Trong đêm đen thanh vắng, một vầng trăng tròn tựa chiếc mâm bạc treo lơ lửng trên bầu trời, tuy vẫn không được tròn trịa như trăng hôm rằm. Mặt trăng tỏa ánh sáng nhàn nhạt lành lạnh như đang phủ lên vạn vật trên mặt đất một tấm áo bạc.
Lý Kính Dư và Trần Cẩn Phong tới đại lao phủ Quý Châu ngay trong đêm. Ánh đèn trong đại lao leo lét sáng, hai quản ngục đang ăn uống say sưa bên trong.
"Quản ngục." Lý Kính Dư tức giận quát.
Có một người ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn về phía Lý Kính Dư. Vừa trông thấy anh, gã rùng mình, vội vàng đặt cốc rượu xuống, thất thần kêu lên: "Lý đại nhân."
Người còn lại nghe thấy gã gọi như vậy cũng ngẩng đầu lên trong cơn quay cuồng của men rượu, nhìn theo hướng gã quản ngục đang hướng mắt tới. Trông thấy một nam tử mặt đẹp tựa ngọc đang nghiêm mặt nhìn mình, đứng bên cạnh anh là một nam tử vô cùng tuấn tú, đôi mắt đen huyền của chàng sâu không thấy đáy.
"Đại nhân." Cả hai bị Lý Kính Dư dọa sợ, men say trong ngươi vơi đi phân nửa.
Lúc này Lý Kính Dư hoàn toàn không quan tâm đến hai người họ, anh chắp tay nói: "Các ngươi ra ngoài đứng canh đi, không có lệnh của ta, không cho phép kẻ nào đi vào."
Hai người họ gật đầu như gà mổ thóc, ngoan ngoãn ra ngoài canh cửa.
"Dẫn Phàn Tam Nhi vào đây." Lý Kính Dư hạ lệnh, Phàn Tam Nhi bị hai nha dịch đẩy vào trong. Phàn Tam Nhi nằm trong miếu đang mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bỗng nghe thấy một tiếng động lớn ngoài cổng. Cánh cổng miếu bật mở, mấy người nha dịch xông vào, không kịp để anh ta nói câu nào đã giải anh ta đi khiến Phàn Tam Nhi mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Đại nhân, có chuyện gì thế ạ?" Phàn Tam Nhi dè dặt hỏi.
"Hừ, ngươi còn dám hỏi chuyện gì sao? Toàn là việc tốt ngươi làm thôi đấy." Lý Kính Dư quát lớn: "Ngươi đường đường là một nam tử hán lại xảo trá vô biên, sát hại phụ thân để độc chiếm kì lân vàng, giá họa cho Lương Tử, uổng cho mấy người Hoàng Tứ còn cầu xin thay cho ngươi."
"Đại nhân, sao lại có chuyện đó được, bình thường thảo dân còn chẳng dám giẫm chết một con kiến, sao lại có suy nghĩ giết người được ạ."
"Ngươi còn dám chối tội quanh co sao, bản quan đã điều tra rõ ràng chân tướng rồi." Nói đoạn Lý Kính Dư thuật lại rõ ràng rành mạch toàn bộ diễn biến câu chuyện cho Phàn Tam Nhi nghe khiến toàn thân anh ta rớm đầy mồ hôi lạnh, cúi đầu không dám nói gì.
"Ngươi còn gì để nói không?" Lý Kính Dư quát.
Phàn Tam Nhi chầm chậm ngẩng đầu, gương mặt nở một nụ cười quái dị: "Nếu như đại nhân đã biết hết mọi chuyện thì cứ thẳng tay giết ta đi." Nói xong Phàn Tam Nhi nhắm mắt lại, dáng vẻ hoàn toàn buông xuôi.
"Tại sao ngươi lại muốn hại Lương Tử?"
