau.
Hoàng cảnh quan run lên một cái, khổ sở đầu hàng --- Là do Cục trưởng phân phó em đưa Cổ đội trưởng đi tìm sếp, em vô tội a a a!
Vương Tuấn Khải cầm lấy cà phê, nhàn nhạt cảm ơn. Cổ Du Sương nhìn ra hắn không mấy nhiệt tình, đem tờ giấy đặt lên bàn: "Lần đầu tiên đến Trùng Khánh, tôi còn chưa tham quan thành phố này, sẵn tiện hôm nay nhà hát lớn thành phố tổ chức nhạc kịch, không bằng chúng ta cùng nhau đi."
Nói xong cũng không đợi Vương Tuấn Khải đồng ý đã xoay người ra ngoài, trông bộ dạng rất giống như sẽ bắt taxi. Vương Tuấn Khải nheo nheo mắt, đem cà phê nhét vào tay Hoàng Kỳ Lâm, nối tiếp đi mất.
Hoàng Kỳ Lâm đổ mồ hôi lạnh, song song đó cũng rất hiếu kỳ, sếp sẽ chở Cổ đội trưởng đến nhà hát sao? Dù ngôn từ cùng hành động rất ư là trong sáng như cậu ta vẫn ngửi thấy mùi gì đó. . .
Hết Chương 26
(*) Hữu xạ tự nhiên hương: Có chất thơm tự nhiên sẽ có mùi thơm = người tài giỏi ắt sẽ có kẻ biết đến.