Mặc dù Yoongi đã đảm bảo Jimin sẽ không đến quấy rầy bọn họ nữa, Taehyung vẫn buồn bực không vui, nói lần sau mà gặp nhất định phải đánh cho thằng nhóc đó một trận.
"Thôi đi." Yoongi trừng cậu, "Em là côn đồ hay gì? Jimin là đứa nhỏ rất ngoan, còn rất đáng yêu. Trẻ con đang tuổi lớn đứa nào chẳng dễ làm chuyện sai trái, biết sửa lỗi kịp thời là tốt rồi."
"Anh còn bênh vực nó!!!" Taehyung chưa gì đã ồn ào, "Anh còn chưa khen em ngoan ngoãn đáng yêu bao giờ nhé!"
"Rồi rồi Taehyung cũng là một đứa trẻ ngoan vô cùng đáng yêu." Vô cùng qua loa lấy lệ.
Taehyung gọi điện cho Namjoon, báo là mình không muốn viết tập truyện thanh xuân vườn trường kia nữa. Cậu nghĩ lại rồi, kiếm tiền của học sinh tiểu học vẫn là dễ hơn.
"Tưởng muốn hồi tưởng cái gì gì cơ mà?"
Taehyung thâm trầm nhìn mặt trời lúc bảy giờ sáng bên ngoài cửa sổ, "Namjoon hyung, ai cũng phải trưởng thành đi thôi."
"Thả cho cậu quả rắm!"
Yoongi cười vui vẻ đi làm trong buổi sáng đầy hỗn loạn.
Hôm nay là ngày cá tháng tư.
Tối hôm trước, các giáo viên trong nhóm chat đã bắt đầu bàn luận sôi nổi, đau đầu nghĩ xem có trò gì lừa được đám học trò tinh ranh này không. Thầy giáo dạy văn nhìn mà đau lòng, bảo rằng tôi chưa từng thấy tụi nó sáng tạo cái gì lúc làm văn cả!
Các thầy cô trẻ, đi đầu là thầy Hoseok đầy hào hứng, ấp ủ âm mưu lừa gạt đám học trò, rôm rả bàn luận xem bày trò gì mới là tuyệt đối vô song.
[Tổ Hóa học - Jung Hoseok]: Này Kookie, ngày mai cậu có tiết thể dục ở lớp Ba đúng không? Hay hai chúng ta đổi một chút đi, giả bộ anh chiếm tiết, để cho tâm tình tụi khỉ con chơi trò tàu lượn siêu tốc tí.
[Tổ Thể dục - Jeon Jungkook]: Được nha thầy Jung (⊙v⊙)
Có thầy giáo môn Đại số đã lớn tuổi cảm thấy làm như vậy là không nên, còn chưa nói được mấy câu đã bị Hoseok ngăn lại.
[Tổ Hóa học - Jung Hoseok]: Thầy Bang đừng cứng nhắc quá, mấy đứa nhỏ thấy chúng ta trêu đùa với chúng nó, sẽ cảm thấy khoảng cách giữa thầy trò được xích lại gần nhau không ít.
[Tổ Hóa học - Min Yoongi]:...
[Tổ Thể dục - Jeon Jungkook]: Thầy Min, tiết của lớp Hai có cần đổi luôn không ạ? (⊙o⊙)
[Tổ Hóa học - Min Yoongi]: Không cần đâu, mấy cậu cứ chơi đi.
Khi lớp trưởng hô cả lớp đứng dậy, tất cả đồng loạt đứng lên hô to "Chúc thầy ngày lễ vui vẻ ạ". A, mấy cái đứa con nít này, Yoongi thờ ơ chẳng có chút phản ứng.
Có cậu học trò ngồi dãy bàn đầu kêu lên, thầy ơi dây giày thầy bung rồi kìa! A, cổ hủ quá, Yoongi chẳng có chút phản ứng.
Trên bục giảng không có phấn viết, Yoongi quét mắt nhìn quanh một vòng, thấy hộp bút của Jimin phồng lên đầy bất thường, trực tiếp đi tới lôi ra được mười mấy cây phấn viết. A, nhàm chán quá, Yoongi chẳng có chút phản ứng.
