Dĩ nhiên Taehyung cũng không cứng thêm lần nữa.

Hai phút mà cương tận hai lần, chuyện này không phải không thể xảy ra, nhưng đối với người bình thường thì cũng tương đối khó.

Kể cả cậu làm được như vậy thật, Yoongi cũng sẽ cho cậu ăn đấm.

Con mịa nó, Yoongi còn tưởng mình là đồ gỗ mới, vừa bị giấy nhám chà đi chà lại liên tục chứ.

Hai ngày sau đó, Yoongi đều trưng bộ mặt lầm lì với cậu, trực tiếp trả thù bằng cách cả hai ngày, một ngày ba bữa đều ăn chay. Taehyung mấy lần muốn kháng nghị, nhưng mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt tái mét của Yoongi lại âm thầm cúi đầu xuống phục tùng.

Vốn dĩ cậu cảm thấy Yoongi dù đau nhưng cũng được vui vẻ mà, không lý gì lại đi tức giận với cậu.

Nhưng có lần nhân lúc Yoongi không ở nhà, cậu thử một lần dùng hết sức bình sinh như đêm đó.

Kết quả là đau thật.

Hai người, mỗi người ôm một nỗi đau riêng. Khác biệt duy nhất chính là Yoongi có thể danh chính ngôn thuận mà tức giận, còn Taehyung không dám thừa nhận rằng em tự làm cho mình cũng đau chứ không phải khiến mỗi anh đau đâu, thế nên chỉ có thể âm thầm chịu đựng, mặc cho Yoongi trút giận.

Lại nói, mỗi lần hai người bắt tay giảng hòa chuyện gì thì đều là Yoongi chủ động trước. Khi có mầm mống cãi nhau, vẫn là Yoongi thờ ơ kéo tay Taehyung qua, những đầu ngón tay luồn vào kẽ tay cậu, sau đó cậu không còn nghe rõ Yoongi nói thêm cái gì nữa, chỉ biết cúi đầu ậm ừ đáp lại. Nhớ lại một hồi, cậu chưa lần nào chủ động nắm tay Yoongi cả.

Khi cậu kể chuyện này cho Namjoon, Namjoon nhìn cậu đầy kỳ thị, nói cậu nổi tiếng với danh hiệu người tình lãng mạn số một hơn hai mươi năm nay rồi, sao bây giờ bị Min Yoongi làm gì mà như thằng trẻ trâu lần đầu sa vào lưới tình thế hở, động tí là xấu hổ đỏ mặt, lại còn rất hay giận dỗi giậm chân.

"Em đâu có!"

"Đấy nhìn đi nhìn đi, lại giơ chân rồi đấy."

Cậu thấy, không phải mình xấu hổ, chỉ là không biết nên miêu tả cảm nhận của mình ra sao đây.

Hôm Yoongi có giờ tự học buổi tối, Taehyung ngồi bên bàn tập đi tập lại cách nắm tay Yoongi, làm sao để giảng hòa cho ngầu lòi mà không mất đi vẻ đẹp trai, làm thật thuần thục nhuần nhuyễn, không được phép lo sợ hay run rẩy.

Nhưng đến khi Yoongi bớt giận mình rồi, Taehyung vốn đang hả hê mãn nguyện, giờ lại phải tự bày trò để mua vui chính mình. Buổi tối, cậu nghiêng người nhìn gương mặt say ngủ của Yoongi, ngón tay lơ lửng trên không trung nhưng rồi thu lại mấy lần, cuối cùng chỉ có thể đặt nhẹ lên bàn tay của Yoongi qua lớp chăn.

May mắn thay, truyện ngụ ngôn về hổ con đã nộp xong trước Giáng sinh một ngày, dự định sau Tết Nguyên đán sẽ xuất bản ra thị trường, tranh thủ dịp nghỉ đông để kiếm mấy đồng tiêu vặt của các bạn nhỏ tiểu học.

Lại nhắc đến chuyện nghỉ đông.

"Anh định khi nào thì về thế?" Taehyung nhai nhai pizza, hỏi Yoongi.

"Sao?" Yoongi ở bên cạnh, còn đang mải gạt đống pháo kim tuyến mà hôm nay bọn học trò bắn lên đầu mình, miệng mắng nhiếc rồi thề thốt nhất định phải giao thêm bài tập cho tụi nó.

