Hai người không biết nên gọi là ngầm hiểu ý hay đang so đo với nhau, trừ tên gọi tuổi tác ra, những chuyện khác đều không nói gì cho đối phương biết. Taehyung nghi ngờ đến cả cái tên gọi Min Yoongi này cũng là người kia bịa ra, còn thấy cách nói chuyện của Yoongi hết sức xảo quyệt. Yoongi lật trang báo, thuận miệng đáp lại, "Thật ra tôi là con lai, tên thật là Agust D."

"Anh lại trêu tôi!"

Một lát sau, Taehyung tiến tới chọt chọt cánh tay nhỏ trắng đến mức kỳ lạ của người kia, "Nhưng mà trắng như thế này, không phải là con lai thật đấy chứ?"

Yoongi lại lật một trang báo nữa, "Đần độn."

Hai người cũng đều là người trưởng thành cả rồi mà. Loại quan hệ này trông cũng giống như vui đùa, che giấu thân phận một chút cũng có thể hiểu. Taehyung đặt tay lên ngực tự hỏi, liệu mình có thật lòng yên tâm về Yoongi không? Đúng là không thể yên tâm được. Ngay cả chìa khóa phòng trọ này cậu cũng không dám đưa cho Yoongi, mặc dù cậu nghèo kiết xác cũng chẳng có cái đinh gì để mà trộm.

Nhưng mà như thế này không phải giấu diếm nhiều quá rồi à!

Taehyung ăn cơm, càng nghĩ càng thấy không thoải mái, vô cùng nghiêm túc mở miệng. "Tôi thấy, chúng ta cũng nên chính thức tự giới thiệu về bản thân một chút đi."

Yoongi không hiểu cậu tự nhiên lại năng nổ thế làm gì, nhún nhún vai, "Min Yoongi, thiên tài."

"Tôi nói chính thức rồi mà! Anh nghiêm túc chút đi!"

Yoongi rất nghiêm túc buông đũa, "Hai chữ ấy là đủ rồi."

Taehyung uy hiếp anh: "Anh mà không nói thì hôm nay tôi sẽ không rửa bát!"

Yoongi chớp chớp mắt, "Vậy thì cậu khỏi cần rửa cũng được."

Taehyung lúc này mới nhớ ra đây là nhà mình, để bát bẩn thì cũng là mình bẩn. Cậu ủ rũ cúi đầu, nhìn Yoongi đi vào phòng vệ sinh đóng cửa nghe điện thoại. Cúp điện thoại xong lại mặc quần áo chuẩn bị đi, bỗng nhiên Taehyung có ảo giác như chồng mình đang bao dưỡng người tình bé nhỏ bên ngoài.

Cuộc sống này đúng là không có phép tắc gì hết.

Trước khi Yoongi đi, Taehyung gọi anh lại một tiếng, đứa nhỏ nản lòng nằm ở trên bàn, nhỏ giọng ỉu xìu bảo, "Yoongi... Chúng ta phải hẹn hò thật hòa thuận nhé."

Yoongi cười, "Được."

Sau đó anh liền đóng cửa rời đi.

Taehyung ném đũa, hít thở thật sâu. Mới đến hai tiếng đã đi rồi, phải đợi thêm một tuần nữa mới gặp lại nhau.

Namjoon gọi điện tới hỏi có phải dạo này cậu gặp chuyện gì không, chẳng hạn như tình cảm không thuận lợi các thứ.

"Hyung cũng nhìn ra được sao. Quả không hổ danh chỉ số IQ 148."

"Bớt lắm điều đi. Cậu nhìn cái truyện cậu mới viết xem, bố lưu manh, hết bố lưu manh đến anh lưu manh, hết anh lưu manh lại đến ông bác nhà hàng xóm cũng lưu manh. Cậu đặt tên quyển này là [Truyện ngụ ngôn cho trẻ em: Câu chuyện về gia đình chú hổ con] đấy cậu còn nhớ không? Rốt cuộc là muốn truyền đạt cái gì thế?"

