Hoàng Kỳ Lâm nhướng mày, đẩy tấm ảnh một trong ba người vừa chết ra trước mặt Chu Minh Đức, ông ta lập tức sợ hãi than: "Chính là cô ta! Chính là cô ta!"
"Ông không nhận lầm người chứ?"
"Sao mà sai được! Tôi tuyệt đối không quên gương mặt của cô ta!" Chu Minh Đức kích động nói: "Tôi vô tình trong thấy cô ta rửa mặt, thật sự, nó khiến tôi ám ảnh mấy ngày liền, quá là kinh khủng!"
Mọi người phức tạp nhìn nhau, chết hai người cùng lúc, giờ lại lòi ra thêm một chi tiết quan trọng. Nhan Thu Thu cư nhiên là bạn gái của Đường Triết, vì sao trong tin tức điều tra không ai phát hiện ra?
"Tôi thấy cô ta xinh đẹp, Đường Cung lại chán ghét nhìn cô ta. Tôi tưởng Đường Cung bài xích tình nhân bên gối của cha, nào ngờ sự thật là do người phụ nữ này quá giả tạo."
"Đường Cung và người này có xích mích sao?"
"Đâu chỉ là xích mích, tôi từng trông thấy cậu ta lớn tiếng cãi nhau với Nhan Thu Thu, nội dung gì thì tôi không nghe rõ, lúc ấy Nhan Thu Thu còn túm áo Đường Cung mà thét to chất vấn, tôi có muốn bỏ qua cũng không được."
"Ồ?" 'Túm áo' chất vấn sao? Vương Tuấn Khải nhếch miệng: "Là buổi chiều ngày mưa đó?"
"Đúng, sau khi Đường Triết và cô ả này gây huyên náo, cô ta lập tức chạy đi tìm Đường Cung, sau đó ở dưới mưa cùng cậu ta xô xát, tôi mới có dịp nhìn thấy gương mặt đầy sẹo của cô ta."
Vương Tuấn Khải nhíu mày, nếu Nhan Thu Thu là kẻ giật đứt cúc áo của Đường Cung, trong móng tay cô ta chắc chắn có vụn vải nhỏ còn sót lại. Đáng tiếc thi thể của Nhan Thu Thu đã bị đốt cháy, căn bản không thể tìm ra được manh mối.
Kẻ đứng phía sau suy nghĩ thật chu toàn, dường như đã muốn triệt tiêu mọi sinh cơ từ phía cảnh sát.
"Giọng điệu của ông nghe ra oán hận nhà họ Đường như vậy, ông thực sự không có tham gia vào cái chết của Đường Triết chứ?" Vivian sớm đã không chịu nổi thái độ coi thường phụ nữ của Chu Minh Đức, hừ lạnh một tiếng.
"Tôi nào có!! Mấy người đừng nghĩ vũ oan cho tôi!!" Chu Minh Đức vỗ bàn: "Tôi vốn đến tìm Đường Triết, nhưng sau khi thấy nhà bọn họ náo nhiệt lộn xộn như vậy, chạy còn không kịp huống hồ. . ."
"A, nhưng ông còn có thời gian rảnh đi hóng chuyện của Nhan Thu Thu và Đường Cung đấy thôi." Cô nàng trào phúng nói: "Biết đâu trong lúc hai người bọn họ xây xát ngoài đường, ông tìm đến chỗ Đường Triết, một kích hạ sát nạn nhân thì sao?"
"Cô đừng có ỷ làm cảnh sát rồi ngậm máu phun người!!"
"Ông kích động như vậy làm gì? Lẽ nào trong lòng có quỷ?"
"Cô. . .!" Sắc mặt Chu Minh Đức hết trắng rồi xanh, rõ ràng là chột dạ.
Hoàng Kỳ Lâm khều khều vai Chu Minh Đức, chỉ chỉ biểu ngữ 'thẳng thắn sẽ được khoan hồng' dán trong phòng thẩm vấn, chân thành nói: "Tôi nghĩ ông hiểu mình phải làm gì mà, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát. Ông không thành thật khai báo, đợi đến lúc chúng tôi tìm ra chứng cứ. . .Lúc đó khó nói lắm nha."
"Che giấu tội phạm và gian dối khi thẩm vấn đều có hình phạt tương đương nhau, ông suy nghĩ kỹ đi, đừng dại dột buông bỏ cả quãng đời còn lại."
Chu Minh Đức run lên, gằng giọng cố đấm ăn xôi: "Tôi không làm gì sai hết! Sao tôi phải sợ mấy người!"
