Vương Nguyên không biết ngày sinh nhật của mình, từ lúc bốn tuổi cậu đã không còn song thân, trí nhớ của trẻ con có hạn, mà ở cái tuổi thậm chí không thể cảm nhận hết nổi đau mất đi người thân kia, cơ thể tự động lãng quên, xóa mất một cột mốc quan trọng trong cuộc đời cậu.
. . .
. .
.
Bộp.
Đứa bé chới với ngã úp sấp, mặt mũi và quần áo đều là bùn. Trên bàn tay vốn đã có không ít vết xước của nó giờ lại nhiều ra thêm một dấu bầm. Nó lồm cồm bỏ dậy, nhưng cảm giác đau nơi cổ chân và cơn đói cồn cào ở bụng làm cho đứa trẻ loạng choạng, lại một lần nữa lật nhào.
Thím Chương sửng sốt, theo bản năng chạy vội đến muốn đỡ đứa bé dậy, con dâu bà ta lại bấm móng tay kéo mẹ chồng về, liên tục thì thầm.
Đứa bé đó vừa sinh ra không bao lâu thì họ hàng đều bị mắc bệnh lạ. Cha mẹ nó cũng chết cách đây mấy ngày, đỡ cái gì mà đỡ, tốt nhất nên né ra đi thôi.
Thím Chương thở dài, nhìn qua thằng nhỏ trạc tuổi cháu mình vài lần, cuối cùng vẫn là bỏ đi. Đứa bé không có ai giúp đỡ, im lìm nằm sấp ở đó, trông như đã chết.
Sau khi tang lễ hai vợ chồng em trai kết thúc, Vương Bá nhận nuôi đứa con trai độc nhất của em mình, đồng thời chịu trách nhiệm về số tiền bảo hiểm bồi thường của kẻ gây ra tai nạn. Tuy rằng trên người đứa nhỏ này thường xuyên xuất hiện những vết bầm thương do không cẩn thận chơi đùa, thường thường cũng hay bị bác gái trách mắng, nhưng người khác dạy dỗ trẻ con không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Toàn bộ con nít trong thôn không phải đều nhờ vậy là trưởng thành sao?
Đối với đám người hủ lậu mang suy nghĩ nghèo nàn cũ kĩ kia, có thể thái độ đối xử của nhà bác cả với Vương Nguyên là bình thường, nhưng với một đứa nhỏ chưa có đủ nhận thức mà nói, một phần trong đầu óc của nó đã bị xâm phạm.
Nó tổn thương.
Nhưng chính bản thân nó cũng không biết.
Vương Nguyên lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn, thức ăn thường ngày cũng không có bao nhiêu dinh dưỡng, phạm vi trưởng thành bị hạn chế, đầu óc lại chẳng dừng ở mức phổ thông. Cậu vốn không được phép đi học, chỉ có thể mày mò tự phát triển theo kiểu riêng. Có thể nói Vương Nguyên là tự học thành tài, à không, vô sự tự thông mà lớn.
Đương nhiên hiểu biết của cậu không nằm ở sách vở, mà hình thành từ thực tiễn, nói theo cách hoa mỹ chính là kỹ năng mềm hỗ trợ cuộc sống, huỵch toẹt ra là ẩu đả với đời. Thông minh thật thì cậu chẳng có bao nhiêu, nhưng lăn lộn đầu đường lường gạt thiên hạ thì phải gọi là phần phật múa lượn. Cái đứa nhỏ từ bé đã phải tự mình chui rúc giữa vô vàn loại người, thượng vàng hạ cám long xà hỗn tạp như Vương Nguyên, sợ nhất là đói, không sợ nhất là thiếu việc làm.
Thời niên thiếu của Vương Nguyên cũng không khác với lúc còn nhỏ là bao, vẫn là những ngày bận rộn với hàng tá công việc khác nhau, trộn lẫn xen kẽ lấp kín thời gian biểu, thậm chí bởi vì tuổi cậu lớn mà ưu đãi công việc giảm hẳn, khiến cho lượng công việc phải tăng lên mới miễn cưỡng cung ứng đủ tiền nộp cho bác gái mỗi tháng. Vương Nguyên cũng không phải đồ ngốc mà ngoan ngoãn dâng hiến toàn bộ tài sản cho bà ta, cậu vẫn chừa một phần riêng để đề phòng chính mình cần dùng đến. Vợ bác cả sao có thể không biết điều này, vẫn thường dùng mấy lời nói nhàm chán xỉa xói móc mỉa cậu, ánh mắt lập lòe mơ ước số tiền cậu cất giữ. Bác cả dù cũng không coi cậu ra gì, nhưng cũng chẳng thèm số tiền đó, với ông ta, sức lao động của Vương Nguyên mới là thứ cần nắm chắc.