Bầu không khí lúng túng bao trùm cả lớp học. Đến chiêu cuối cùng, một đứa ở cửa sau khóc không ra nước mắt tắt đèn như đã định, "Thầy ơi, mất điện..."
Yoongi thở dài. "Tôi nghe các thầy cô lớp khác kể lại lịch sử vẻ vang lắm, nhưng trí tưởng tượng với sáng tạo của các bạn lớp mình như thế này thì kém quá rồi. Các bạn phải cố gắng nhiều hơn nữa đi, để cho tôi còn có cái mà đi khoe khoang với các thầy cô khác." Nói xong, tiếng chuông tan học cũng vang lên, thầy Min bước ra khỏi lớp đầy cun ngầu, trên người không dính chút bụi trần.
Ha, dăm ba cái trò con nít này.
Lớp trưởng rầu rĩ siết lại đuôi tóc tết sam của mình, yêu cầu cả lớp trong mười phút nghỉ giải lao giữa giờ này phải nhanh chóng tận dụng hết chất xám, nghĩ ra được cái gì là phải đề xuất ngay và luôn.
"Tôi nói chứ, chủ yếu là trách ông Min chúa tể nhạt nhẽo." Một tên không sợ chết mở miệng nói, "Thầy Jung mà dạy lớp mình thì chắc kèo sướng rồi."
Mười phút sau, khối 11 lớp Hai nghe thấy tiếng của thầy Jung từ lớp Ba truyền đến: "Tiết Thể dục hôm nay lớp học Hóa nhé."
Trong tiếng kêu gào đầy bi ai, các bạn lớp Hai bỗng dưng cảm thấy thầy Min đáng yêu đến lay động lòng người.
Đến khi tan học, tiếng của thầy Jung lần nữa lại truyền đến: "Cá tháng tư vui vẻ, tôi với thầy Jeon đổi tiết thôi, buổi chiều các bạn sẽ được học Thể dục."
Trong tiếng hò reo đầy rộn rã, các bạn lớp Hai lại cảm thấy thầy Min đúng là khó tính khó ưa.
Buổi chiều, thầy Jeon đứng ở sân thể dục vui vẻ chờ học trò, nghĩ đến dáng vẻ tụi học sinh bị đùa bỡn lại cười hì hì. Thế nhưng đợi nửa ngày vẫn một thân lẻ bóng không có ai tới.
"Thầy! Không phải thầy bảo đổi tiết, tiết Hóa buổi chiều thì học Thể dục sao!"
"Thế không phải sáng nay tôi đã bảo cá tháng tư vui vẻ rồi à?"
Toàn thể các bạn lớp Hai: Thầy Min quả nhiên là dễ thương tốt bụng!
[Tổ Thể dục - Jeon Jungkook]: Hyung, học sinh đi đâu hết rồi ạ (・・?)
[Tổ Hóa học - Min Yoongi]: Jung Hoseok nhờ tôi chuyển lời.
[Tổ Hóa học - Min Yoongi]: Cá tháng tư vui vẻ nhé.
Mới đến giữa xuân, Taehyung đã chuyển sang mặc quần đùi áo cộc rồi. Yoongi mặc áo len dài tay đi tới mở tủ lạnh ra, thấy bên trong chưa gì đã có một ngăn đựng đầy ụ kem của Taehyung.
Sức khỏe thể chất của hai người có vẻ chênh lệch hơi lớn ha.
Ban đầu Taehyung còn cảm thấy rất vui với chuyện đó, ỷ vào chuyện thân nhiệt mình nóng hầm hập, kéo tay chân Yoongi qua giúp anh sưởi ấm. Yoongi tất nhiên cũng rất hoan nghênh, vì quả thật là quá ấm áp thư thái, chẳng qua là lỡ không để ý câu hát của Taehyung "Cho ta một lần gặp gỡ, trên đồng cỏ mướt xanh, cho ta một ánh mắt~ nồng nàn nóng bỏng~".