"Ừm, ông sẽ không biết cuộc sống trong tù khắc nghiệt thế nào đâu, tôi nghe mới hôm qua người trong trại tạm giam số bốn đã tự sát vì uất ức rồi. Ông cứ thử tưởng tượng bản thân mỗi ngày đều đối mặt với bốn bức tường, không có ánh sáng, không có đồ ăn ngon cũng chẳng thể vẽ được, khốn khổ đến mức nào. . ."
"Tôi chỉ nói sự thật mà thôi!! Các người cứ vu khống tôi đi!! Tôi sẽ kiện các người tội lạm dụng chức trách chèn én công dân! Cứ chờ đó!"
Chu Minh Đức cố gắng ra oai, trong mắt cảnh sát lại giống như nỏ mạnh hết đà, chật vật rời đi.
"Người này rất đáng ngờ."
"Phải, lúc Đường Triết mới chết ông ta cư nhiên không hé răng câu nào, ngược lại im thin thít coi như không có chuyện gì xảy ra. Nếu không có sự cố nổ cháy ngày hôm nay chúng ta căn bản không thể phát hiện ra uẩn tình phía sau."
"Cần phải cắt cử người theo dõi Chu Minh Đức. . ."
Vương Tuấn Khải nói chưa hết câu, cửa cảnh cục bị người thô lỗ đẩy vào.
"Đường Cung?"
"Vương đội trưởng!" Đường Cung hiếm khi có dáng vẻ sốt ruột như vậy, đưa mắt liếc nhìn đám người phía sau Vương Tuấn Khải, trầm giọng nói: "Tôi có chuyện riêng muốn nói với cậu."
"Anh cứ nói đi, bọn họ không phải người ngoài." Vương Tuấn Khải thản nhiên đáp, nơi này là cảnh cục, tất cả cảnh sát đều có quyền biết mọi thứ xảy ra trong đây. Đường Cung không dễ chịu cho lắm, nhíu nhíu mi: "Chuyện này chỉ mình anh có thể làm được."
Vương Tuấn Khải lãnh đạm nhìn y, rành rành là không muốn thỏa hiệp.
Nói giỡn sao, hắn là đầu tàu của cảnh cục, che giấu cấp dưới sẽ gây mâu thuẫn nội bộ, khó tránh khỏi sau này mất uy tín.
"Chuyện liên quan đến Vương Viên."
Mày Vương Tuấn Khải động cũng không động.
"Cậu ta thì có thể có việc gì, chẳng phải bây giờ cậu ta đang ở nhà với ba mẹ mình sao?" Vương Tuấn Khải nói dứt câu liền nhớ lại, đêm trước Vương Nguyên chạy trốn khỏi xe hắn, sau đó. . .tựa hồ đi chung với Đường Cung?
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn Đường Cung cũng pha thêm vài phần giễu cợt. Bạch liên hoa kia nhanh như vậy đã dụ dỗ được trái tim họa sĩ, đúng là không thể xem thường năng lực của cậu ta.
Đường Cung tức giận âm trầm: "Anh đừng nói một cách vô trách nhiệm như vậy."
"Tôi thì có sứ mệnh gì với cậu ta?" Vương Tuấn Khải rũ mi: "Hơn nữa, cho dù cậu ta có việc gì cũng đâu đến lượt họa sĩ Đường bận tâm?"
"Được lắm, Vương Tuấn Khải." Đường Cung tràn ngập địch ý gắt gao trừng Vương Tuấn Khải, hai bên khí thế không ai thua kém ai, mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí, đến cả đám người phía sau cũng nhịn không được lui về một chút.
"Vương Viên làm sao?"
Willie thần kinh thô không hiểu là mới đến chưa biết chuyện hay lười làm kẻ thức thời, kéo cả đám người vào vấn đề. Mọi người lúc này mới phục hồi tinh thần, vội vàng hỏi: "Vương Viên xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt Đường Cung không ổn chút nào, nghiêm trọng nói: "Cậu ấy mất tích rồi."
. . .
Trước mắt tối đen một màu, trong không khí tràn ngập mùi vị gay mũi, Lâm Tú Linh nhịn không được ho khan vài tiếng, cơ thể xốc nảy cử động.
Mỗi lần bọn họ muốn mang bà đến căn cứ đều dùng cách này, trói chặt tay chân và bịt kín hai mắt cố ý không để bà biết đường vào căn cứ, lại nhét Lâm Tú Linh vào cốp xe huênh hoang lái đi.
Lâm Tú Linh nằm trong cốp xe không quản được ngày đêm, chỉ biết là rất lâu rất lâu, tay chân của bà đã tê dại xơ cứng bọn chúng mới dừng lại. Cốp xe được mở ra, nhưng đám người kia vẫn chưa chịu cởi trói cho mắt bà.
