*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*******
Merry Christmas! ╰(*'︶'*)╯♡
"Cảm ơn vì đã cho phép tôi tìm đến em."
Harry quan sát Riddle một lúc lâu, người đang ngồi đối diện mình trong căn hộ phía trên Cửa hàng Sinh vật huyền bí. Riddle đang nghịch một thứ gì đó trong túi, có lẽ là những Trường Sinh Linh Giá. Y cúi đầu và đã không nhìn vào mắt Harry trong suốt năm phút ngồi đó.
Nó khiến Harry khó chịu.
Cậu không muốn nhìn thấy Riddle như thế này. Thật nực cười làm sao, xét đến những chuyện y đã làm, nhưng Harry không muốn Riddle hạ mình và suy sụp.
Cậu cũng không muốn thay đổi y theo cách Riddle đã yêu cầu, nhào nặn một con người như tác phẩm nghệ thuật bằng đất sét-
Harry rùng mình, Trường Sinh Linh Giá bị trói buộc cố gắng vùng vẫy muốn chui vào linh hồn cậu. Harry đẩy lùi nó lại, hơi bực tức. Chỉ vì nó đã tồn tại mười sáu năm trong linh hồn của Diana không có nghĩa là cậu phải làm mồi cho nó.
Harry nuốt khan. "Cậu đã đúng."
Riddle chậm rãi nhìn lên, đôi mắt tối tăm đầy phòng bị và trống rỗng. "Về cái gì?"
"Về việc tôi sử dụng các phương trình để thay đổi bản thân thành người mà gia đình mình sẽ coi trọng là một sai lầm." Harry nuốt nước bọt. "Và việc sử dụng phương trình để thay đổi cậu cũng giống vậy."
Riddle quan sát cậu thật kỹ. "Vậy là em muốn tôi rời đi?"
Giọng điệu của y chẳng gì một người chết, và Harry nhăn mặt quay đi. Dù có ghét Riddle đến thế nào, cậu cũng không bao giờ muốn nhìn thấy y như vậy. Vô cảm, chết lặng.
"Không. Tôi có một kế hoạch khác, nếu cậu đồng ý." Harry ngưng tụ chiếc vòng lại, đặt mảnh vỡ linh hồn trong vết sẹo của Diana lên mặt bàn giữa hai người. Riddle im lặng nhìn nó chằm chằm. "Tôi dự định sẽ hợp nhất tất cả các Trường Sinh Linh Giá lại với nhau, lấy chúng ra khỏi vật chứa như đã làm với mảnh linh hồn này. Rồi tôi sẽ khâu vá lại linh hồn của cậu."
Riddle rùng mình. Y im lặng, khuôn mặt không để lộ điều gì, ngoại trừ sự sống động mãnh liệt đã trở lại trong đôi mắt.
"Cậu có tán thành với kế hoạch này không?" Harry nói thêm.
Riddle nhìn thẳng vào mắt cậu. "Chuyện gì sẽ xảy ra với con người hiện tại của tôi?" y hỏi. "Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không còn yêu em nữa, một khi tôi đã có toàn bộ linh hồn của mình?"
"Cậu thậm chí còn chưa biết đó có phải tình yêu hay không."
"Tôi đã có thời gian để suy ngẫm về chuyện đó. Sự kết hợp giữa lòng kính trọng, ngưỡng mộ và khao khát được ở gần em và làm điều gì đó có lợi cho người khác thay vì cho bản thân, lần đầu tiên trong đời tôi...Tôi không nghĩ nó còn là gì khác ngoài tình yêu."
Harry chạm nhẹ vào tay Riddle, một cái chạm nhanh, thoáng qua, và cậu lờ đi cách những ngón tay của Riddle hướng lên trên như thể muốn bắt lấy tay cậu. "Tôi nghĩ cậu sẽ trở thành một người tốt hơn với một linh hồn toàn vẹn."
"Nếu em sai thì sao?"
"Nếu thế thì tôi sẽ để cậu rời đi hoặc làm mọi thứ để ngăn chặn cậu, tùy thuộc vào con người mà cậu sẽ trở thành."
"Thiên tài hay kẻ điên," Riddle thì thầm. Y nhắm mắt lại. "Và em không thể hứa sẽ yêu tôi."
"Tôi có thể nói rằng có khả năng là tôi sẽ yêu một người với linh hồn hoàn chỉnh, kể cả nếu người ấy có khác biệt đến đâu, hơn là một người có Trường Sinh Linh Giá," Harry nói. "Và nó sẽ cho tôi thấy cậu đã thay đổi, rằng cậu thực sự không có kế hoạch quay trở lại làm một tên bạo chúa như Voldermort."
"Em có thể tha thứ cho những tội lỗi của tôi một cách dễ dàng đến vậy sao?"