Nhưng mà khi trời ngày một ấm lên, tình cảm mặn nồng bắt đầu biến thành gánh nặng.
"Đổi chăn mỏng hơn đi." Đêm đến Taehyung đề nghị.
"Đổi làm gì, cái này vừa rồi."
"Nóng lắm ——" Taehyung kêu rên.
"Thế em đi mà đắp chăn mỏng."
Phải vất vả lắm, thừa dịp sinh nhật Yoongi dễ nói chuyện mới tranh thủ được đắp chung, làm sao cậu cứ thế mà từ bỏ đi cho được. Taehyung đau khổ cố chịu đựng, đến sáng tỉnh dậy thì thấy cậu hất chăn bông lên người Yoongi từ lúc nào, một nửa người thò ra ngoài, nửa kia cố chấp dính sát vào Yoongi.
Được mấy hôm như vậy thì Taehyung bị cảm.
Yoongi nhìn chóp mũi hồng hồng, dáng vẻ đáng thương của cậu thì mềm lòng, đồng ý đổi chăn mỏng đi ngủ.
Kết quả là đêm nào cũng vậy, dù anh có chui vào trong lòng Taehyung thế nào đi nữa, tay chân vẫn lạnh như băng, cóng đến mức không chịu được.
Sau đó Yoongi cũng bị cảm nốt.
Hai người ngồi cạnh nhau xem ti vi, bất chấp nước mũi chảy ròng ròng còn nổ cả bong bóng, vừa nghiêng đầu qua nhìn đã bị cái mặt xấu xí của người kia chọc cười.
truyện tiên hiệp hayTaehyung chợt nhớ ra một chuyện, lập tức hỏi anh: "Cái ngày mà thằng nhóc kia tới nói thầy không cho nó cơ hội, rồi nếu em buông tay cái gì gì đó, rốt cuộc là anh đã nói gì với nó vậy?"
Yoongi bị cảm nên không còn đủ nhanh nhạy để phản ứng, chậm rãi chớp mắt mấy cái, "Cũng không nói gì mấy..."
Nhân lúc Taehyung nhắc tới chuyện này, Yoongi mới nhớ lại hôm đó tự mình nói tình cảm của hai người rất sâu đậm. Nhưng thực ra, ngay cả chuyện hai người có ở chung được đến ngày hết hạn thuê nhà không anh cũng không biết. Dù vậy, nói thế mới thể hiện được Yoongi rắc rối thế nào, không đáng để dây dưa. Nói với người ngoài thì hót hay lắm đấy, nhưng đến lúc Taehyung hỏi thì không nói ra được nửa chữ.
May là Taehyung cũng bị cảm nên không suy xét nhiều, cũng không hỏi đến, chỉ đưa tay qua sờ trán Yoongi một cái, lẩm bẩm nóng thế này hỏng đầu thì làm thế nào, sau đó đứng dậy vào phòng ngủ đổi lại chăn dày.
Tối đến, hai người bị ốm ôm ấp ủ ấm cho nhau, đắp tấm chăn len ấm áp vô cùng. Yoongi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong giấc mộng đẹp còn thoải mái gác tay gác chân lên người Taehyung.
Taehyung chỉ có thể chịu cay đắng trong lòng.
Cậu miễn cưỡng dùng bàn tay hơi lạnh của Yoongi áp lên mặt mình cho hạ nhiệt một chút, thế nhưng chỉ như muối bỏ biển. Không thể làm gì khác, Taehyung nghiêng người sang lục tủ đầu giường, tìm thấy một bức tranh núi đá Bắc Cực rồi lấy ra xem chăm chú.
Trong lòng bỗng dưng lạnh đi.
Buổi sáng hôm sau, Yoongi tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon, sảng khoái duỗi người dưới ánh mặt trời.
Bất chợt sau đó, anh nghe thấy Taehyung cùng hai bọng mắt đen thui bên cạnh u oán nói: "Anh có biết toàn cầu nóng lên làm sông băng tan hết rồi không."
Yoongi:?