Ánh mắt Phó Cảnh Hoài vẫn nhìn chằm chằm chiếc xe buýt đã che khuất không thấy bóng người nào bên trong.
"Này! Cậu thích con bé đó hả? Hay đó là bạn gái cũ của cậu?" Người đàn ông không mấy lễ phép nọ lại đột nhiên hỏi.
Phó Cảnh Hoài quay đầu lại nhìn lướt qua cánh tay của người kia đang khoác lên vai mình, người đó bèn rụt tay lại.
Thế nhưng trông Phó Cảnh Hoài thế này anh ta lại cắn răng hỏi: "Tôi giúp cậu theo đuổi con bé đó cho, tôi có rất nhiều kinh nghiệm trong việc chinh phục phụ nữ nhé."
Phó Cảnh Hoài không đáp lời, chỉ chậm rãi đi về phía chiếc xe buýt Bạch Tô vừa lên.
Người đàn ông bất lịch sự đó suy ngẫm rồi tự sờ cằm.
Có bao giờ được dịp thấy Phó Cảnh Hoài thế này đâu.
Anh ta biết một Phó Cảnh Hoài thích chơi đủ các thể loại, chơi càng vui càng tốt!
Quả nhiên con nhóc này có gì đó rất đặc biệt với Phó Cảnh Hoài.
Làm anh em với người ta thì tất nhiên phải giúp anh em giữ lại một cô gái đặc biệt thế này chứ.
Nghĩ thế, người đàn ông bèn quay về du thuyền lấy thứ gì đó rồi xuống, đi tới chỗ Bạch Tô và Phó Cảnh Hoài.
Vì có Phó Cảnh Hoài đi tới nên Bạch Tô mới từ xe buýt đi xuống, đứng bên cạnh chiếc xe nói chuyện với Phó Cảnh Hoài.
"Trước đó cũng có người nhận nhầm tôi." Bạch Tô bất đắc dĩ nói.
Phó Cảnh Hoài nhìn Bạch Tô nói: "Tôi là một bác sĩ, em đã tìm bác sĩ khám hoặc là chữa trị gì về chứng mất trí nhớ này chưa?"
Bạch Tô bất đắc dĩ lắc đầu: "Có chữa rồi nhưng không có hiệu quả."
Phó Cảnh Hoài cực kì cẩn thận, cộng thêm bệnh nghề nghiệp nên khi Vương Tiểu Đồng nhắc nhở cho anh ta biết Bạch Tô bị mất trí nhớ thì anh ta không còn nói linh tinh với Bạch Tô nữa.
Làm thế có thể tạo được ấn tượng tốt với Bạch Tô.
Bạch Tô cũng không thể hiện sự khó chịu với Phó Cảnh Hoài, cô chỉ nói những gì mình biết.
Phó Cảnh Hoài lại nhíu mày thật chặt: "Chú hai tôi đã tìm cho em bác sĩ nào rồi? Có tìm tới Smith Hawke chưa? Cả Sophia nữa?"
Rõ ràng Phó Cảnh Hoài khá quan tâm về chuyện này nhưng Bạch Tô nghe Phó Cảnh Hoài hỏi chú hai của anh ta có tìm bác sĩ nào cho cô không thì lại bật cười.
"Anh bị Vương Tiểu Đồng lừa rồi, cô ấy chỉ muốn hù dọa bạn anh nên mới nói tôi là vợ Phó Vân Tiêu thôi, tôi không phải." Bạch Tô nói sự thật.
Phó Cảnh Hoài lại nhíu mày.
"Chồng tôi tên là Lâm Lập." Bạch Tô nghiêm túc nói: "Có lẽ Phó Vân Tiêu đã nhận nhầm người rồi, có lẽ tôi quá giống với vợ trước của anh ta."
Bạch Tô tự giễu nói.
"Mọi người đang nói chuyện gì vui vẻ thế, uống chút nước dừa đi."
Người đàn ông bất giác xuất hiện bên cạnh Bạch Tô và Phó Cảnh Hoài đưa cho Bạch Tô một quả dừa nói: "Tôi vừa mới tự kiểm điểm lại mình, đúng là hành động của tôi tạo ảnh hưởng không tốt cho con nít nên tôi xin lỗi vì những gì mình làm."
Nói xong anh ta bèn đưa cho Bạch Tô một ly dừa nước rồi lại đưa cho Phó Cảnh Hoài một ly khác.
Mình cũng cầm một ly uống trước.
Bạch Tô thoáng do dự.
Gương mặt tươi cười của người đàn ông này khiến người ta không thể nổi giận được nữa.
Phó Cảnh Hoài uống một ngụm nước dừa xong Bạch Tô cũng cầm chiếc ly uống.
Sau đó người đàn ông đó vui vẻ nói với Bạch Tô và Phó Cảnh Hoài: "Tôi không quấy rầy mọi người nói chuyện phiếm với nhau nữa, về khách sạn trước đây."
Nói xong bèn đi mất.
Suy cho cùng bọn họ cũng đã uống thuốc rồi, còn việc làm thế nào, ở đâu... Đều không quan trọng.
Đó không phải là chuyện anh ta cần xen vào.
Nghĩ thế, người đàn ông đó cảm thấy khá hài hứng.
Sau khi người đàn ông đó đi mất thì Bạch Tô tiếp tục nói chuyện với Phó Cảnh Hoài nhưng sau khi uống ngụm nước dừa đó xong chẳng hiểu sao cô lại thấy cổ họng mình hơi khô.