"Phần linh hồn kia của tôi đã tấn công em gái của em, rồi khiến cho em bị tách khỏi gia đình."
Harry lắc đầu. "Đó là nỗi lo lắng của cha mẹ tôi do việc có một đứa con nổi tiếng và sau đó là một đứa trẻ đặc biệt như Violet. Họ chiều hư Diana. Họ có thể hành động khác đi. Nhưng tôi đã cắt đứt với họ rồi, hiện tại cảm xúc duy nhất của tôi là sự thương hại."
Riddle trông như thể không biết nên cười hay tức giận. "Tất nhiên rồi. Em là kiểu người như vậy mà."
"Phải." Harry quan sát y. "Cậu sẽ chấp nhận để tôi làm điều này?"
Riddle dành một khoảng thời gian dài để suy nghĩ. Harry cũng không vội. Đến cuối cùng thì đây cũng phải là quyết định của y.
"Tôi sẽ không còn bất tử nữa."
Harry gật đầu. "Tôi sẽ hợp nhất tất cả các Trường Sinh Linh Giá vào cậu. Và nếu cậu có định tạo thêm một cái khác thì tôi sẽ không còn dính líu gì đến cậu nữa."
Trước đó cậu đã nghĩ đây sẽ là một lời đe dọa hiệu quả, nhưng sau đó Harry đã tự giễu cợt suy nghĩ ấy. Riddle khao khát sự bất tử hơn bất cứ thứ gì. Y có thể hứa hẹn bây giờ, nhưng điều gì sẽ ngăn cho y không phá vỡ lời hứa đó sau này, khi nỗi sợ cái chết trở nên quá mãnh liệt?
Riddle bắt lấy ánh nhìn của cậu, đôi mắt của y như một ngọn lửa bập bùng nhảy múa. "Em xứng đáng."
Harry phải bám lấy thành bàn để không ngã xuống. Riddle chớp mắt, nhướn lông mày, rồi chăm chú nhìn cậu. "Em ổn chứ?"
Harry liếm môi, không trả lời, những cảm xúc lẫn lộn đang chực trào trong cậu.
Riddle đã lựa chọn cậu thay vì sự bất tử, trong khi điều y sợ nhất là cái chết. Chết tiệt.
Harry nhắm mắt lại tự trấn tĩnh bản thân với lời nhắc nhở, Riddle luôn có thể phá vỡ lời hứa. Nhưng y phải biết rằng Harry nghiêm túc với việc sẽ tránh xa y nếu Riddle tạo ra một Trường Sinh Linh Giá khác. Có lẽ... có lẽ y sẽ thỏa mãn với việc hai người làm bạn bè, hoặc nếu Harry cho y một cơ hội để gây ấn tượng với cậu.
Harry mở mắt ra, và Riddle cười nhẹ như thể y biết cậu đang nghĩ gì. Nhưng y vẫn im lặng.
"Cậu có muốn đợi thêm không?" Harry hỏi. "Hay cậu muốn làm chuyện này luôn vào tối nay?"
Riddle ngồi thẳng dậy. "Tôi đã cho rằng em sẽ cần thêm thời gian để thiết lập nghi lễ."
Harry khịt mũi. "Đó không phải là phần khó. Tôi chỉ cần nghĩ ra bảy phương trình, một phương trình đại diện cho cậu và một phương trình cho mỗi Trường Sinh Linh Giá cậu đã từng tạo ra, sau đó là một phương trình để kết hợp chúng thành một kết quả tốt...cái gì?" cậu gắt gỏng, vì Riddle đang bật cười mà không phát ra âm thanh.
"Không một ai khác trên thế giới này có thể nói rằng thiết lập một nghi lễ để kết hợp các Trường Sinh Linh Giá là dễ dàng." Riddle nhìn cậu với đôi mắt dịu dàng. "Nhưng em, Harry yêu quý, đã quá quen với việc phá vỡ những quy luật của phép thuật, đến mức nó không còn khó khăn nữa."
Harry đỏ mặt vì lời khen ngợi, và chỉ dám nhìn vào mắt Riddle trong một giây trước khi quay đi. "Phần khó là bước thực hiện," cậu nói, cố gắng giữ giọng điệu bình thường. "Tôi nghĩ chúng ta sẽ tiến hành ở vòng tròn nghi lễ trong Rừng Dean. Không có vấn đề gì chứ?"
"Tôi thì có vấn đề gì được cơ chứ? Rõ ràng là em sẽ thoải mái khi sử dụng nó, và điều đó sẽ khiến cho nghi thức mạnh hơn."
"Đúng, nhưng đó là nơi tôi đã phá vỡ lời thể cổ xưa. Tôi nghĩ cậu sẽ liên tưởng nó đến nỗi đau khổ. Những ký ức tồi tệ," Harry nói thêm, vì vẻ mặt Riddle trống rỗng đến nỗi có vẻ y thực sự không hiểu Harry đang nói về chuyện gì.
