Đan Phụng môn

"Hoàng thượng giá đáo, Hoàng hậu nương nương giá đáo." Tiếng hô vừa dứt, bậc cửu ngũ chí tôn ngồi trên chiếc kiệu đỉnh vàng đã xuất hiện ngay bên cạnh "màn kịch hay".

"Khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương." Tất cả những người có mặt cùng quỳ xuống.

"Có chuyện gì đây?" Vi Hoàng hậu tươi cười nhìn về phía gương mặt tuấn tú của Lý Long Cơ. Trong đêm tối, gương mặt của anh ta ẩn hiện nửa sáng nửa tối dưới ánh đuốc trông lại càng xuất chúng.

"Thần có việc gấp cần phải xuất cung nhưng tên này lại không chịu hiểu lí lẽ." Có vẻ Lý Long Cơ đã bình tĩnh hơn.

"Việc gấp gì? Gấp muốn đưa Trần Cẩn Phong xuất cung à?" Âm thanh không lớn nhưng lời nói của Vi Hoàng hậu cũng đủ khiến ai nấy phải giật mình.

"Nương nương, chuyện này xin người đừng nói bừa." Lý Long Cơ hơi chau mày, giọng nói hoàn toàn vô cảm.

"Không nói bừa được." Vi Hoàng hậu nhẹ nhàng bước tới bên Lý Long Cơ. "Chỉ là phỏng đoán thôi, mong Quận vương không phiền." Nụ cười vẫn đọng trên môi Vi Hoàng hậu, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, bà nói bằng giọng ôn hòa.

"Nếu đã chỉ là phỏng đoán, thần xin phép cáo lui." Nói đoạn Lý Long Cơ quay người định trở lại kiệu.

Cùng lúc này, bên ngoài cổng cung truyền tới tiếng báo: "Thái Bình công chúa giá đáo."

Một tiếng động lớn vang lên, cánh cổng lớn màu đỏ son chậm chạp mở ra, một chiếc kiệu vô cùng hoa lệ được khiêng vào.

"Đang có chuyện gì thế này?" Một nữ tử hơi đậm người, trán rộng cằm vuông, vô cùng điềm đạm nho nhã bước xuống kiệu. Chiếc kiệu được khiêng sang một bên. Sau khi bái kiến Hoàng thượng, Thái Bình công chúa không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mặt.

"Thái Bình, không phải muội nói cơ thể không khỏe sao, sao muội lại tới đây?" Hoàng thượng mỉm cười hỏi.

"Đa tạ hoàng huynh quan tâm, ban nãy muội đã cảm thấy đỡ hơn nên muốn tới góp vui cùng Khỏa Nhi." Thái Bình công chúa cũng cười đáp lại.

"Để công chúa cười chê rồi." Vi Hoàng hậu liếc nhìn Thái Bình công chúa một cái rồi nói tiếp: "Không biết công chúa có nghe được tin tức gì không?"

"Tin tức?" Thái Bình công chúa lạnh lùng đáp: "Không biết Hoàng hậu có ý gì?"

"Hoàng hậu, Thái Bình vừa ở bên ngoài cung tới, sao có tin gì truyền ra được, không được nói như thế." Cách Hoàng thượng bênh vực khiến Vi Hoàng hậu cảm thấy không hài lòng nhưng cũng không kiếm được cớ để vặn vẹo.



"Là thế này, phò mã mất tích rồi, trẫm đã sai người canh các cổng ra để đề phòng hắn xuất cung." Hoàng thượng giải thích với Thái Bình công chúa.

"Ra là thế." Thái Bình công chúa gật gù: "Nhưng sao ở đây lại hỗn loạn thế, đã bắt được phò mã rồi sao?"

"Cô cô, chất nhi có việc gấp cần xuất cung nhưng bị giữ lại." Lý Long Cơ cũng giãi bày với Thái Bình công chúa: "Nhưng mà cô xem cháu có giống Trần Cẩn Phong không?" Nói xong anh ta còn cố ý đảo mắt về phía Vi Hoàng hậu.

"Hừ, ngươi nhìn không giống nhưng không dám chắc thị vệ của ngươi thì thế nào." Vi Hoàng hậu châm chọc.

"Nếu thế thì kiểm tra là được thôi." Thái Bình công chúa lãnh đạm nói.

Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng một lượt nhưng vẫn không thấy bóng dáng Trần Cẩn Phong, Vi Hoàng hậu có vẻ bực dọc: "Sao lại như này được."

"Sao lại không thể như thế này?" Thái Bình công chúa tiếp lời: "Hoàng chất có việc thì cứ đi trước đi thôi."

"Vâng thưa cô cô." Lý Long Cơ nói xong liền quay trở lại kiệu.

"Khoan đã." Đột nhiên Vi Hoàng hậu cất tiếng rồi đi tới cạnh kiệu Lý Long Cơ, vén rèm ra nhìn vào trong. "Không chắc trong này có ám các hay không mà." Ngữ điệu nhẹ nhàng hiền hòa nhưng lại khiến người nghe toát mồ hôi lạnh.

Nhất thời không ai nói gì khiến Vi Hoàng hậu cảm thấy bản thân đã đoán đúng, bèn hạ lệnh không chần chừ: "Dỡ cái kiệu này ra."

Lệnh vừa được hạ, hai người đi theo Vi Hoàng hậu đã xông tới chiếc kiệu đen đỉnh bạc của Lý Long Cơ.