Nghề của Taehyung thì đi đâu cũng thoải mái, nên chắc sẽ đi trước mấy ngày cao điểm về quê ồ ạt. Còn Yoongi, chỉ sợ phải ở lại trường quần quật cho đến ngày cuối cùng mới được thoát thân, quả thật là đáng thương. Trong lòng Taehyung xúc động vô cùng, cảm thấy kiếm được chén cơm đúng là không hề dễ dàng, nghĩ nếu như Yoongi làm nũng một tí, có khi cậu cũng ở lại thêm mấy ngày chăm sóc trong khi anh bị vắt kiệt mồ hôi để dạy dỗ những mầm non của đất nước.

"Ăn tết ấy, anh không định về à?"

"Không." Yoongi trả lời, "Tôi come out với gia đình lâu rồi, bây giờ vẫn chiến tranh lạnh, trở về lại khiến mọi người mất vui." Yoongi nói những lời đó nhưng lại như chẳng có cảm xúc gì, xong rồi còn tị nạnh Taehyung ăn mất pizza Hawaii của anh, đạp cho Taehyung một cái để bắt cậu nhả dứa ra.

Taehyung xoa xoa cái mông, miễn cưỡng buông tay ra khỏi miếng bánh rồi lấy phần khác của mình. Chủ đề kia có phần nặng nề, nhưng Yoongi lại chẳng để tâm lắm, vì vậy cậu cũng không thể tự mình suy diễn rồi đi an ủi người ta. Ngẫm nghĩ nửa ngày, cuối cùng cậu chỉ phun ra được một câu, "Vậy anh ở nhà nhớ đốt pháo, đừng ném xuống cống thoát nước đấy."

"..." Yoongi ngẩng đầu nhìn cậu, mặt không đổi rồi tiếp tục ăn.

Taehyung cúi đầu xuống sờ mũi một cái.

Yêu đương với đàn ông còn có điểm này rất ư là tốt, ví dụ như đến mấy dịp Giáng sinh, Taehyung cũng không cần mất công đi đặt ba cái thứ như là phòng ăn bàn tròn, ánh nến lung linh dùng bữa tối, không cần mua bó hoa hồng mất mấy chục nghìn, lại càng không phải đứng chụp ảnh đầy nhạt nhẽo cạnh cây thông Noel khổng lồ ở trung tâm thành phố trước mặt bao người. Yoongi thì chỉ bảo hôm nay ngày lễ nhiều khuyến mãi lắm, ra ngoài mua đồ đi.

Taehyung nhân cơ hội này mới nói: "Ngày lễ lãng mạn thế này, không hẹn hò chỗ nào thích hợp hơn chút được sao?"

Yoongi ngồi ở đầu giường khoanh tay, nhìn cậu rồi bảo: "Không thể hiểu nổi, cậu là nhà văn truyện thiếu nhi mà suốt ngày tơ tưởng đến mấy chuyện yêu đương nhăng nhít vậy?

Taehyung bây giờ càng ngày càng lớn mật, mở miệng không thèm nghĩ: "Anh đang kỳ thị nghề nghiệp khác đấy à, anh là thầy giáo còn đi hẹn tình một đêm còn gì."

"..." Yoongi nghiêng đầu vặn cổ, từ lúc nào mà thằng nhóc này đã mồm mép tép nhảy như vậy, làm anh không thể phản bác được.

Taehyung lần đầu tiên chiếm thế thượng phong, tiếp tục tấn công: "Sao anh hứa hẹn bao lần mà không chịu làm cùng em hả? Chẳng lẽ em lại phải đi hẹn người khác..."

"Cậu dám à?" Yoongi lập tức nghiêng đầu trừng cậu.

"Thế, chuyện kia..." Taehyung nháy mắt ám chỉ.

"Ngày mai còn lên lớp, dùng tay được thôi."

"Lần nào cũng dùng tay! Anh bất mãn gì với em đúng không! Có phải anh chê em không, thế để em hẹn người khác luyện tập nhé?"