Tuy rằng nhà họ Vương ruộng đất nhiều, nhưng chân chính có thể sử dụng đê trồng trọt thì chẳng có bao nhiêu, khi bác cả cảm thấy nó đã không còn đủ khả năng để nuôi sống gia đình mình, thì cũng là khi hai chị em Vương Chân Chân tốt nghiệp trung học.
Bữa cơm 'gia đình' bị giằng xéo giữa ánh mắt bất thiện cùng lời nói bóng gió từ giống cái và hai sinh vật đực trong nhà, bị Vương Nguyên lờ đi. Vương Chân Chân đã mười lăm tuổi, cần phải mua chút son phấn làm đẹp để khỏi phải thua thiệt con gái nhà người ta, Vương Diêu nhỏ hơn cô ta hai tuổi, đang độ hưng phấn dở ông dở thằng, thường thường vẫn cần tiền ra oai với bạn bè – Vương Nguyên khinh bỉ nghĩ – Chắc cậu ta tưởng mình trong mắt lũ bạn có giá lắm.
Vì mấy cái thứ vớ vẩn ấy mà đày ải mình.
"Củi gạo dầu muối ngày càng đắt, bọn họ còn phải lớn, cần được ăn uống đầy đủ, nhiều thịt cá."
Vừa nghe đã biết trong số đó không có mình. Vương Nguyên lạnh mặt nhìn cơ thể chẳng có bao nhiêu lạng thịt của bản thân, cúi đầu gắp một miếng thịt kho tàu cuối cùng. Vương Diêu ở đối diện vừa vặn nhìn thấy được, hung hăng hất chén thịt kho tàu bay xuống đất. Tiếng loảng xoảng vang lên thu hút ánh nhìn của ba người còn lại, cộng thêm cả con chó đang chực chờ dưới gầm bàn.
Con chó đói trơ xương, lập tức nhào tới chụp miếng thịt, phát ra tiếng rên ư ử.
Vẻ mặt ba người Vương Chân Chân thoáng cái xanh mét, trong nhà bọn họ ai cũng đều thích ăn thịt, liền giận chó đánh mèo trừng Vương Nguyên, như thể cậu mới chính là kẻ làm đổ thịt kho tàu vậy.
À đâu, cậu thiếu chút nữa giành ăn với chó đấy.
Vương Nguyên lặng lẽ buông đũa, đi về phòng.
Lần thứ hai bọn họ bàn về chuyện thiếu tiền trong giờ cơm là trưa ngày hôm sau. Vương Nguyên lúc này đang nhăm nhe phần da heo bị miếng cải xanh đè lên, đũa còn chưa kịp chạm đến đã nghe thấy bác gái lên tiếng: "Vương Nguyên cũng lớn rồi, nên tự mình ăn bàn riêng đi thôi."
Vương Nguyên mày cũng chẳng nhíu, chỉ liếc về phía Vương Chân Chân. So về tuổi, cô ta mới là kẻ già nhất chứ?
Vương Chân Chân trở mắt khinh thường không nói chuyện cùng cậu.
Thật ra cậu nghĩ, ăn mâm riêng cũng tốt, ít nhất không cần nhìn sắc mặt bọn họ, làm cho khẩu vị suy giảm. Cậu vẫn đang tính đến chuyện có nên dùng ít tiền riêng mua thịt hay không, thì phát hiện, tiền trong ống đều biến mất.
Sắc mặt cậu trắng bệch.
Phản ứng đầu tiên của Vương Nguyên là có phải mình cất nhầm nơi nào rồi không? Người cậu cứng còng, chậm rãi khuỵu xuống, ánh mắt mê mang.
Vương Nguyên lần theo bức tường phòng ăn, cậu thấy cả nhà bốn người bọn họ vui vẻ ngồi ăn cơm cùng nhau, nghe được giọng bác gái thì thầm với con trai, tuy rằng số tiền đó ít nhưng vẫn có thể đủ để mua thức ăn làm một bàn tiệc mừng sinh nhật Vương Diêu.
