*Ước pháp tam chương: chỉ việc lập ra những quy ước đơn giản
Sau khi quay xong tổ đạo diễn muốn cho bọn họ ở thành phố A nghỉ một đêm, nhưng Quý Huyền Nguyệt không muốn ở đây lắm, dù sao đường đi cũng chỉ mất hai tiếng nên đã mượn xe dắt Kỷ Cảnh Hiên về nhà.
Quý Huyền Nguyệt đã có bằng lái mấy năm rồi nhưng số lần tự mình ra trận lái xe rất ít, vì không muốn xảy ra bất trắc trên đường đi nên lái rất chậm, đằng sau số xe nối đuôi ấn còi quá nhiều, còn có người ra tận nơi chửi mắng, cuối cùng phải đổi sang Kỷ Cảnh Hiên lái mới khôi phục tốc độ bình thường.
"Em còn biết lái xe à?" Quý Huyền Nguyệt nhìn Kỷ Cảnh Hiên bình tĩnh nhấn ga, hãm phanh, mạnh dạn hơn hình ảnh run run rẩy rẩy của mình rất nhiều.
"Có thi lấy bằng nhưng không mua nổi xe để đi ạ, haiz." Kỷ Cảnh Hiên chân thành nói.
"Anh có đại ngôn mấy dòng xe, có rảnh thì dẫn em đi xem nhé, họ sẽ bán giá xuất xưởng cho anh." Quý Huyền Nguyệt sung sướng nói.
Đôi mắt anh trong đêm đen như phát ra ánh sáng, tầm nhìn vẫn luôn đặt trên người Kỷ Cảnh Hiên, đồng tử xinh đẹp lạnh lùng chỉ phản chiếu ngược hình ảnh riêng hắn, đặc biệt yên tĩnh.
Lồng ngực Quý Huyền Nguyệt khẽ động, bên tai vang rõ tiếng con tim mình loạn nhịp, từng chút chạm đến màng tai anh.
"Tại... tại sao." Anh rụt rè nhìn Kỷ Cảnh Hiên, cong môi cười nhẹ.
"Quý ca ca, anh nghĩ tại sao lại muốn hôn bạn trai? Tất nhiên là vì động tình rồi. Anh cứ nhìn em như thế thì lúc về đừng trách em không buông tha anh." Kỷ Cảnh Hiên vừa ung dung kéo phanh, vừa chậm rãi nói.
Kỷ Cảnh Hiên một tay nắm vô lăng, tay kia đặt hai bàn tay lạnh lẽo của Quý Huyền Nguyệt chồng lên nhau rồi lại dùng chính tay của mình sưởi ấm cho anh; lòng bàn tay hắn ấm nóng, nắm lấy đôi tay của Quý Huyền Nguyệt như nâng niu con tim vẫn đang bùng nổ của anh.
"Đây là giữ ấm tay hay là nắm tay vậy." Quý Huyền Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
"Anh cho là cái gì thì là cái đó." Kỷ Cảnh Hiên cười nói.
"Ừm, anh đói bụng rồi."
"Anh muốn ăn gì?"
"Không biết, chưa nghĩ ra."
"Vậy anh nghĩ trước đi." Kỷ Cảnh Hiên nhìn đường, trên cao tốc không có quá nhiều xe nên hắn lái xe cũng khá nhẹ nhàng. Sau hai tiếng cả hai về đến nhà, Quý Huyền Nguyệt lập tức ôm lấy Kỷ Cảnh Hiên, vùi đầu trên vai hắn làm biếng: "Mệt mỏi quá à."
"Ăn cơm không anh?"
"Em nấu mì đi, nhanh lên." Quý Huyền Nguyệt không nói nên lời.
"Được ạ."
Kỷ Cảnh Hiên lập tức vào bếp cặm cụi, sau khi Quý Huyền Nguyệt ăn xong chén mì cũng lấy lại được chút tinh thần, lười biếng nằm ì ở sô pha cho Kỷ Cảnh Hiên xoa bóp chân.
"Chúng ta lập quy ước đi." Quý Huyền Nguyệt bỗng nhiên nói.
"Quy ước gì."