"Cậu lại dám đấy!" Yoongi gần như bị bắt bí, không còn chừa đường nào, "Cậu không có kinh nghiệm làm với đàn ông, lần đầu sẽ khá phức tạp, lại còn đau nữa... Đợi đến kỳ nghỉ thì nói sau đi."

Taehyung bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm "Hừ tốt thôi" người mềm nhũn rúc vào chăn, quấn chăn quanh người rồi cuộn lại thành quả bóng tròn.

Cái đồ Min Yoongi này, mềm cứng thế nào cũng không ăn thua.

Đây cũng chính là ấn tượng chung của đám học trò với thầy Min. Nũng nịu nhõng nhẽo làm thầy ghét, cho thêm bài tập; nếu giở trò chống đối không chịu làm, bảo bố mẹ càng cho thêm bài tập.

Yoongi lúc này nhìn quả bóng tròn kia lại mềm lòng chút chút.

"Thế thì..." Yoongi ngẫm nghĩ xem có cách nào hòa hoãn được không. Nếu không làm đến bước cuối cùng, ngoại trừ dùng tay thì chỉ có thể dùng miệng được thôi. Thế nhưng trước đây toàn là người khác làm cho anh, tới giờ anh vẫn chưa từng thử qua lần nào. Trong một phút mềm lòng, thiếu chút nữa đã nói ra khỏi miệng. Thế nhưng lời đến đầu môi rồi vẫn không biết nói ra làm sao.

Cuối cùng Yoongi ảo não dứt tóc, quyết định tắt đèn đi ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, Yoongi thấy ở đầu giường có treo một chiếc tất màu vàng chấm bi đỏ, phình to trông như đang mang bầu tám tháng.

Taehyung không biết đã đi đâu mất rồi. Yoongi gọi mấy lần vẫn không có tiếng đáp, không thể làm gì khác, đành đưa mắt trở lại chiếc tất xấu xí trên người. Lớn tướng rồi còn giả bộ làm ông già Noel đi tặng quà. Yoongi trong lòng đâm chọt một câu, sau đó lấy thứ bên trong chiếc tất ra. Ầu, là một quả táo.

Anh xoay xoay quả táo, phát hiện ra bên trên quả táo còn khắc một dòng chữ xiêu vẹo "Cầu cho Min Yoongi thật nhiều bình an".

Yoongi khẽ cười.

Đến trưa Taehyung nhắn tin hỏi: "Anh có thích không?"

"Táo để trong tất thì ai mà ăn được nữa."

"Táo sạch đấy!!! Chiều hôm qua em mới mua xong!"

Taehyung tức xì khói, yêu đương với đàn ông đúng là chẳng còn miếng lãng mạn nào hết!

"Thầy Min, sao thầy lại đặt quả táo trên bàn thế? U là trời, táo khắc chữ nữa à, nhưng chữ gì xấu điên đảo, học sinh đưa thầy ạ?"

Yoongi cười trả lời: "Cháu nhỏ ở nhà tặng, mấy bữa nay đang học viết chữ."

Mấy ngày nay tuyết đã bắt đầu rơi nhiều, giao thông trở nên tắc nghẽn, hiếm khi trường lại bỏ tiết tự học buổi tối để học sinh được về nhà sớm. Yoongi về đến nhà, thấy Taehyung còn chưa về, bỗng dưng có chút không quen. Yoongi ở nhà xem ti vi một hồi, trời cũng đã tối đen như mực, thế nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Taehyung đâu. Anh thấy hơi lo lo, đành gọi điện cho Taehyung hỏi cậu đang ở đâu.

"Đi đâu được... Em vẫn đang kẹt cứng trên đường đây..." Taehyung than thở. Hôm nay nhà xuất bản đột nhiên báo có vài vấn đề cần sửa đổi, cậu đi theo Namjoon bận bịu làm việc hơn nửa ngày trời, mệt mỏi muốn chết rồi, ấy vậy mà còn bị tắc đường đến tận bây giờ. "Èo ơi đói rét khổ cực, biết trước thế này em đã đi tàu điện ngầm."

"Cậu thích hương vị gì?"

Hở? Yoongi tự nhiên hỏi làm cậu không khỏi bối rối, sao tự dưng lại hỏi cái này, có liên quan gì đến chuyện cậu bị kẹt xe à?