"Làm sao tôi có thể liên hệ phép thuật của em với một thứ mình không muốn cảm nhận chứ?"
Harry đảo mắt rồi đứng dậy. "Được rồi. Mang theo những Trường Sinh Linh Giá đi. Mẹ nó, Riddle, cậu lún hơi sâu rồi đấy."
"Chắc là vậy. Dù sao thì tôi cũng chưa từng yêu ai bao giờ."
Harry lại đỏ mặt lần nữa, và Riddle bật cười thành tiếng và lướt qua cậu, chiếc túi lụa cất trong áo choàng phát ra tiếng sột soạt. "Chúng ta đi chứ?"
*
Harry đứng giữa vòng tròn nghi thức của mình, lần này với ranh giới được dựng bằng những chồng hai tảng đá, với một bùa chú
Lumos tỏa ra từ cây đũa phép đặt thẳng đứng ở gần ranh giới. Cậu sẽ không sử dụng đũa phép cho việc này. Harry cầm chính chiếc gậy được vót nhọn được dùng vào ngày cậu phá vỡ lời thề cổ xưa.
Như thế nó sẽ quyền lực hơn, mang tính biểu tượng hơn, đạt được điều không thể bằng chính công cụ cậu đã dùng để làm điều đó.
Sự hiện diện im lặng của Riddle ở gần đó suýt khiến cậu phân tâm, nhưng Harry sẽ không để điều đó xảy ra. Điều đó sẽ khiến tổn hại không chỉ bản thân cậu, và Harry thực sự không muốn làm hại Riddle, người đã đặt mạng sống của mình - linh hồn - vào tay Harry.
Khi Harry đã vững vàng và tập trung, cậu mở mắt ra. Riddle đứng ở trung tâm vòng tròn, sự chú ý của y vẫn tập trung vào Harry từ lúc họ rời khỏi căn hộ.
Tuy nhiên, Harry chẳng mấy bận tâm. Cậu đã hoàn toàn chấp nhận sự cố chấp của Riddle. Rốt cuộc thì đó là điều đã cho phép nghi thức này có hiệu quả.
"Đứng yên," Harry thì thầm, dùng que gỗ viết phương trình đầu tiên lên phần đất xung quanh Riddle, di chuyển theo hình tròn, hình dạng hoàn hảo, khép kín, một cái bẫy và một vật chứa, giống như thứ cậu đã dùng để chứa Trường Sinh Linh Giá lấy được từ Diana.
Riddle bắt đầu nhăn mặt sau khi cậu viết xong hai số đầu tiên. Harry đã không viết các dấu cộng giữa chúng, và hai con số giống nhau. 7 và 7 và 7, cứ như vậy một vòng quanh chân Riddle.
Chính xác là bảy số tất cả.
Harry dừng lại khi viết xong các số 7 và đứng ngắm nghĩa chúng một lúc. Chúng không giống hệt nhau, nhưng cậu đã cố hết sức khi vẽ bằng một que gỗ lên đất. Harry gật đầu rồi gạch một dấu bằng vào khoảng trống giữa những cặp số 7, nơi bình thường sẽ là dấu cộng.
Tiếng gầm nhẹ của phép thuật như một tiếng chiêng lớn vang vọng rung chuyển mặt đất. Riddle hứng thú nhìn cậu.
Harry khẽ gật đầu. "Đưa cái túi cho tôi."
Riddle trao nó cho cậu không chút do dự, và Harry kìm xuống một câu chửi thề. Cậu quay lưng lại với Riddle và vứt các Trường Sinh Linh Giá xuống đất, đối mặt với phép thuật tỏa ra từ chúng.
Chiếc vương miện xoay vòng tại chỗ, và tay cầm của chiếc cốc cũng vặn vẹo theo. Hình dạng ngoằn ngoèo trên mặt chiếc mề đay xoắn xuýt lại. Có lẽ chúng biết mình sắp bị phá hủy.
Harry tạo ra một dây trói bằng số 0, nó quấn lấy chiếc cốc và thả nó ở góc xa bên trái của vòng tròn nghi lễ, gần như sắp chạm tới ranh giới. Sau đó, cậu cúi xuống và viết những số 4 xung quanh nó, tượng trưng cho bốn chân của con lửng được vẽ trên chiếc cốc, và cho nền tảng ổn định của linh hồn mà cậu sẽ tạo ra cho Riddle.
Harry viết mười hai số 4, rồi đặt các dấu cộng giữa chúng. Khi gần đến cuối vòng tròn, phép thuật của nghi thức bắt đầu gầm gừ quanh cậu. Harry nghĩ rằng mình nghe được loáng thoáng tiếng gầm gừ của con lửng ở trong đó.
