*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này đã là chạng vạng tối, ánh nắng chiều chiếu vào tàn tích miếu sơn thần. Đỉnh miếu bị xốc lên, tường đã đập hơn phân nửa, gạch ngói xếp ngay ngắn một bên. Cái tượng thần khiến người ghét bỏ đã không thấy đâu nữa, bàn thờ hương đài trong miếu cũng bị dọn đi rồi.

(Tội nghiệp A Chức thật sự 😣)

Miếu sơn thần không phải chưa từng bị đạo tặc ghé qua, đồ trong miếu cũng từng bị trộm đi nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt Nhạc Chức không thèm so đo.

Nhưng lần này thì khác. Lần này rõ ràng là âm mưu có tổ chức.

Nhạc Chức phi thân đứng trên bức tường đổ của miếu sơn thần, cúi nhìn qua chân núi Bắc. Niễn Nhi trang dưới chân núi đen sì, không có lấy một tia sáng nhỏ, thậm chí đưa mắt nhìn toàn bộ Liêm Thủy trấn cũng chỉ còn thưa thớt vài hộ gia đình còn sáng đèn.

Miếu bị phá hủy không nói, người cũng bị đuổi đi, đây là muốn tuyệt đường nàng sao! Mình mới vắng nhà mười ngày mà Niễn Nhi trang đã xảy ra chuyện gì vậy?

Nhạc Chức nổi giận đùng đùng đi tìm Thổ Địa bà bà, dò hỏi thủ phạm đã đuổi các hương dân đi và hủy miếu là ai. Tới nơi mới thấy miếu thổ địa vẫn còn rất tốt.

Thổ Địa bà bà nghênh Nhạc Chức vào trong miếu chậm rãi nói: "Trước đó vài ngày trên núi của ngươi có rất nhiều đạo sĩ tới, nhìn trời nhìn đất xem sông núi đo nước non, nói là Nữ Đế muốn dời cung đến trấn Liêm Thủy, người ở nơi này ấy hả, mấy ngày nay đều lục tục dọn đi cả rồi." Trên Bắc Sơn bây giờ không còn sót lại chút sinh khí nào, đạo sĩ điên dọa yêu quái trên núi bỏ đi hết sạch, Nữ Đế thì lệnh người dưới chân núi phải dời đi bằng hết.

"Hoàng đế muốn dời cung thì dời, lại đi hủy miếu của ta làm gì?" Nhạc Chức không rõ là lý lẽ gì.

"Thổ Địa bà bà nhìn thấy Nhạc Chức tức giận đến mặt trắng bệch, cẩn thận nói: "Chức nha đầu, miếu không còn là chuyện nhỏ, bà bà lo là Bắc Sơn có thể không giữ được."

Tộc Lý thị từ trước đến nay trọng đạo, thần miếu đạo quán có ở khắp nơi, nếu muốn giữ lại Bắc Sơn tất sẽ giữ lại miếu của Nhạc Chức. Bây giờ miếu bị phá hủy, hiển nhiên là dự định san bằng Bắc Sơn xây dựng cung thất.

"Nằm mơ!" Nhạc Chức cắn chặt răng. Nếu Bắc Sơn không còn nữa, lần sau kiếm được chỗ dung thân không biết lại mất bao nhiêu năm. Huống chi thiên hạ lớn như thế, Hoàng đế dời cung đi nơi nào chả được mà nhất định phải dời đến Bắc Sơn?

Thổ Địa bà bà biết tính tình Nhạc Chức, hảo tâm nhắc nhở: "Ở nhân gian làm thần tiên là khó nhất, không những phải thủ luật trời mà còn phải thủ nhân đạo. Sau này ngươi cứ ở lại đây với bà bà đi, A Trản cũng chuyển tới, ngươi nghe lời bà bà đừng tìm Hoàng đế đối nghịch nữa có được không?"

Nhạc Chức không đồng ý cũng không chối từ, bất quá trong lòng đã có chủ ý. Nàng cảm thấy Thổ Địa bà bà quá cẩn thận phòng xa, đối phó với nha đầu phàm nhân thôi mà, có sá gì đâu? Hoàng đế thì thế nào, không phải chỉ là đứa oắt tuổi chưa bằng số lẻ của nàng sao.

"Ngươi đừng trở về, trên núi không chừng còn có người tới nữa." Thổ Địa bà bà muốn để Nhạc Chức ở lại chỗ này.

Nhạc Chức cố chấp nói: "Núi còn ta còn." Nói xong không để ý Thổ Địa bà bà giữ lại bay trở về Bắc Sơn.

*

"Chuyện dời cung làm tới đâu rồi?" Lý Chiêu tựa trên long sàng, hai mắt khép hờ, khí tức không đều. Thân thể nàng càng ngày càng yếu, đi hai bước đường nói thêm mấy câu đều sẽ thở gấp nửa ngày.

Khâm Thiên Giám đã tính ra vị trí dời cung, nghe nói là phúc địa ngàn năm khó gặp, quả như Thái Sử Lệnh dự liệu, nằm ở phía nam. Không xa, ngay tại trấn Liêm Thủy phía tây nam thành Trường An. Linh đài lang* theo dõi thiên tượng, cũng nói chuyện dời cung quan hệ tới quốc vận Đại Đường.

*quan lo việc liệu đoán thời tiết khí hậu.

Nơi đây cũng từng là phúc địa của các vị tổ tiên, có điều vật đổi sao dời, khí số nơi đây đã tận.