"Chắc là hương dâu?" Taehyung trả lời xong, Yoongi chẳng nói thêm câu nào nữa, lập tức cúp điện thoại, khiến Taehyung vừa tò mò vừa nổi cáu. Đã bực bội vì kẹt xe rồi, Yoongi lại còn hỏi thích vị gì. Cậu nghi ngờ Yoongi cố tình khiến cậu thêm đói.

Khoảng thời gian sau đó, trong đầu Taehyung chỉ quanh quẩn với cái chủ đề "hương vị" kia, suy luận ra ti tỉ thứ. Taehyung cẩn thận ngẫm nghĩ, lúc sau đỏ mặt hiểu ra: Ây dà cái đồ xấu xa này, có phải đang chọn dầu bôi trơn đó phớ hôn?

Rốt cuộc cũng về được đến nhà, Taehyung vui mừng nhảy xuống xe bus, ai dè tiếp đất bằng mông. Người trên xe cũng thông cảm giữ im lặng, thế nhưng từ đâu chui ra một thằng bé đeo khăn đỏ trời đánh, chỉ tay vào cậu rồi kêu lên: Đần chưa kìa! Giống như thằng nhóc duy nhất dám lớn tiếng nói thật khi nhìn thấy bộ quần áo mới của Hoàng đế vậy [1]. Sư bố nó chứ, Taehyung xoa xoa mông, nguyền rủa thằng bé kia lớn lên sẽ thành học sinh của Yoongi.

[1]: Chi tiết trong truyện ngụ ngôn "Bộ quần áo mới của Hoàng đế".

Taehyung đẩy cửa ra, vừa hay giao mắt với Yoongi. Hai người lập tức quay đầu qua nơi khác, người thì đỏ mặt người thì nóng hết cả tai.

"Lại đây, tặng quà Giáng sinh cho cậu." Yoongi lên tiếng trước.

"Cái gì thế?"

"Dù sao trước kia cậu cũng chưa từng trải nghiệm bao giờ."

Hở? Sao Yoongi biết cậu chưa dùng hương dâu bao giờ? Cậu thích hương vị này, nhưng vì trước đây bạn gái còn trong sáng ngại ngùng, nên cái lọ mà cậu vô cùng trân trọng kia vẫn còn được cất giữ dưới đáy tủ đầu giường. Mẹ kiếp, không phải Yoongi lục tủ... A!

Dòng suy nghĩ của Taehyung bị nụ hôn vị dâu cắt ngang. Nụ hôn của Yoongi rất mạnh mẽ, có hơi đau một chút, hơi nhột một chút. Đầu óc Taehyung trống rỗng, để mặc anh bao vây đánh chiếm trong miệng mình. Đầu lưỡi anh liếm qua hàm trên của cậu, khiến người cậu như có dòng điện chạy qua, không khác nào chú mèo bị nắm chặt lấy đuôi [2]. Taehyung đến khi buông ra vẫn chưa kịp hoàn hồn.

[2]: Đuôi là bộ phận rất nhạy cảm của mèo. Nếu nắm chặt đuôi mèo thì mèo sẽ thấy rất đau đó.

Dung tích phổi của Yoongi thực ra cũng không lớn lắm, so với Taehyung còn phải thở gấp hơn, nước mắt cũng hơi ứa ra một chút. Anh quệt miệng, im lặng đối diện với Taehyung. Vốn dĩ anh định kết thúc một cách đầy mạnh mẽ, sau đó bình thản nói quà đáp lễ quả táo của cậu, vô cùng súc tích, không cần dông dài. Thế nhưng anh lại không thể làm được. Ánh mắt Taehyung tựa như có chất dính, anh muốn né tránh mà không có cách nào di dời tầm mắt.

Ọc ọc.

Yoongi nắm lấy cơ hội thoát thân, "Để tôi đi hâm nóng thức ăn."

"Hôn lại lần nữa đi."

Taehyung ôm anh rồi hôn lên.

Cậu đã tưởng, mình mê đắm nụ hôn đó bởi vì thích vị dâu.

Nhưng giờ không còn tìm thấy vị dâu trong miệng Yoongi nữa.

Vậy mà cậu vẫn mê đắm mãi không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play