Harry kết thúc vòng tròn bằng một số 1 duy nhất, như một mũi tên chỉ về phía Riddle. Chiếc cốc ngay lập tức lăn về phía những con số như thế đang cố xóa chúng đi.
Harry bật cười, và chiếc cốc bật ngược lại do va phải vòng tròn của những số 13*.
*từ nghi lễ trướcVẫn mỉm cười, Harry quay lại và làm điều tương tự với chiếc mề đay.
Nó chiếm vị trí ngoài cùng bên phải của vòng tròn, "đối diện" với chiếc cốc, và con rắn bằng ngọc lục bảo trên bề mặt nó bắt đầu cố gắng trườn ra ngoài. Harry thu nhỏ vòng tròn quanh nó, và bắt đầu viết những số 7 và những số 9 nguệch ngoạc như rắn lên mặt đất.
Ba số 7, ba số 9 và số 1 để hoàn thành vòng tròn. Lần này, phép thuật của những con số rít lên và nhảy múa quanh cậu. Lúc nghe lời chiếc mề đay, lúc đáp lại lời của Harry.
Không quan trọng. Harry là chủ nhân ở đây, và cậu chắc chắn điều đó.
Cậu quay sang chiếc vương miện.
Rõ ràng nó đã quyết định sẽ không chờ đợi để bị tóm như những người anh em của mình. Hình dạng màu bạc của nó vặn vẹo, rồi bóng một con đại bàng lao ra, sà về phía Harry với những chiếc móng vuốt sắc nhọn và tiếng thét chói tai.
2 - 1 = 1, Harry hả hê nghĩ, và một trong hai cánh của con đại bàng biến mất. Nó rơi xuống đất, bị giới hạn bởi chính hình dáng nó đã chọn, số 0 của Harry trói lấy chiếc vương miện và đưa nó đến góc dưới của vòng tròn. Sau đó, cậu đi tới và bắt đầu viết vòng tròn dài đầy kiên nhẫn gồm những số 2 và 3. Số 2 cho đôi cánh. Số 3, cho đôi cánh và viên đá sapphire ở chính giữa, và là con số quyền lực nhất chỉ sau số 7. Chín số 3 và chín số 2, thế rồi, được móc nối với nhau gần như tạo thành nút dây, bốn số 1. Đứng một mình thì chúng yếu ớt, nhưng cùng nhau, chúng tự cân bằng với sự vững chãi của số 4.
Chiếc vương miện phản kháng từ phía trong vòng tròn, nhưng Harry phớt lờ nó, và quay sang Trường Sinh Linh Giá cậu lấy từ Diana.
Cậu bắt gặp ánh mắt của Riddle, và mặt lại đỏ bừng lên trước sự mê mẩn và sùng bái trong đó. Nhưng cậu sẽ không phủ nhận rằng cậu hào hứng hơn khi đối mặt với Trường Sinh Linh Giá nhỏ nhất.
Nó tấn công ngay khi cậu đến gần. Harry cảm nhận được những cái móc của nó đang cố gắng bám vào linh hồn mình, và bật cười đến mức hụt hơi.
"Ôi không, đồ khốn," cậu nói, đưa nó đến góc dưới bên trái của vòng tròn, đối diện với chiếc vương miện và bên dưới chiếc cốc. Những chiếc móc của nó đã cho cậu một ý tưởng hoàn hảo, và Harry khẽ ngâm nga khi bắt đầu bện vòng tròn mạnh nhất có thể nghĩ được quanh mảnh linh hồn để giam cầm nó.
Chắc chắn phải có số 7, vì đó là con số cậu đã sử dụng để loại bỏ mảnh linh hồn khỏi vết sẹo của Diana, nhưng điều đó không có nghĩa cậu có thể dùng vòng tròn giống của Riddle. Nếu thế thì hai phần linh hồn sẽ đổi chỗ cho nhau, và Harry rùng mình khi nghĩ đến việc mảnh linh hồn này chiếm lấy cơ thể Riddle.
Thay vào đó, Harry chọn số 17, một con số không có ý nghĩa phép thuật gì đặc biệt nhưng vẫn có số 7 và số 1, và viết một vòng quanh mảnh linh hồn, để trống giữa chúng và thêm những dấu cộng phía trước các con số. Rồi cậu quay lại và viết thêm
- 10 sau các số 17, lấy đi số 1 nhưng có thêm số 0, tượng trưng cho thứ đang trói buộc mảnh linh hồn.
Như vậy, khi xong việc, cậu sẽ không cần thêm số 1 đứng riêng như những vòng tròn khác, tránh để lộ khoảng trống cho mảnh linh hồn lợi dụng để trốn thoát. Harry lùi lại khi viết xong, một vòng tròn bảy phương trình hoàn chỉnh, cậu hơi thở dốc, thỏa mãn lắng nghe bản hòa ca đang dâng lên.