"Ở bên ngoài không được bắt nạt anh, không được cãi lời anh, không được chiếm tiện nghi của anh." Quý Huyền Nguyệt vỗ vỗ Kỷ Cảnh Hiên: "Bên ngoài anh là anh em, phải nghe lời, anh nói gì phải làm đó."
Kỷ Cảnh Hiên không thầy dạy cũng hiểu, xem lời nói của Quý Huyền Nguyệt thành nghĩa khác: "Tức là ở nhà có thể bắt nạt anh, không nghe lời anh nói, chiếm tiện nghi của anh?"
Ánh mắt hắn rạng rỡ nhìn Quý Huyền Nguyệt như đang ngắm một thứ bảo vật, anh bị nhìn đến mức phải quay đầu nhìn nơi khác, mặt mũi đỏ bừng.
"Ở nhà... Là người yêu mà." Quý Huyền Nguyệt nhỏ giọng thầm thì: "Anh cũng... thích em mà... Sao lại xem là chiếm tiện nghi được?"
"Ha ha ha ha ha, nghĩa là ở bên ngoài em chiếm tiện nghi của anh ư?" Kỷ Cảnh Hiên cảm thấy bộ dạng đã nghiện còn ngại của Quý Huyền Nguyệt thực sự quá đáng yêu rồi.
Yêu đương với Quý ca ca dễ thương quá đi, muốn hôn.
"Ra ngoài là Quý ca ca, thì phải, có chút thể diện chứ..."
Quý Huyền Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, duỗi tay chọc chọc cơ bụng người ta, đầu ngón tay lạnh lẽo đụng vào cơ bụng cứng rắn, làm Kỷ Cảnh Hiên hít hà một hơi, cả người nóng lên.
"Quý ca ca." Kỷ Cảnh Hiên hơi cúi người kề sát mặt Quý Huyền Nguyệt, dùng giọng nói từ tính đặc biệt gợi cảm gọi anh.
Quý Huyền Nguyệt nghiêng đầu vừa vặn rơi vào cái hôn của Kỷ Cảnh Hiên, cánh môi vừa chạm là cháy, anh còn chưa kịp nhắm mắt hưởng thụ thì Kỷ Cảnh Hiên đã hơi lùi ra sau, như gần như xa. Tiếng thở dốc nặng nề quanh quẩn bên tai cả hai, như là hương thuốc kích tình, chỉ cần một hơi thở nhẹ, một cử động nhỏ là có thể hôn lấy người trước mặt.
"Há miệng?" Kỷ Cảnh Hiên áp chế gáy Quý Huyền Nguyệt, năm ngón tay nhẹ nhàng luồn vào tóc anh, ánh mắt tràn đầy xúc động, đối diện với người mình thích, thiếu niên không thể giấu được xúc cảm của bản thân.
"Che... màn đã..." Quý Huyền Nguyệt chưa dứt lời đã bị Kỷ Cảnh Hiên chiếm giữ hơi thở, anh ngơ ngác nhắm mắt, lông mi chớp động; rồi lại nhẹ nhàng rụt rè nắm lấy góc áo của hắn, bị Kỷ Cảnh Hiên chỉnh lại vòng qua eo mình.
Chỉ vài ngày sau, mười mấy nhân viên công tác đẩy nhanh tốc độ để phát sóng tập ba.
Camera vừa lúc chuyển đến cảnh khách sạn tình yêu.
[Checkin cái, tui là người đầu tiên bình luận, tuyệt vời.]
[Vl khách sạn tình yêu thật à?]
Quý Huyền Nguyệt với Kỷ Cảnh Hiên mở máy tính bảng lên xem, tuy là TV cũng chiếu show, nhưng cân nhắc đến việc cả hai đều thích đọc bình luận thì TV chỉ để đó nghe tiếng cho sinh động mà thôi.
[Oa? Hà Vân Thành đột nhiên bán sắc chỉ để buôn hàng cho đại ngôn thôi sao?]
[Hahahaha mấy chị ở chỗ bán hàng vậy mà cũng chịu nữa, tui lạy luôn]
[Bán rồi bán rồi, Hà Vân Thành cười chuyên nghiệp quá, mà ảnh còn rành son dữ vậy hả?]
[Nhãn hàng thu tiền tổ tiết mục còn Hà Vân Thành thì cầm tiền luôn.]