"Trên đời này không có người đàn ông nào tốt hết!"

"..."

Kim Namjoon đúng ra là phụ trách biên tập tác phẩm cho nhà văn thiếu nhi Kim Taehyung, nhưng đồng thời còn là "anh em đồng hương cách hai ba trăm cây số" của Taehyung, thành ra không thể tránh khỏi kiêm luôn quân sư đời sống cho cậu, thường ngày vẫn phải một tay giúp Taehyung giải quyết dăm ba chuyện lặt vặt.

"Vậy cậu, định đến với anh ta thật?"

"Nếu hòa hợp thì hẹn hò cũng tốt mà!"

Namjoon xoa xoa huyệt thái dương, "Ý anh là, cậu nguyện ý vì người đó mà trở thành như vậy sao?"

Taehyung ngẩn người, cau mày trả lời: "Như vậy đâu đến nỗi nào..."

"Xem đi, cậu vừa gặp mặt người ta đã hỏi muốn hẹn hò không, sau đó những cái cần nói thì không nói. Trước đây cậu cũng chỉ có tám phần thẳng thôi, nhưng thẳng thắn nói ra người ta còn hiểu cho." Namjoon lý luận, "Chứ giờ thì ai nhìn vào cũng thấy như trai thẳng đang tìm thú vui mới."

"Em không..." Taehyung vừa mới lên tiếng đã lại bị Namjoon cắt ngang.

"Thế rốt cuộc hai người đã ngủ với nhau chưa?

Taehyung đỏ mặt, "Chưa hề... Em cũng không quá..." Nói đến đây tự dưng Taehyung không nói thêm được nữa, nghĩ thế nào cũng có cảm giác hơi tội cho Yoongi. Ngẫm lại mới thấy Yoongi tuần nào cũng phải vội tới nhà mình làm cơm, tốt bụng quá rồi.

Trên đường trở về, Taehyung không khỏi suy nghĩ những điều Namjoon nói.

Nếu không tính đến chuyện sâu xa thì tốt hơn là chia tay sớm đi, đừng làm mất thời gian của nhau.

Sau khi Taehyung về đến nhà thì thấy mấy túi nguyên liệu nấu ăn đặt trước cửa, tất cả đều là những thứ cậu thích. Cậu sững người một hồi, lấy điện thoại di động ra định xem giờ, mới phát hiện điện thoại đã hết pin tắt nguồn từ bao giờ.

"Min, Min Yoongi?" Đây là lần đầu tiên Taehyung gọi điện cho anh, "Tôi vừa có vài việc bên ngoài, điện thoại cũng hết pin..."

Bây giờ là hai giờ chiều, bình thường Yoongi khoảng mười giờ đến chuẩn bị nấu cơm, cậu không biết Yoongi đã phải đợi ngoài cửa bao lâu nữa.

"Ừm, cậu ăn trưa xong rồi à?"

Taehyung đích xác là người làm việc theo cảm tính, nên chỉ vì một câu nói này mà quyết định tuần tới gặp nhau, nhất định phải đưa chìa khóa cho Yoongi.

Một tuần sau đó, Taehyung nhìn cửa lúc hơn một giờ, không thấy có người tới. Cậu bỗng nhiên nhận ra, cho tới nay quyền chủ động đều nằm trong tay Yoongi hết, anh không đến, cậu cũng không biết chỗ nào để đi tìm anh.

"Xin lỗi, tạm thời tôi đang có chút việc bận, quên báo cho cậu hôm nay không đến."

Nghe giọng của Yoongi cất lên xong, những lời Taehyung định nói ban đầu bay biến đi mất, lời nói ra khỏi miệng thành ra thế này: "Ừm, anh ăn cơm chưa?"

"Vẫn chưa." Yoongi nâng cằm, lặng lẽ mỉm cười.