"Tuyệt vời," Riddle thốt lên, giọng hơi khàn.
"Sắp có chuyện còn tuyệt hơn nữa cơ," Harry nói, nháy mắt với y. Cậu đi về phía bên phải của vòng tròn, đứng giữa chiếc mề đay và vương miện, ngồi xổm xuống viết thêm một phương trình.
0 + 7, cậu viết, nhắc đi nhắc lại trong đầu.
Trong khi viết, Harry đưa tay ra, một cái bóng mờ nhạt bắt đầu hiện lên trong vòng tròn. Nó dần cô đặc lại và tối đi khi cậu tiếp tục viết, và đến khi Harry viết đủ bảy phương trình, nó dần hiện ra trông như thật. Một chiếc nhẫn vàng, được đính viên đá đen.
"Harry..."
Harry liếc về phía Riddle. "Sao? Cậu không nghĩ tôi sẽ làm được à? Thế thì cậu thật ngu ngốc khi đồng ý làm chuyện này."
"Tôi đã không nói cho em chiếc nhẫn trông như thế nào. Riddle nhìn nó chằm chằm như đang mơ, bàn tay phải lặng lẽ nắm lại. Harry nghĩ tay trái của y cũng thế, nhưng không thể thấy nó từ góc độ này. "Làm thế nào mà em..."
"Một số 0, hình tròn, cho chiếc nhẫn," Harry nói, giọng nhẹ nhàng vì Riddle trông quá choáng ngợp. "Hai số 7 để gọi nó đến. Một khi tôi đã có những phương trình đúng, nó không thể không đáp lại."
"Tôi nghĩ phần linh hồn đó của mình đã bị hủy diệt hoàn toàn khi Dumbledore phá hủy chiếc nhẫn." Riddle vẫn đang thì thầm.
"Tôi đã hứa sẽ cho cậu một linh hồn trọn vẹn." Harry đứng dậy, nhìn thẳng vào Riddle. "Không giống người nào đó đang đứng giữa một vòng các phương trình, tôi luôn giữ lời hứa."
Đôi mắt của Riddle dường như chỉ còn bóng tối, chỉ còn sự tôn sùng. "Tôi xin thề."
Harry gật đầu và đi đến phía bên trái vòng tròn, giữa chiếc cốc và mảnh linh hồn của Diana, rồi quỳ xuống bắt đầu viết vòng tròn cuối cùng.
"Chờ đã," Riddle đột ngột nói.
Harry liếc sang, Riddle đang rướn về phía trước hết sức có thể mà không rời khỏi vòng tròn. "Sao?"
"Em đã nói cần sáu vòng tròn cho sáu Trường Sinh Linh Giá, và tôi đã nghĩ em sẽ gọi đến cuốn nhật ký. Nhưng tôi là linh hồn trong cuốn nhật ký. Em sẽ dùng thứ gì cho vòng tròn đó?"
"Không phải thứ gì," Harry nhỏ giọng nói, nghiêng đầu nhìn vào mắt Riddle. "Mà là ai. Và tôi nghĩ cậu biết."
Riddle nhắm mắt lại. Harry gật đầu, quay lại với việc viết các phương trình. Đây là một vòng tròn nhỏ, được đan chặt. Nó cần phải thế. Harry sẽ cần những con số lớn hơn.
24, cậu viết,
+ 24. Nhân đôi số 12, con số của sự may mắn và ổn định - nhân đôi 12, gấp đôi may mắn.
Một cơn gió lạnh thổi qua, và một âm thanh như tiếng thét điên cuồng.
Lần này, Harry viết số 1 ở giữa vòng tròn, hướng vào trong chứ không hướng đến nơi Riddle đang đứng. Và khi cậu viết dấu bằng cuối cùng, tay cậu đông cứng trong giây lát, bị những ngón tay lạnh lẽo xương xẩu nắm lấy.
Harry giật mạnh tay ra, và bàn tay đó rơi xuống, một cánh tay dần thành hình, rồi một bóng người thấp thoáng, làn da trắng nhợt, áo choàng đen tuyền và đôi mắt đỏ rực.
"Xin chào, Voldermort," Harry nói, đứng dậy.
Thứ trong vòng tròn rít lên giận dữ, nhưng bằng Parseltongue. Lúc này, Harry có chút mừng vì đã không khiến mình hiểu được ngôn ngữ đó. Nó sẽ là một sự phân tâm.
Cậu quay lại vòng tròn của Riddle, và thấy y đang lảo đảo. Harry đưa tay ra, đảm bảo không vượt qua ranh giới của những phương trình.
"Cậu ổn chứ?" Harry hỏi khẽ.
"Hắn đã
chết rồi," Riddle nói. Giọng y gần như không nghe được; Harry chỉ chắc chắn về những gì y nói bằng cách nhìn chuyển động của môi Riddle. "Hắn đã bị xóa sổ. Tôi biết điều đó. Sao - làm sao em có thể kéo hắn trở lại?" Y nhìn Harry chằm chằm với vẻ thật sự bất lực.