"Đương nhiên là để tìm người gánh tội thay." Nụ cười lạnh lẽo sượt qua khóe môi, Phàn Tam Nhi nói tiếp: "Cha ta về cơ bản chẳng có tượng kì lân vàng nào hết, Lương Tử cũng không hề nghe được đoạn đối thoại giữa bọn ta, ta chỉ muốn dẫn dụ các ngươi đặt nghi vấn lên Lương Tử mà thôi. Vậy nên ta mới lén vứt tượng kì lân vàng trên đường Lương Tử trở về miếu. Lương Tử là một tên nhãi tham tài, quả nhiên hắn ta nhặt được bảo bối thì ngay lập tức đi đổi lấy bạc tiêu. Ta nghĩ các ngài chắc chắc sẽ nghi ngờ hắn, vì hắn là kẻ có khả năng gây án nhất."
"Ngươi biết không, cha ngươi từng nói một câu có khác biệt rất lớn với lời khai sau này ngươi nói cho bọn ta. Đương nhiên đây chỉ là một điểm nghi vấn, nhưng chính điểm nghi vấn này đã khiến ta bắt đầu nghi ngờ ngươi." Đột nhiên Trần Cẩn Phong cất tiếng.
"Điểm nghi vấn gì?" Phàn Tam Nhi mở to mắt nhìn gương mặt anh tuấn của Trần Cẩn Phong.
"Có còn nhớ ngươi từng nói với ta câu này không, để ta thuật lại giúp ngươi nhé: 'Mấy ngày trước đột nhiên cha thảo dân có nói bây giờ thảo dân đã trưởng thành rồi, cũng đã đến tuổi thành gia lập thất nên muốn thảo dân đến thôn Trương để bái Quan Âm, xin cho ông sớm ngày được bế cháu. Thảo dân đã nói với cha rằng thảo dân nghèo như thể này thì làm gì có cô nương nào chịu gả, cả đời cứ ở vậy thế thôi. Vì chuyện đó mà cha đã mắng thảo dân, nó rằng trong ba tội bất hiếu thì tuyệt hậu là tội nặng nhất. Ông ấy còn lấy từ trong túi áo ra một tượng kì lân vàng, nói đây là báu vật gia truyền, đem đi đổi chút tiền thì hoàn toàn có thể cưới được vợ. Từ trước đến nay thảo dân không hề biết cha mình lại cất giữ một báu vật như thế, thảo dân không dám nhận, kiên quyết bảo cha cứ giữ lấy..'Ta nói có đúng không?" Trần Cẩn Phong nói liền một hơi.
Phàn Tam Nhi kinh ngạc nhìn Trần Cẩn Phong, không ngờ nam tử trước mặt lại có trí nhớ xuất sắc đến thế, thật khiến anh ta bái phục.
"Nhưng ngươi không hề biết vào ngày ngươi đi, ta đã đến gặp phụ thân ngươi, ông ấy đã nói với ta thế này 'Con trai lớn rồi muốn cưới vợ cũng là chuyện thường tình. Hai ngày trước tự nhiên nó nói với lão muốn tới miếu Quan Âm, ngoài miệng thì lão đồng ý nhưng trong lòng thấy rất áy náy với nó. Cưới vợ chẳng lẽ lại không cần tiền sao, còn kéo theo một ông già như lão đây thì có ai dám gả cho nó chứ.'Do đó ta đã nghĩ là Phàn Nghiêm bảo Phàn Tam Nhi đến miếu Quan Âm hay là Phàn Tam Nhi chủ động tới đó. Mặc dù ngoài mặt thì chuyện này không có gì đáng để truy cứu, dù là ai bảo ai đi thì cũng không quan trọng lắm. Nhưng lại đúng vào lúc Phàn Tam Nhi rời đi thì Phàn Nghiêm xảy ra chuyện, không lẽ mọi thứ lại trùng hợp đến vậy sao, vậy nên ta không thể không nghĩ lại. Lúc Phàn Nghiêm nói với ta chuyện này hoàn toàn không có lí do gì để nói dối, vậy thì chỉ có khả năng là Phàn Tam Nhi nhà ngươi đang cố tìm chứng cứ ngoại phạm cho bản thân mà thôi. Dựa vào đó ta đã mạnh dạn đoán ra được toàn bộ sự việc, kết quả bất luận là thời điểm xảy ra vụ án thời gian gây án, chỉ cần tìm ra chứng cứ ngươi không có mặt tại miếu Quan Âm thì chân tướng sẽ sáng tỏ. Nên ta đã sai người đến thôn Trương, và ở đó ta đã tìm được câu trả lời mà mình cần."