Tuy rằng số tiền đó ít.
Đúng là ít.
Nhưng đó là tiền của cậu.
Là tiền của cậu mà. . .
Vương Nguyên thở hổn hển, nỗ lực đứng thẳng người.
Tiệc mừng sinh nhật à?
Vương Nguyên đột nhiên xuất hiện trong phòng ăn khiến một nhà hạnh phúc nọ đồng loạt ngẩn người, bọn họ rành rành là ghét bỏ trừng cậu, ánh mắt lộ rõ mồn một: Tại sao mày lại ở đây?
Vương Nguyên không nói gì, ngồi xuống, cầm lấy đĩa thức ăn gần nhất, ngấu nghiến nhai.
"Mày làm cái gì đó?! Bỏ xuống cho tao!!" Vương Diêu tức giận đứng phắt dậy, hùng hổ quát lớn: "Ai cho mày ăn cái đấy?!?"
"Vương Nguyên, cậu có biết mình đang làm gì không hả?" Vương Chân Chân nhíu mày, trào phúng nói: "Không phải mẹ đã bảo cậu ăn riêng rồi sao? Cậu cư nhiên không biết điều mà đứng ở đây."
"Vương Nguyên!!" Bác gái đanh giọng rít lên, giống hệt còi tàu hỏa: "Mày có để tao vào mắt không vậy?! Nghe lời!!"
Bác cả không nói gì, nhưng thái độ im lặng kia rõ ràng là đang chê trách cậu phá hỏng không khí gia đình họ.
Vương Nguyên dừng tay, đặt đĩa thức ăn xuống, cậu liếm mép một cái, ngẩng đầu cười cười: "Bác gái à, bác làm dữ quá, ngay cả con chó cũng không dám sủa nữa rồi kìa."
"!!!"
Con chó không hề có mặt trong phòng ăn, Vương Nguyên nói như vậy khác nào chửi người duy nhất không lên tiếng – bác cả cậu – là chó trong lúc này?
"Chỉ là một đĩa đồ ăn thôi mà, này còn không bằng một phần mười tiền tôi cất trong phòng đâu."
Bốn người xám mặt nhìn nhau, ai cũng không nghĩ Vương Nguyên dám nói thẳng chuyện này ra trước mặt bọn họ. Khi họ cố tình lấy tiền riêng của cậu thì đã nghĩ đến chuyện cậu phát hiện ra. Nhưng thế thì sao? Vương Nguyên làm gì được bọn họ?
"Chỉ là một chút tiền cỏn con, còn không đủ để chị mua cây son." Vương Chân Chân là người đầu tiên tỉnh táo lại, như thường ngày giở thói trịch thượng, nguýt dài: "Có tí xíu ấy thôi mà cậu không coi ai ra gì như vậy, cậu tính phá cái nhà này đấy hả?"
Ăn một đĩa thức ăn làm ra bằng tiền của mình, là phá nhà?
"Vương Nguyên, tiền của mày cũng không phải là tiền của bác sao, rạch ròi như vậy làm gì." Bác cả lên tiếng phát uy, muốn làm cho Vương Nguyên an phận. Thiếu niên gầy yếu nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng: "Không biết ai mới là kẻ phân ra rạch ròi, bảo tôi tự mình đi ăn mâm riêng."
Mặt bác cả tái xanh, thịnh nộ trừng cậu. Bác gái được thể thét dài, chống tay chỉ trỏ: "A! Giỏi lắm, lớn rồi nên không nghe lời người trên! Vương Nguyên, xem ra bấy lâu nay bác không dạy mày thì mày nhờn!!"
"Cậu này là của tôi chứ." Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn thẳng vào bà ta, nhếch môi cười thiện lương. Cậu đưa hai tay xuống bàn, 'rầm' một tiếng hất đổ toàn bộ thức ăn trên bàn, mà cái bàn vừa vặn đè lên người Vương Chân Chân và Vương Diêu, khiến cô chị hét chói tai còn thằng em thì ngây ra như phỗng.
"Tôi không phản ứng thì các người lại bảo tôi ngu đần." Vương Nguyên còn thấy chưa đủ mà đạp đạp mấy cái, hai mắt mở to, mày nhướng lên: "Ăn trên tiền của người khác còn ăn đến thật hiên ngang, bộ các người thực sự nghĩ rằng thằng này dễ ức hiếp à?"