"Tôi đã hứa cho cậu một linh hồn trọn vẹn," Harry nhắc lại, không hề nao núng, dù hình ảnh Riddle bất lực còn đáng lo hơn là khi y gần như phủ phục vì kính sợ. "Và đây là cách tôi làm điều đó."
"Nhưng bằng cách nào?"
Harry nhe răng cười. "Tôi đang sử dụng các phương trình. Khi cậu muốn một phương trình có kết quả, chỉ có một đáp án đúng dựa trên những con số được lựa chọn. Tôi viết những phương trình, tôi chọn những con số, tôi lấy những gì tôi cần."
"Em điên rồi," Riddle thều thào.
"Trớ trêu làm sao," Harry nói và quay lưng lại với Riddle, quan sát toàn bộ vòng tròn. Mọi thứ đã sẵn sàng, mặc dù Voldermort đang giận dữ và ba Trường Sinh Linh Giá Riddle mang đến đang giãy giụa phản kháng, chúng không thể trốn thoát. Chỉ có chiếc nhẫn nằm im, và Harry nghĩ có lẽ nó đang phản kháng theo cách riêng mà cậu không cảm nhận được. Nó là thứ ít quan trọng nhất trong vòng tròn này. Voldermort đã từng là con người - gần như vậy - và hắn là tàn tích của một linh hồn sống, trong khi theo một cách nào đó, chiếc nhẫn là linh hồn của một đồ vật vô tri.
Harry cúi đầu và mở hai tay. Sức mạnh rung chuyển, những bài ca hòa quyện đột ngột tập trung vào cậu. Harry gật đầu, và nhanh chóng gập ba ngón tay cuối cùng của tay phải về phía lòng bàn tay.
Với bảy ngón tay, cậu ra hiệu về phía chiếc cốc, gập bớt ngón trên bàn tay trái để còn lại bốn, rồi sau đó gập hết lại, chỉ để ngón tay cái.
Chiếc cốc phát nổ. Harry cảm nhận được mảnh linh hồn đang thoát ra, và bắt đầu đấu tranh với nó như cách cậu đã làm với vết sẹo của Diana.
Nhưng lần này, cậu có những phương trình, và chỉ cần mở miệng giữa áp lực cực lớn từ phép thuật trong không khí, gầm lên, "Bốn mươi chín."
Vòng tròn những số 4 và một số 1 quanh chiếc cốc bùng cháy, số 49 xuất hiện trên mặt đất sau dấu bằng như thể được viết bằng bàn tay của người khổng lồ, và mảnh linh hồn tối tăm bay về phía Riddle.
Harry quay lại. Riddle hơi giật mình, nhưng vẫn đứng vững, chấp nhận mọi thứ sẽ xảy ra đối với mình.
Y thật tuyệt vời.
Mảnh linh hồn đã bị ngăn lại trước khi có thể tấn công Riddle - Harry rất tin tưởng vào các phương trình của mình - và tiến về một trong những dấu bằng mà Harry đã viết, xóa đi một đường và biến nó thành dấu cộng.
Riddle thở hổn hển rồi khuỵu xuống. Khi y ngước lên, trong mắt y có ánh vàng, như thể y đã nuốt chửng chiếc cốc, nhưng một giây sau, nó biến mất. Riddle gật đầu, ngơ ngẩn.
Harry không hỏi y cảm thấy ra sao khi đột nhiên có một mảnh linh hồn nhập vào, cậu hiếu kỳ nhưng hiện tại họ không có nhiều thời gian. Cậu đối mặt với chiếc mề đay.
Nó phát nổ trước khi cậu kịp chỉ tay vào. Con rắn xanh lục trồi lên, rít gào, to lớn và nguy hiểm hơn bất cứ con rắn nào cậu từng thấy.
Cũng chẳng có tác dụng gì. Harry đã chọn những số 7 và số 9 là có lý do. Cậu hé miệng và hát lên, giọng ca hòa vào tiếng gió hú, lặp đi lặp lại những con số.
Harry đến con số cuối cùng, và một vòng tròn những con rắn xanh đen trồi lên từ mặt đất, bao vây con rắn trong mề đay và trói lấy nó. Nó chiến đấu đầy giận dữ, nhưng vào thời điểm Harry hô lên "Bốn mươi chín!", những con rắn kia đã chiến thắng, và một mảnh linh hồn khác bay đến chỗ Riddle rồi tạo ra một dấu cộng.
Lần này, Riddle ngã xuống, có vẻ đã ngất. Harry quan sát y sau khi đảm bảo rằng một con rắn xanh và một con rắn đen còn lại đã tạo thành số 49 trên mặt đất.