"Bái phục, bái phục, kế hoạch mà ta dồn tâm huyết vẽ ra lại bị ngài nhìn thấu." Phàn Tam Nhi phá lên cười: "Xem ra Đại Đường ta có nhân tài kiệt xuất đây."
"Phàn Tam Nhi, ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại mưu hại phụ thân mình, vả lại còn ra tay tàn nhẫn như thế?" Lý Kính Dư đặt ra câu hỏi anh muốn hỏi nhất.
"Tại sao ư? Ông ta chẳng phải phụ thân thân sinh ra ta, từ sau khi ta tới Quý Châu đã giúp đỡ ông ta rất nhiều. Nếu như không có ta thì e là ông ta đã chết đói lâu rồi, ông ta đền lại cho ta một cái mạng cũng là lẽ đương nhiên." Câu nói này thoát ra từ miệng Phàn Tam Nhi thật nhẹ nhàng, nhưng đến tai Lý Kính Dư và Trần Cẩn Phong lại nặng nề như bị rơi vào một hố băng.
"Vậy ta lại hỏi ngươi, ngươi nói cha ngươi không hề sở hữu tượng kì lân vàng, mỗi ngày ngươi đều đi xin ăn thì lấy từ đâu ra món đồ như thế?" Trần Cẩn Phong hỏi.
"Những gì cần nói ta đã nói rồi, thứ không nên nói thì ngài có giết ta, ta cũng quyết im miệng."
"Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao?" Lý Kính Dư lạnh lùng nói.
"Vậy thì đến đi." Phàn Tam Nhi mỉm cười với Lý Kính Dư, dường như đang muốn khiêu khích anh.
Trần Cẩn Phong kéo tay áo Lý Kính Dư, khuyên anh: "Kính Dư, huynh đừng kích động, cáo rồi sẽ lòi đuôi thôi, huynh cứ yên tâm, chờ mấy ngày nữa ta nghĩ chúng ta sẽ có đáp án."
Lý Kính Dư nhìn Trần Cẩn Phong một cái rồi rời khỏi đại lao.
Ở cửa nhà lao, hai quản ngục đứng nghiêm trang hai bên, ánh mắt sáng quắc, dưới ánh trăng trông như hai đôi mắt cú mèo đang săn mồi.
"Quay vào đi, canh chừng Phàn Tam Nhi cho kĩ." Nói xong Lý Kính Dư phất tay áo, bước ra khỏi nhà lao, ánh trăng sáng ôm trọn lấy anh.
* * *
Đại sảnh phủ nha Quý Châu
Lý Kính Dư ăn vận mũ áo chỉnh tề ngồi sau án kỉ. Ở cửa nha môn có rất nhiều thôn dân đứng chen chúc nhau khiến cho cánh cửa vốn rộng lớn bây giờ đã kẹt cứng người. Mọi người nghe nói vụ án này có nhiều điểm kì quái nên đều tranh nhau đến xem rốt cuộc hung thủ là ai.
Lý Kính Dư đập kinh mộc đường, những âm thanh ồn ào huyên náo ngoài cửa lập tức im bặt.
"Hôm nay xét xử công khai vụ án ngươi ăn xin Phàn Nghiêm bị sát hại." Lý Kính Dư nói lớn: "Người đâu, giải Phàn Tam Nhi lên."
Đúng lúc này một người quản ngục rẽ dòng người ra, hớt hải chạy vào trong.
"Quản ngục, sao ngươi không ở trong đại lao mà lên đây làm gì?"
"Chuyện, chuyện là.." Quản ngục ngập ngừng.
Lý Kính Dư lại đập kinh mộc đường, lớn giọng quát: "Có gì nói nhanh, đừng làm mất thời gian của bản quan."