"Mày. . .Mày. . . Vương Nguyên!!!" Người phụ nữ nghiến răng ken két, nhảy xổ vào chỗ cậu: "Mày cút đi cho tao! Cút đi cho tao!!!"
"Tôi có điên mới ở lại nhé." Vương Nguyên sớm đã tính đường lui, kịp thời né tránh, còn có thời gian mà chỉ vào phía sau lưng bọn họ: "Nhìn nè, thích không?"
Giữa lúc ấy, khói xám ngùn ngụt bốc lên từ phía sau nhà. Nơi đó vốn là một cái nhà kho cũ có gác xếp, mà Vương Nguyên được phân ra ở trên gác xếp đó. Giờ phút này, lửa hừng hực bùng cháy đã muốn thiêu gần hết gác xép, thậm chí còn có nguy cơ lây lan sang bên này.
Cả nhà Vương gia suýt chút xỉu luôn tại chỗ.
"Quà tạm biệt."
Vương Nguyên như tên bắn lao ra cướp xe của Vương Diêu, vì thường xuyên vận động nên cậu trốn thoát rất nhanh.
Thật ra còn một món quà nữa nha.
Vương Nguyên sờ xấp tiền trong balo sau lưng, đây là toàn bộ số tiền hiện tại mà Vương gia có được, đủ để cậu có thể sống tốt ở thành phố một thời gian.
Cậu đạp xe ra nhà ga, dễ dàng mua được một vé tốc hành, thành công đến được thành phố, nơi không có kẻ nào dám tranh thịt với cậu nữa.
. . .
. .
.
Vương Nguyên đứng trước cửa hàng bánh kem, ngẩn người một lúc lâu. Vương Tuấn Khải bắt cậu chờ ở đây, hơn nữa còn như phát rồ mà mua thật nhiều bánh kem bên trong cửa hàng, đủ để chất đầy một xe Skyper.
Từ khi kết thúc mọi chuyện đến nay đã qua gần một năm, hai người cũng không còn ở chỗ căn cứ mà dời ra một căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố sinh sống. Vương Tuấn Khải mở một cửa hàng chuyên bán đồ trang trí, Vương Nguyên chịu trách nhiệm quảng cáo cửa hàng trên mạng, đồng thời nuôi một đống cây cảnh xứ lạnh, nhàn nhã ân ái sống qua ngày.
Cũng không biết sao, hôm nay Vương Tuấn Khải đột nhiên lôi kéo cậu đi mua bánh kem, bắt Tiêu Bắc và Fong ở lại canh cửa. Vương Nguyên thầm nghĩ có lẽ là sinh nhật của người nào đi? Dù sao cũng không phải cậu.
"Sai lầm." Tiêu Bắc nheo mắt, vẻ mặt tiếc hận rèn sắt không thành thép, vỗ đùi: "Sai lầm!"
Vương Nguyên chưng hửng.
"Hôm nay là sinh nhật của phu nhân boss đó." Fong mặt không đổi sắc nói, đem cái nón giấy bảy màu đeo lên đầu Vương Nguyên, thành kính như trao vương miện: "Boss nói có thể đây là lần đầu tiên tổ chức sinh nhật nên sợ câu xúc động, boss không muốn cậu khóc trước mặt mọi người, vì thế không có yếu tố bất ngờ."
"Bởi vậy tui nói, không phải cứ trực tiếp làm bữa ăn ánh nến hai người lãng mạn là được sao? Sau đó tiện thể còn í hí hí mà không sợ bóng đèn, cũng không hiểu boss nghĩ sao nữa." Tiêu Bắc thở dài. Fong liếc hắn một cái, đứng dậy, chiều cao áp đảo cuồng phong, thuận lợi để treo đèn led và băng rôn.
"Chắc boss muốn chơi trò tình thú." Cậu chàng còn chưa ngửi được mùi nguy hiểm, say sưa tưởng tượng: "Bánh kem play, mứt quả play các loại đạo cụ hồng nhạt. . ."
Vương Nguyên: ". . ."
Fong vẫn còn treo băng rôn, tâm kiên định bất động.
Vương Tuấn Khải: ". . ." Tôi vẫn còn có mặt ở đây nhé.
Hết Phần 1
Có má nào đọc tiêu đề bị hố H hụt hong à hí hí~ H ở phần sau :V