Riddle cố gắng quỳ lại, và mơ màng gật đầu với Harry. Lần này, có một chút xanh lục trong mắt y.
Harry chờ cho đến khi nó mờ đi, sau đó đối mặt với chiếc vương miện.
Nó phản kháng kịch liệt khi Harry hình dung một số 3 và một số 2 trong đầu, rồi đốt cháy chúng. Ngọn lửa của cậu bùng lên và đốt cháy chiếc vương miện với bốn mươi lăm lưỡi dao riêng biệt.
Và bây giờ, bốn số 1.
Harry giậm mạnh chân xuống đất bốn lần. Số 49 hiện lên phía trước vòng tròn của chiếc vương miện.
Chiếc vương miện hét lên như một con đại bàng thật sự, sau đó miễn cưỡng biến đổi và uốn cong, một đường cong quất vào dấu bằng, biến nó thành dấu cộng, và khiến Riddle ngã vật xuống.
Y nằm đó lâu đến nỗi Harry sợ rằng y đã ngất đi và họ sẽ phải bắt đầu toàn bộ nghi lễ. Nhưng sau đó Riddle từ từ chống tay xuống đất và nâng người lên, màu xanh lam lấp lánh trong mắt y, tàn dư cuối cùng của viên đá sapphire.
"Harry," Riddle thì thầm, giọng khàn và đầy mơ màng.
Harry đã xoay người để đối mặt với mảnh linh hồn lấy từ Diana. Nó run lên ủ rũ, nhưng không phản ứng gì khi Harry lẩm bẩm những số 17 và 10. Chắc nó nghĩ nó sẽ vượt qua vòng phương trình và tấn công Harry, hoặc Riddle, khi đến đủ gần.
Đúng như thế, nó bay lên không trung, một vẻ ngoan ngoãn giả dối, để lại số 49 rõ ràng, và tiến về phía Riddle một cách chậm chạp hơn những Trường Sinh Linh Giá khác. Nhưng Harry đang quan sát cái móc nhỏ mà nó đang vươn về phía cậu, vẫn cố gắng bám trụ.
Harry bật cười.
Cái móc rụt về, bị tiếng cười đuổi đi, điều mà Harry biết sẽ rất tồi tệ đối với con người Riddle và Diana, những người ghét bị cười nhạo. Sức mạnh từ vòng tròn quanh Riddle hút nó vào trở thành một phần của phương trình.
Lần này, Riddle chỉ hơi liêu xiêu một chút, có lẽ vì nó nhỏ hơn những mảnh còn lại. Hoặc có thể vì y đã tiếp xúc với nó trước đó, khi nó còn ở trong Diana. Ai mà biết được? Màu đỏ trong mắt y có thể là màu tóc của Diana, cũng có thể không phải.
Harry cười lớn khi nhìn vào bóng ma của chiếc nhẫn, cậu khuỵu người xuống với hai tay giơ lên, các ngón tay chạm nhau, tạo thành một hình tròn.
Cậu lặng lẽ thay đổi điều đó với việc tạo ra những số 7, và khi đến 49, chiếc nhẫn lăn qua ranh giới, để lại số 49 trong vòng tròn, cho đến khi nó chạm đến chỗ Riddle và tự nhập vào dấu bằng. Harry rùng mình trước cái lạnh dữ dội mà nó kéo theo, và quay lại quan sát tác động của nó lên Riddle.
Đôi mắt y tối sầm lại thành một màu đen kịt, màu của viên đá đính trên chiếc nhẫn, nhưng y đối phó với nó tốt hơn Harry nghĩ, chỉ đưa tay lên cảm nhận không khí xung quanh như thể bị nhốt trong một chiếc lồng vô hình. Sau đó, y gật đầu, và Harry biết y đã sẵn sàng.
Cả hai đều đã sẵn sàng cho thử thách khó khăn nhất.
Harry đối mặt với Voldermort, lờ đi những lời nguyền rủa bằng thứ ngôn ngữ cậu không hiểu được. Harry nhắm mắt lại, gọi lên những ký ức.
Cậu trên một cây chổi, đuổi theo trái Snitch. Violet học cách đi. Neville bật cười trước một con bubotuber đã phun đầy mủ lên hai người họ. Remus xoa đầu Sirius...
Harry kéo chúng ra, cho đến khi đủ bốn mươi tám ký ức về niềm vui, tình thương, sự thích thú, và khi cậu nhìn, vòng tròn của Voldermort đã bị bao lấy bởi một bức tường phát sáng. Harry gần như không thể thấy hắn sau những viên gạch đỏ vàng chói sáng.
Bây giờ đã đến phần khó nhất đối với
hắn.
Harry quay mặt lại về phía Riddle. Riddle đang nhìn vào những viên gạch ký ức với vẻ ngẩn ngơ, nhưng y ngay lập tức tập trung vào Harry.