"Tuyệt đối không được." Lý Long Cơ chạy tới chắn trước mặt hai người dỡ kiệu. "Nương nương dỡ kiệu thì thần di chuyển kiểu gì?"

"Hoàng chất, cháu giấu Trần Cẩn Phong trong kiệu thật sao?" Thái Bình công chúa nói.

"Bẩm cô cô, sao cháu có thể làm chuyện như thế được ạ." Lý Long Cơ vội chối.

"Cháu không làm thì cứ để mọi người kiểm tra đi, chẳng lẽ cháu đang giấu cái gì sao?" Thái độ của Thái Bình công chúa như thể đang hăm dọa.

"Công chúa nói đúng đấy, trừ phi ngươi có bí mật nào đó." Vi Hoàng hậu mỉm cười.

"Sao thần có bí mật được chứ, thần chỉ không muốn người khác phá phương tiện đi lại của mình thôi." Lý Long Cơ khẽ lườm đám người trước mặt rồi quay lưng đi.

"Nếu cháu thật sự không giấu thứ gì, dỡ kiệu của cháu ra rồi cô cô cho cháu mượn kiệu để dùng, có được không?" Thái Bình công chúa nói.



"Cái này.." Lý Long Cơ còn đang do dự thì Vi Hoàng hậu đã không cho anh ta cơ hội để từ chối, bà trợn mắt ra hiệu, lại có thêm mấy người lao tới chiếc kiệu của Lý Long Cơ.

Chỉ một loáng sau kiệu của Lý Long Cơ đã bị dỡ ra, quả nhiên bên trong có một ám các.

"Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu, công chúa, bên trong có giấu một ám các ạ." Một trong những người dỡ kiệu bẩm báo.

"Thế sao?" Trên mặt Vi Hoàng hậu nở một nụ cười đắc ý. "Có vẻ ai gia không nghi ngờ sai nhỉ?"

"Nương nương, thần bố trí ám các để đựng những vật cần mang theo bên người, trong này hoàn toàn không có gì hết." Lý Long Cơ giải thích.

"Thật thế không? Để ai gia xem xem ngươi mang theo những đồ gì nào." Vi Hoàng hậu cười tươi rói, bà bước tới bên chiếc kiệu đã bị dỡ tung chỉ còn ám các rồi ra lệnh: "Mở ra."

Ám các nhanh chóng được mở ra, Vi Hoàng hậu nóng lòng đứng bên cạnh, ánh lửa soi sáng ám các, soi sáng cả gương mặt đang vô cùng hưng phấn của bà. Chỉ cần Trần Cẩn Phong nằm bên trong ám các, Lâm Tri vương nhất định sẽ bị giáng tội khi quân, phụ thân Lý Đán của hắn cũng sẽ bị liên lụy, như vậy thì con đường đoạt lấy Hoàng vị của bà ta sẽ được dọn sạch thêm một chướng ngại vật. Nghĩ đến đây Vi Hoàng hậu cảm thấy đắc ý vô cùng, bà cầm ngọn đuốc dí gần tới ám các với một vẻ tự tin, chờ một lát nữa thôi, Trần Cẩn Phong sẽ phải chui ra khỏi ám các.

Thế nhưng, nhưng trong ám các lại.. hoàn toàn trống rỗng. Vi Hoàng hậu chưng hửng, bà ngẩng đầu nhìn Đường Trung Tông Lý Hiển, đôi mắt phượng thấp thoáng lửa giận, đương nhiên bà không muốn tin những gì xuất hiện trước mắt là thật.

"Nương nương, người đã nhìn rõ chưa, trong này có cất đồ gì người cần không?" Lý Long Cơ bật cười, giọng nói đầy châm chọc.

"Ngươi.." Vi Hoàng hậu trợn mắt, phẩy tay áo, quay mặt sang hướng khác.

Thấy sự việc càng lúc càng căng thẳng, Lý Hiển cũng không ngờ được việc lại thành ra thế này, ông đành hắng giọng giải vây cho Vi Hoàng hậu: "Vi Hoàng hậu cũng chỉ lo lắng thay cho trẫm thôi, nếu đã không có gì thì cũng coi như gỡ được hiềm nghi cho Lâm Tri vương, tốt quá rồi."

"Hoàng thượng đã nhìn rõ rồi, thần có thể xuất cung chưa ạ?" Lý Long Cơ quỳ xuống hỏi.

"Đương nhiên là được." Hoàng thượng gật đầu rồi nói với quân lính canh cổng thành: "Mở cửa ra đi."

"Hoàng thượng, còn kiệu của thần.." Lý Long Cơ dò hỏi.

Lúc này Thái Bình công chúa đi tới tiếp lời: "Hoàng chất đã gột sạch được mối nghi ngờ, bản cung cũng không nuốt lời, cháu hãy dùng tạm kiệu của bản cung đi." Nói đoạn Thái Bình công chúa vẫy tay ra hiệu cho người khiêng chiếc kiệu hoa lệ của bà tới.

"Hoàng chất xin đa tạ cô cô." Lý Long Cơ cúi người hành lễ với Thái Bình công chúa.

Tiếng động lớn vang lên, cửa cung rộng mở, chiếc kiệu hoa lệ đưa theo Lý Long Cơ tiến khỏi Đan Phụng môn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play