Taehyung im lặng nửa ngày, rốt cuộc lời mới nói ra khỏi miệng.

"Chúng ta ở chung đi, qua lại cho tiện! Vậy... Vậy có được không?" Càng cuối câu hơi thở càng yếu dần, cuối cùng chẳng khác nào thì thầm thành tiếng.

"Được."

Cúp điện thoại xong, người bên cạnh liền hỏi Yoongi ai gọi thế. Yoongi thản nhiên đáp lại một câu, "Mẹ tôi."

Đến thời điểm chọn nhà, Taehyung mua hẳn một cái bản đồ thật to bày lên bàn. Hai người nằm bò bên rìa nghiên cứu chọn xem chỗ nào tốt. Bởi vì công việc của Taehyung không cần ra khỏi cửa, nên chủ yếu dựa vào nơi làm việc của Yoongi để tham khảo chọn địa điểm.

Taehyung nắm bắt cơ hội hỏi công việc của Yoongi là gì.

Thấy Yoongi do dự một chút, Taehyung đang định cười ha ha bỏ qua đề tài này thì Yoongi chỉ tới một hình vẽ nhỏ xíu trên bản đồ.

"Anh làm thầy giáo á?" Mặt Taehyung tràn đầy sự kinh ngạc.

"Không giống sao?"

"Đúng đúng đúng." Taehyung gật đầu, "Thật lòng mà nói, trước đây tôi cứ tưởng anh buôn bán ma túy."

"..." Hai mắt Yoongi trợn trừng, "Xem phim điện ảnh ít thôi."

"Nhưng mà dạy môn gì cơ? Để tôi đoán xem, mỹ thuật à?" Trông Yoongi như vậy, thật khó tưởng tượng ra dáng vẻ đứng trên bục giảng trông như thế nào.

Yoongi khoanh tay lại, "Đoán tiếp đi."

"Hay... Âm nhạc?"

"Hóa học."

Taehyung chống bàn đứng thẳng người dậy xem đỉnh đầu người kia, "Thế sao anh không bị hói."

"..."

Taehyung không nghĩ tới sẽ có ngày cậu phải mải miết đi tìm nhà ở gần trường học như thế này. Cậu chống gối trên băng ghế dài, hai tay bưng mặt, để thầy Min một mình xem xét nhà bên cạnh, tưởng tượng sau này ngày nào cũng phải chịu đựng tiếng chuông trường quấy rầy, còn có bọn trẻ con ồn ào huyên náo, vào giờ cao điểm thì đông đúc chật ních, nghĩ đến thôi cũng đủ thấy một bể trời phiền não.

"Chỗ này đi." Yoongi chỉ tới một khu nhà cách đó hai dãy phố.

"Ây... Ở đây có hơi xa không?" Taehyung chỉ vào khu nhà đối diện trường học, "Chỗ này gần hơn này..." Mỗi sáng cũng không cần phải dậy quá sớm, vẫn có thể ngủ thêm được một lát.

Ngón trỏ của Yoongi gấp vào duỗi ra mấy lần, thở dài, "Nhiều học sinh cũng thuê trọ ở đó lắm."

Đến đây thì cậu hiểu rồi.

Cũng giống như cậu không dám nói thẳng cho gia đình bạn bè biết vậy, thậm chí đến Namjoon cậu cũng chưa dám đưa Yoongi đến gặp, Yoongi chắc cũng chưa hẳn có ý định đặt cậu hoàn toàn vào cuộc sống của mình.

Cảm giác mới lạ khi lần đầu đi chọn nhà thoáng bay biến đi một chút, Taehyung cười nói, "Không sao, anh cứ quyết định đi, tôi thế nào cũng được."

- --

Ai mất gốc Hóa xếp sau lưng tui (dù đã bai trường phổ thông 4 năm) kêu thầy Min mở lớp bổ túc nào ;___;

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play