Và Harry nhìn vào mắt y, đôi mắt đã tỏ vẻ tự mãn khi thực hiện lời thề cổ xưa và sững sờ khi Harry phá vỡ nó và đầy vẻ sùng kính trong tối nay, và cậu nghĩ,
nếu chuyện này thành công, có lẽ mình sẽ có thể yêu người này.Những ký ức tích cực về Riddle phác họa nên số 49 trong không khí như một ngọn lửa. Nó lắng xuống như một cái vòm trên bức tường, và rồi những ký ức xoáy vào bên trong rồi sập xuống, siết chặt.
Cuối cùng thì giọng nói của Voldermort cũng im bặt. Và hắn bay lên, một linh hồn tối tăm, một linh hồn phẫn nộ, nhưng cũng là một phần của phương trình như những phần còn lại, và lướt qua Harry rồi thêm vào dấu bằng cuối cùng, biến nó thành dấu cộng.
Đôi mắt của Riddle chuyển sang màu trắng, màu da của Voldermort, sau đó trợn ngược về phía sau khi y ngã xuống.
Harry bước nhẹ và nhanh chóng đến vòng những số 7, dùng chân vẽ xóa những dấu bằng còn lại, cộng tất cả những số 7 và chỉ về phía mình, nguồn gốc sức mạnh của những phương trình.
Giữa tiếng hát ngân nga hào hùng, Harry đưa tay ra và nhẹ nhàng nói, "Bốn mươi chín."
Những chữ cái rơi lên vòng tròn, và ánh sáng trắng lặng lẽ tỏa ra quanh Harry.
Dường như cậu bị đập vỡ, trôi nổi, thành bốn mươi chín mảnh, từng phần bị nứt vỡ và chia nhỏ,
7 7 7 7 7 7 7, tự do và bị ràng buộc, vui vẻ và bi thương, chấp nhận và kháng cự, yêu và ghét, bay bổng và vững vàng, Gryffindor và Slytherin, Harry và -
Riddle.
Cuối cùng thì Harry mở mắt ra và nhìn thấy Riddle đứng dậy giữa một vòng tròn nguệch ngoạc trên mặt đất. Một điều hiển nhiên. Phương trình đó đã cạn kiệt, không còn sức mạnh, sứ mệnh của nó đã được hoàn thành.
Tom Riddle đứng đó, và đôi mắt của y vẫn như vậy. Nhưng khuôn mặt y rạng rỡ hơn những gì Harry từng thấy trước đây. Bây giờ trông y giống một người có thể trung thực và giữ lời hứa của mình.
Và, có lẽ là, có thể cảm nhận được tình yêu.
"Harry," Tom thì thầm.
Harry chìa tay ra.
Tom băng qua vòng tròn đến chỗ cậu, những sải chân không đều, ôm chặt lấy và hôn cậu. Harry đáp lại nụ hôn với sự tò mò, thích thú, cảnh giác, vui vẻ, thích thú, dịu dàng và tự mãn.
Một lúc sau, Tom lùi lại, đôi mắt lướt trên mặt Harry. "Em sẽ chấp nhận tôi?"
"Anh sẽ có cơ hội," Harry sửa lại, hơi thở của cậu phả nhẹ lên mặt Tom. "Tôi không thể hứa sẽ chấp nhận anh hoặc ở bên anh mãi mãi nếu anh làm điều gì đó tôi không đồng tình. Nhưng anh có cơ hội."
"Như vậy đã nhiều hơn những gì tôi có trước đây." Tom hơi cúi đầu. "Cảm ơn em."
Harry mỉm cười nói, "Tom." rồi nhìn sang Tom đang giật thót và đôi mắt tràn đầy niềm vui sướng tột độ của y.
"Cảm ơn anh."
Tom nắm tay cậu, không nói gì. Có thể y biết Harry đang cảm ơn mình vì điều gì, hoặc cũng có thể là y nghĩ là y biết. Cảm ơn vì đã giải thoát Harry khỏi sự ám ảnh với việc nhận được sự chấp nhận của gia đình, hay vì cho cậu cơ hội để phát triển sức mạnh của mình.
Nhưng, sự thật là, nó cũng vì những lời khen ngợi và tình yêu mà Harry có thể nhận được từ Tom, và vì đã dạy cho cậu rằng có thể tự hào vì đã làm được những điều bất khả thi.
Harry liếc cây đũa phép vẫn đang sáng của mình và nghĩ, 2 trở thành 1, nhìn những chồng đá đổ xuống, phá vỡ ranh giới của vòng tròn và vượt khỏi nó một cách lộn xộn.
Và, có lẽ, chúng cũng như con đường của họ đến tương lai, không thể được dự đoán bởi bất cứ phương trình nào.
*******
THE END.Hình ảnh minh họa:
25/12/2021, forlorn.