Lâm Tú Linh mơ mơ hồ hồ được đưa vào một hành lang ngầm, bên trong sặc mùi kim loại, tiếng bước chân đều đặn chỉnh tề khiến bà nghĩ rằng bên cạnh mình lúc này đều là người máy. Bà từng nhìn thấy một trong số bọn họ trong những lần vận chuyển trước đây, bọn họ có gương mặt của con người, vóc dáng thuộc về nhân loại, nhưng đôi mắt trống rỗng kia đã tố cáo bọn họ chỉ là những con rối người. Dù có chảy máu, có biết đau, có thống khổ cũng có vui sướng, nhưng bọn họ cuối cùng cũng chỉ là những cỗ máy phục tùng mệnh lệnh, vĩnh viễn cũng sẽ không biết phản kháng.
Như mọi khi, bọn họ áp tải Lâm Tú Linh tới phòng điều chế, bình thường con đường này im lặng đến quỷ dị, không hiểu sao lại nghe tiếng người loáng thoáng. Lâm Tú Linh bị che kín mắt nên thính giác lúc này đặc biệt mẫn cảm, vì vậy âm thanh rót vào tai cũng rõ ràng hơn.
"Nếu không có thay đổi thì số thuốc này có thể mang ra sử dụng được rồi. . ."
"Không cần thí nghiệm nữa sao. . .?"
"Đã thí nghiệm trên ba người, độ chính xác đạt tám mươi chín phần trăm, mặc dù cách con số hoàn hảo một trăm kia còn khá xa nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể tin tưởng được."
"Cậu thấy sao, Yuan?"
"Không có ý kiến."
Trong nháy mắt, bước chân Lâm Tú Linh khựng lại.
Người đi phía sau nhanh chóng đẩy bà lên trước, dường như không trông thấy sự nghi hoặc khiếp sợ trên mặt bà. Lâm Tú Linh theo bản năng ngừng thở, cố gắng nhấc mi mắt nặng như chì lên hy vọng có thể nhìn thấy cái gì đó, đáng tiếc bà lại bị áp giải sang chỗ khác.
Ở nơi bà vừa lướt qua, hai bóng người cao thấp bất phân đứng cạnh nhau, ánh sáng mềm mại phủ lên tầng tóc hơi rối, trượt xuống gò má thon gầy trắng tái của người đứng phía trong, thẫm đẫm mùi vị của sự nhợt nhạt thờ ơ.
Thanh niên tóc đỏ trong góc nhướng nhướng mày nhìn Vương Nguyên: "Người quen à?"
"Cũng không tính là quen." Vương Nguyên dời tầm mắt từ chỗ Lâm Tú Linh sang thanh niên tóc đỏ: "Nghe nói con trai bà ta tên là Lâm Duy Viễn?"
"That's right. Bà ta gia nhập tổ chức ba năm trước, mang theo xác con trai khẩn cần boss làm cho nó sống lại."
"Lại còn có chuyện này?"
Thanh niên tóc đỏ gật đầu: "Chậc chậc, lúc đó boss vốn không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng vô tình phát hiện thể chất Lâm Duy Viễn khá đặc biệt nên giữ lại, nói với Lâm Tú Linh, boss sẽ cứu sống Lâm Duy Viễn với điều kiện bà ta phải cống hiến cho tổ chức."
Vương Nguyên ánh mắt hiểu rõ, nhếch miệng: "Boss là kẻ như vậy sao?"
"Dĩ nhiên không. Lâm Duy Viễn đã chết từ lâu, kẻ còn lại bây giờ chỉ là cái xác có khả năng hoạt động mà thôi, não bộ của cậu ta đã sớm bị thay đổi, làm sao có thể là Lâm Duy Viễn thực sự."
Vương Nguyên trầm mặc.
Cái thế giới người ăn thịt người này, 'sự tin tưởng' chính là một loại vũ khí vô hình bất kỳ lúc nào cũng có thể giết chết con người. Hơn nữa cho dù kẻ địch có dùng thái độ công bằng hay ôn nhu đối xử với bạn, một khi đối phương bước vào giới hạn tâm lý rồi thành công phá vỡ rào cản cảnh giác của bạn, khiến bạn sống không bằng chết chỉ còn là vấn đề thời gian. Với loại người trong mắt chỉ có kẻ hữu dụng như boss, việc ám thị tinh thần và kích sát não bộ một con người chẳng qua là một tiểu xảo. Có thể sẽ có vài người giống như Vương Nguyên biết rõ sự thật trắng trợn này, nhưng với vị thế của kẻ yếu, chẳng ai sẽ từ chối lời nói dối ngọt ngào đó.
Bởi vì sự tồn tại của bọn họ chỉ để đạt được một mục tiêu duy nhất.
Vậy sau khi đạt được đích điểm, bọn họ sẽ sống vì lý do gì?
Vương Nguyên cũng không biết nữa.
Hết Chương 21