Trung thư thị lang* Trình Tử Quân quỳ ngồi một bên: "Bẩm bệ hạ, đã tìm thấy long nhãn, là một ngọn núi nhỏ. Khâm Thiên Giám cho là, tẩm cung của người nhất định phải xây ngay trên long nhãn ạ."

*quan lo về sổ sách hành chính, soạn thảo chính sách, dưới Thượng thư một bậc.

"Nhanh chóng thu xếp, dời Đại Minh cung đi trước." Lý Chiêu ngóng trông sớm đi dời qua đó. Nàng thầm nghĩ, thân thể bệnh tật này nếu đến ở vùng đất phúc liệu có thể chịu đựng thêm nhiều ngày hơn không? Nàng không thể chết, phải cắn răng cắn cỏ mà sống.

"Vâng. Nhưng thưa bệ hạ..." Trình Tử Quân lại nói.

Lý Chiêu bỗng nhiên ù tai, âm thanh ù ù rít lên như đâm vào não nàng, nàng chịu đựng đau đớn miễn cưỡng định thần hỏi: "Ngươi mới vừa nói gì?"

"Bẩm thần vừa nói là người của trấn Liêm Thủy đã dời đi gần hết, nhưng có mấy hộ không chịu dời mộ phần, làm ầm làm ĩ cả lên. Bệ hạ người thấy..." Trình Tử Quân nói xong vụng trộm ngẩng đầu liếc mắt Lý Chiêu.

Lý Chiêu rất không muốn hao tâm tổn sức vào chuyện vặt vãnh này. Chiếu thư sắc lập Uẩn Nhi làm thái tử vẫn còn ngâm trong tay đám lão bất tử kia, chớ nói chi là trước khi nàng rời khỏi nhân thế phải tận lực dọn dẹp chướng ngại trên con đường đế vương của muội muội sau này.

"Làm Trung thư thị lang như Trình khanh gia đây cũng thật là khéo, hỏi chủ ý của trẫm chi bằng để Thượng thư xử lý luôn là được. Trẫm muốn đại thần có thể bày mưu tính kế chứ không phải là bao cỏ chỉ biết truyền lời!" Lý Chiêu nói chuyện không chút nể nang. Sự chịu đựng của nàng đã bị ốm đau hao tổn gần hết, còn sót lại một chút cũng đã dành cho muội muội Lý Uẩn.

Trình Tử Quân cáo tội khúm núm lui xuống.

Lý Chiêu gọi nội thị hỏi: "Mạc Điệp còn chưa hồi cung sao?"

"Hồi đại gia, Mạc tiên sư chưa hồi cung ạ." Nội thị vừa nói vừa đưa ống nhổ lên.

"Ta không sao." Lý Chiêu nhíu chặt mày khoát tay áo.

*

Mạc Điệp đuổi theo mệt mỏi.

Hoa yêu nãi nãi và Sơn Thần bà bà có thể không ăn không uống không ngủ không nghỉ, nhưng nàng thì không được! Nàng là một phàm nhân, ăn uống ngủ nghỉ đều không thể thiếu. Từ thời khắc quyết định nghỉ đêm ở quán trọ, Mạc Điệp đã muốn từ bỏ. Cả một đêm dài, hai vị tổ tông nhất định đã cách xa nàng vạn dặm, cứ đuổi theo hai người vĩnh viễn không bao giờ đuổi kịp thì chi bằng đi nơi khác tìm cao nhân khác thì hơn.

Nhưng mà lại xảy ra chuyện quỷ dị.

Mệt mỏi hết chịu nổi Mạc Điệp ở quán trọ ngủ say một đêm, sáng sớm hôm sau tỉnh lại phát hiện hai vị tổ tông cũng chưa đi xa, hai người ấy thế mà ngồi trên nóc nhà cách đó không xa nhìn trời, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng mơ hồ... Bấy giờ nàng mới hiểu ra mình đã bị chơi một vố.

Nhưng mà tại sao? Mạc Điệp bị chọc ghẹo nhưng không hề nổi chút lửa giận nào, chỉ muốn tiến lên hỏi cho rõ. Nhưng nàng vừa đi họ cũng đi, nàng dừng lại đối phương cũng dừng. Mạc Điệp tiếp tục đuổi về phía trước, cho đến khi ra khỏi thành, đến chốn rừng núi thưa người bỗng nhiên dừng lại nhóm lửa sưởi ấm.

A Trản cũng mệt mỏi. Nàng ôm bộ y phục giả dạng làm hai người, thỉnh thoảng còn phải chậm lại chờ tiểu đạo cô một lúc. Phiền toái nhất là lúc tiểu đạo cô ăn cơm đi ngủ, nàng không dám đi xa sợ tiểu đạo cô mất dấu, chỉ ở loanh quanh gần đó nhàm chán muốn chết. Trò chơi người truy ta đuổi cứ thế kéo dài mười mấy ngày, tiểu đạo cô bỗng nhiê ngừng lại ở nơi rừng núi hoang vắng.

A Trản biết, tiểu đạo cô muốn ở đây cùng nàng nảy sinh 'chuyện' gì, đáng tiếc nàng vô tâm phụng bồi. Nàng định dẫn tiểu đạo cô đi xa một chút, sau khi bỏ rơi nàng ta sẽ tranh thủ trở về Bắc Sơn một chuyến. Rời khỏi Bắc Sơn mấy ngày nay, nàng không yên lòng cục đá ngốc ở nhà, muốn trở về xem thế nào.

==vote đi nè==

Chị Trản nhà tui phong lưu thành tánh, suy bụng ta ra bụng người rồi tự chốt luôn 'vô tâm phụng bồi', hảo A Trản 🤣🤣🤣.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play