[Nghiêm Dương lắp bắp vay tiền của bạn bè mà đạo diễn không chịuuu]
[Ha ha ha ha, con trai em lần đầu vay tiền tha cho ẻm được không??]
Quý Huyền Nguyệt cười lớn: "Ha ha ha ha ha, may mà anh ở phòng khách sạn, nếu không chắc anh chỉ có thể đi bê dĩa rồi."
"Sao em lại để anh làm thế được."
Dù sao mỗi một phút trôi qua em đều không thiếu tiền đâu.
Quý Huyền Nguyệt nghe thấy như bừng tỉnh đại ngộ, cảnh giác hỏi: "Có phải vụ phòng khách sạn là em cố ý không?"
"Đúng vậy." Kỷ Cảnh Hiên không biết xấu hổ mà thừa nhận, sau đó yên lặng hôn hôn sườn mặt Quý Huyền Nguyệt.
"Chơi anh." Quý Huyền Nguyệt lau mặt mình, căm giận bảo: "Lau rồi, không cho em hôn."
Lúc này camera chuyển đến cảnh quay của Lâm Tiệp Dư và Lý Tông Tuyệt, cô nàng Lâm Tiệp Dư dẫn người vào đoàn phim bán thời gian, để một ca sĩ đi làm diễn viên quần chúng; bởi vì 《 Khiêu chiến cùng bạn》 rất nổi tiếng nên đạo diễn cũng biết đây là cơ hội tốt để tuyên truyền, mạnh dạn cướp người, để cho Lý Tông Tuyệt diễn một buổi trưa, kiếm lời không ít.
[Vcl để cho Lý Tông Tuyệt diễn vai nữ, hay lắm. Đài nào đấy ạ để em còn hóng phim]
[Bão táp mưa sa quá vậy, anh Lý đỉnh thiệt.]
[Kéo xem thử bìa đại ngôn mới của ảnh rồi ạ, tui khuyên thật lòng là chạy đi mấy bà]
[Ha ha ha ha ha, trông Lâm Tiệp Dư ghét bỏ ra mặt.]
Tiếp theo là đến một đoạn của công viên Vân Trung.
[Trời ơi Hà Vân Thành ngốc xỉu, còn không biết đường tìm xe ngắm cảnh.]
[Nguyệt Nguyệt đắc ý quá nha]
Hậu kỳ còn dành riêng cho Hà Vân Thành với Nghiêm Dương tiếng nhạc "Bông tuyết bay bay, gió bắc rền vang", đặc biệt trong bối cảnh mùa đông, hai người càng trở nên thê lương thống khổ, so với cặp của Quý Huyền Nguyệt thì càng thêm tương phản thảm thiết. Mấy người ở nhà xem chỉ có thể ôm bụng cười lớn, bình luận nhiều đến nỗi che lấp cả màn hình.
[Ha ha ha ha, nếu dựa vào thể lực thì Nghiêm Dương làm công chắc]
[Đi đi, Nghiêm Dương là thụ có hiểu không? Bé nói lắp nhỏ yếu đáng thương thụ nghe có kích thích không?]
[Má ơi, đm em cười chết mất, Lý Tông Tuyệt không cần áo mưa hả anh?]
[Lâm Tiệp Dư lạnh lùng quá chị ơiii]
[Bạn trai thì lo làm nhiệm vụ, bạn gái dùng súng bắn nước bắn bạn trai, đúng là trời sinh một cặp]
[Lý Tông Tuyệt thành cá nằm trên thớt luôn.]
[Này thì tôi không cần áo mưa, bị vả mặt ngay]
Rất nhanh đã đến cảnh Quý Huyền Nguyệt vào công viên kinh dị chơi.
"Sao nhìn trên này thấy em không sợ gì hết vậy?" Quý Huyền Nguyệt nghi vấn.
"Vì anh sợ nên em mới không sợ." Kỷ Cảnh Hiên yên lặng nhìn hắn: "Dù sao đi nữa thì em cũng phải bảo vệ anh."
"... Ồ" Quý Huyền Nguyệt đỏ mặt tiếp tục xem.
Một chương toàn là đối thoại!!! Viết cái gì mà cụt lủn vậy tr
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT