"Đại nhân không biết đó thôi." Tang thị đáp: "Phàn Tam Nhi không phải người bản địa, một năm trước sau khi cậu ấy đến Quý Châu thì không có chỗ dựa, đành đến nhà lão xin ăn. Lúc đó con trai lão vừa mới qua đời, hằng ngày không có ai chăm lo cho cuộc sống của lão. Thấy cảnh đó, cậu ấy ngày nào cũng mang một ít đồ dùng hay tiền bạc đến cho lão, được một thời gian dài thì nhận lão làm mẹ nuôi."
"Phàn Tam Nhi đối xử tốt với bà như thế, sao bà lại làm hại cậu ta?" Lý Kính Dư hỏi thẳng vào vấn đề.
Tang thị cúi đầu, vuốt những lọn tóc lòa xòa trước trán, hai tay bà ấy run rẩy: "Đại nhân, không phải do lão hạ độc đâu, là Phàn Tam Nhi tự sát ạ."
"Ăn nói linh tinh, trong đại lao của ta lấy đâu ra độc dược, chỉ có một mình bà vào trong phòng giam đưa cơm, sau khi bà đi chưa được bao lâu thì Phàn Tam Nhi chết. Không phải là bà hạ độc thì là ai được đây?"
"Thật sự không phải do lão làm, đại nhân không thể vu oan cho lão được, lão chỉ là một bà lão thôi, sao lại phải rơi vào tình cảnh thế này chứ." Nói đoạn Tang thị bắt đầu khóc nỉ non, đôi bàn tay già nua của bà ấy chốc chốc lại đưa lên lau nước mắt: "Cả đời lão chưa từng hại ai bao giờ, sao có thể hại chết đứa con trai đối xử với lão tốt như thế được, không còn con trai, một bà lão cô độc như lão phải biết sống thế nào đây?"
"Vậy tại sao bà không hại chết Phàn Tam Nhi mà lại sợ tội mà bỏ trốn?" Lý Kính Dư đập kinh đường mộc, nghiêm giọng tra hỏi.
"Con trai chết rồi, lão không thể sống được nữa, lão nhớ đến một người họ hàng xa, muốn tới đó để nương nhờ người ta chứ nào có chuyện sợ tội bỏ trốn?" Tang thị dừng khóc, hai tay không ngừng vê mép áo.
Tại sảnh sau phủ nha, Trần Cẩn Phong hơi vén một góc rèm lên để nhìn ra bên ngoài. Mặc dù không thể nhìn thấy toàn cảnh nhưng chàng vẫn nhìn thấy phần lớn. Hơi trầm tư một lúc, chàng quay lại án kỉ, đặt bút viết mấy chữ rồi dặn dò vài câu cho Tiểu Thiến. Tiểu Thiến gật đầu, nhận lấy mảnh giấy rồi vén rèm bước ra khỏi sảnh sau.
Trên đại đường đột nhiên xuất hiện một nữ tử, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Tiểu Thiến, Tiểu Thiến thong dong dâng mảnh giấy lên.
Lý Kính Dư mở mảnh giấy ra, liếc mắt nhìn một lượt rồi dặn dò: "Vụ án này sẽ xét xử sau, bây giờ hãy đưa bà lão vào trong đại lao. Bãi đường!"
* * *
Sảnh sau phủ nha Quý Châu.
Lý Kính Dư kèo rèm đi vào, Tiểu Thiến cũng đi theo sau anh.
Nhìn Trương Liên Chi một cái, Lý Kính Dư liền hỏi Trần Cẩn Phong: "Tại sao lại dừng xét xử?"
Trần Cẩn Phong vuốt râu, nói: "Huynh không nghe ra được vấn đề sao?"
"Huynh đừng có úp mở nữa, nhanh nói cho ta nghe đi." Lý Kính Dư nói một cách gấp gáp.
"Phàn Tam Nhi chính xác là bị Tang thị hạ độc chết." Trần Cẩn Phong nói: "Lúc hỏi câu đầu tiên bà ta đã để lộ sơ hở."
"Sơ hở thế nào?" Lý Kính Dư hỏi.
"Tại sao Tang thị lại biết Phàn Tam Nhi bị trúng độc mà chết?" Trương Liên Chi tiếp lời, hai mắt đầy ý cười: "Lúc thiết bảng chỉ nó bà ta đến nhận di thể chứ không nói gì khác nữa."
"Ồ đúng thật." Lý Kính Dư nhận ra vấn đề: "Bây giờ ta sẽ đi thăng đường xét xử ngay." Nói xong anh quay người chuẩn bị đẩy cửa rời đi.
"Khoan đã Kính Dư." Trần Cẩn Phong gọi anh lại: "Phàn Tam Nhi mới bị bắt mà Tang thị đã nhận được tin, hơn nữa còn hạ độc hại chết con trai mình. Ta nghĩ sự việc không đơn giản như thế đâu."
Tiểu Thiến đưa tay xoa xoa bình trà, nói: "Lời của ba vị đại nhân thực sự khiến Tiểu Thiến cảm thấy rất mơ hồ, Phàn Tam Nhi giết cha ruột của mình, Tang thị lại đi giết con trai của bà ta. Theo nô tì thấy nhất định là Tang thị muốn báo thù cho Phàn Nghiêm nên mới ra tay giết người."
"Tiểu Thiến, cô không được ăn nói linh tinh, mau đi thay trà mới đi." Giả vờ tức giận với Tiểu Thiến.
Thấy bóng lưng Tiểu Thiến khuất xa, Trương Liên Chi mới cười nói: "Tiểu cô nương này cũng thú vị đấy, nhưng mà phân tích của cô ấy cũng có lí lẽ riêng."
"Có chỗ nào có lí chứ." Lý Kính Dư phản bác: "Nếu thực sự vì báo thù chho Phàn Nghiêm thì Phàn Nghiêm với Tang thị phải quen biết nhau. Nhưng nhìn từ tình tiết vụ án, hai người họ hoàn toàn không có điểm giao. Phàn Nghiêm là một người ăn xin, chân cẳng ông ấy bất tiện, Tang thị cũng chỉ liên quan đến Phàn Tam Nhi, hai người đó sao lại quen biết nhau được.
" Kính Dư nói đúng. "Trần Cẩn Phong đồng tình:" Hôm đó khi điều tra quan hệ xã hội của Phàn Nghiêm cũng không thấy Tang thị, hẳn là hai người không quen gì nhau, mà có biết nhau thì quan hệ cũng không tốt đến mức dồn con trai mình vào chỗ chết vì đối phương. "
" Xem ra kịch hay sắp được lên sàn đây. "Trương Liên Chi cười nói.
" Nếu Trương đại nhân đã muốn xem kịch, vậy chúng ta cũng không phiền diễn một màn kịch hay cho huynh ấy xem, thế nào? "Trần Cẩn Phong nói, nhưng từ đầu chí cuối vẫn không nhìn Trương Liên Chi lấy một lần.
* * *
Đại sảnh phủ nha Quý Châu.
Lý Kính Dư đập kinh mộc đường, cao giọng dọa nạt:" Tang thị to gan, nhanh chóng khai ra toàn bộ quá trình bà hạ độc Phàn Tam Nhi, nếu không bản quan sẽ phải dùng hình với bà. "
Hai chân Tang thị mềm nhũn, bà ấy ngã khuỵu xuống đất, khóc lóc nói:" Đại nhân, ngài còn chưa điều tra rõ ràng chân tướng mà đã trách phạt lão, lão không phục, không phục. "
" Không phục sao? "Lý Kính Dư đáp bằng giọng nghiêm nghị:" Bản quan còn chưa nói nguyên nhân cái chết của Phàn Tam Nhi, sao bà biết được cậu ấy bị hạ độc nên chết? Chẳng lẽ bà có thiên lí nhãn sao? "
" Chuyện này.. "Vẻ sợ hãi hoang mang hiện lên trong mắt Tang thị, ngay sau đó bà ấy đã trấn tĩnh lại được:" Lão nghe người khác nói lại như thế. "
" Chuyện đó thì.. "Tang thị khẽ vuốt tóc trước trán, tiếp tục nói:" Là người đó? "Nói đoạn, bà ấy đưa tay chỉ vào một người nha dịch đứng bên cạnh.
Nha dịch thấy bà lão chỉ vào mình thì hoảng hốt kêu lên:" Bà già chết tiệt, mở to mắt ra mà nhìn cho rõ đi. "
Tang thị lại chỉ vào hướng khác:" Là người này? "
Một nha dịch khác bị chỉ cũng sợ hãi lùi lại một bước.
Công đường bắt đầu hỗn loạn, nha dịch thi nhau quỳ xuống, mặt ai nấy đều căng thượng, chỉ sợ ngón tay của bà lão chỉ về phía mình.
Một lúc lâu sau, Tang thị bất lực lắc đầu, nói:" Cái này lão không nhớ rõ nữa rồi, tuổi tác cao chẳng làm được gì nên hồn nữa. "
" Nói như thế, vậy bà thật sự không hại Phàn Tam Nhi? "Lý Kính Dư hoài nghi.
" Thật sự lão không hại, thật sự không hại. "Bà lão giơ hai cánh tay run rẩy lên cao quá đầu:" Lão chỉ là một bà lão già cả, từ trước đến nay chưa từng làm chuyện xấu, sao có thể hại chết cậu ấy được, cậu ấy là con trai lão, là con trai lão đấy. "
Lý Kính Dư trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng anh ngẩng đầu lên, nói một cách bất lực:" Mặc dù bản quan nghi ngờ bà, nhưng chưa tìm được đủ chứng cứ. Thế này đi, bà cứ đi về đã, tạm thời không được đi khỏi chỗ này, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để bản quan truyền gọi. "
" Tạ ơn đại nhân, đại nhân là ông trời, là ông trời."Tang thị cảm kích đáp.
* * *
Trên đường lớn, một bà cụ bước đi khập khễnh, cơn gió nhẹ khẽ thổi bay những sợi tóc bạc phơ trên trán bà. Có lẽ do nơi này quá hẻo lánh, trên đường đi không có lấy một bóng người. Mệt quá, bà lão tìm một tảng đá rồi ngồi xuống đó một cách khó khăn. Sắc mặt bà trắng bệch, không rõ do ban nãy kinh sợ quá mức khi bị thẩm vấn trên công đường, hay do cơ thể bà đã quá mệt mỏi.
Sau khi nghỉ ngơi xong, Tang thị chuẩn bị đứng dậy tiếp tục lên đường thì cảm thấy áo mình lạnh toát, một vật vừa nhọn vừa cứng kề sát vào sau lưng bà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT