Hoàng thượng liền nói: "Ái khanh hãy cứ nói đi, đừng sợ gì cả."

"Một khoảng thời gian trước đây, sau khi khoa cử kết thúc, các sĩ tử được xướng danh, tại quán trọ Duyệt Lai từng xảy ra một vụ án giết người liên hoàn, vụ án này có liên quan tới Đột Quyết."

Vừa nghe thấy vậy, một giọng nói dịu dàng cất lên: "Có phải Bùi ái khanh đang nói tới vụ án Võ Trạng nguyên Dương Tu bị sát hại không?"

"Thưa đúng ạ." Bùi Đàm nghe thấy giọng của Hoàng hậu thì vội đáp lời.

Xiêm váy tím sau rèm khẽ chuyển động, Vi Hoàng hậu tựa khuỷu tay ngọc ngà lên tay ghế, đôi mắt hẹp dài nheo lại, khóe miệng cong lên để lộ ra nụ cười: "Vụ án đó chẳng phải đã kết thúc rồi sao, hình như cũng không có sự tham gia của người Đột Quyết."

"Nương không biết đó thôi, vụ án này từ đầu đến cuối do Trần Cẩn Phong phụ trách, những suy luận của cậu ấy cũng dựa theo suy đoán cảm tính. Hôm đó chúng thần tìm thấy mảnh giấy có chữ Đột Quyết trong phòng Dương Tu, rất có khả năng là đồ thật." Bùi Đàm ngập ngừng một lát lại nói tiếp: "Hoặc cũng rất có khả năng Trần Cẩn Phong muốn tránh bị triều đình chú ý nên mới cố ý tiết lộ tình tiết vụ án như thế."

"Vậy theo ý khanh, Trần Cẩn Phong rất có khả năng phạm tội cấu kết với địch phản bội quốc gia sao?" Giọng nói tuy vẫn nhẹ nhàng nhưng đã hoàn toàn không biểu lộ chút cảm xúc.

"Thần chỉ suy đoán thôi ạ." Bùi Đàm cúi đầu đáp.

"Nếu đã chỉ là suy đoán thì lời khanh nói cũng có thể là giả mà?" Tiếng cười êm tai vọng ra từ sau rèm, nhưng lại khiến cho Bùi Đàm run rẩy: "Nếu được thì Bùi ái khanh hãy thuật lại toàn bộ tình tiết vụ án, giải thích thật hợp lí từ đầu đến cuối các chi tiết trước mặt mọi người đi. Ai gia cũng muốn được mở mang tầm mắt."

"Nương nương, theo những gì thần biết về Trần Cẩn Phong, đệ ấy nhất định không phải loại người thông đồng với quân địch để phản quốc đâu ạ." Trương Liên Chi nghe không lọt những lời của Bùi Đàm, anh đứng lên phân trần: "Thần thiết nghĩ chuyện người Đột Quyết xuất hiện tại đất Đại Đường nhất định có ẩn tình phía sau, xin Hoàng thượng và nương nương minh xét ạ."

"Ồ, Trương ái khanh nói có ẩn tình, theo ý khanh thì là ẩn tình như nào?" Vi Hoàng hậu bật cười thích thú, vạt cung sa tím chuyển động khẽ khàng.

"Chuyện này thần vẫn cần bàn bạc thêm." Trương Liên Chi cúi đầu, nắm tay thành quyền quỳ dưới điện.

Giọng nói uể oải lại vang lên, Hoàng thượng kết thúc sự im lặng: "Trương ái khanh, khanh và Trần Cẩn Phong cùng là thần tử Đại Đường, nhất định phải dốc sức vì Đại Đường. Nếu phát hiện Trần Cẩn Phong có ý định phản quốc, trẫm nhất định không tha cho hắn."

Bùi Đàm đứng chôn chân bên cạnh không biết phải xử lí thế nào, ông chỉ đành cười gượng rồi quay lại vị trí của mình.



* * *

Các Phụng Nghi cung Đại Minh

Khói hương bay nghi ngút bên trong các Phụng Nghi, hương Long Diên lan tỏa trong màn không khí nóng ẩm. Một người phụ nữ diện cung sa màu hồng tím đang nằm nghiêng mình trên giường gấm. Mặc dù tuổi tác không còn trẻ, nhưng gương mặt xinh đẹp của bà lại không hề lưu lại dấu vết của tuổi tác.

Công công bên ngoài cất tiếng: "An Lạc công chúa giá đáo." Người phụ nữ ngay lập tức nở nụ cười, bà chậm rãi ngồi dậy, đưa mắt nhìn về phía thiếu nữ yểu điệu đang chạy vào, nói: "Khỏa Nhi, lâu rồi không gặp, nhớ mẫu hậu quá rồi à."

Người được gọi là Khỏa Nhi – An Lạc công chúa nhanh chóng sà vào lòng mẫu hậu làm nũng: "Mẫu hậu, từ ngày phu quân của con chết thảm, ngày nào con cũng cô đơn sớm tối, mẫu hậu chẳng nghĩ đến chuyện tìm phò mã khác cho con sao."

Vi Hoàng hậu cười nói: "Võ Sùng Huấn chết còn chưa được trăm ngày, con đã vội vã tìm phò mã mới, không sợ người khác chê cười ư?"

An Lạc công chúa tỏ vẻ bất bình: "Thiên hạ này không phải của hai chúng ta sao, con xem kẻ nào dám cười."

"Không được ăn nói linh tinh." Vi Hoàng hậu ra hiệu cho con gái nhỏ tiếng lại: "Chuyện này không được nói bừa bãi, chẳng may phụ hoàng của con nghe thấy."

"Nghe thấy thì sao đâu ạ, phụ hoàng yêu thương con như này, người sẽ chẳng tính toán một câu nói đâu." An Lạc công chúa phản đối lời mẫu hậu.

"Con đấy, trong lòng suy tính cái gì chẳng lẽ ai gia còn không rõ. Có phải con đã đọc được một thánh chỉ mà phụ hoàng con từng ban không?" Mặc dù trách mắng ngoài miệng nhưng trong lòng Vi Hoàng hậu lại suy nghĩ khác.

"Mẫu hậu nói thánh chỉ nào ạ, con đọc nhiều thánh chỉ mà phụ hoàng ban lắm." An Lạc công chúa đáp.

Cung sa hồng tím phấp phơi bay, Vi Hoàng hậu đổi tư thế ngồi khác: "Còn cứng miệng nữa.." Nói đoạn bà lại cất tiếng cười trong vắt tựa tiếng nước chảy.

An Lạc công chúa nũng nịu ôm lấy Vi Hoàng hậu: "Mẫu hậu làm con xấu hổ, mẫu hậu làm con xấu hổ này."



Hai người ôm nhau, nói chuyện và cười đùa trong các Phụng Nghi.

"Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Trương đại nhân Trương Liên Chi cầu kiến." Giọng nói của một vị công công ngoài thềm truyền vào.

Vi Hoàng hậu không đùa giỡn với An Lạc công chúa nữa, biểu cảm gương mặt bà nhanh chóng trở nên nghiêm túc, bà đứng thẳng người dậy, ra hiệu với An Lạc công chúa, đoạn ra lệnh: "Truyền."

Khi bóng lưng An Lạc công chúa đã khuất dạng nơi sảnh sau, Trương Liên Chi bước vào trong, diện kiến Vi Hoàng hậu, anh quỳ xuống: "Thần tham kiến Hoàng hậu nương nương."

"Đứng dậy đi, ái khanh tới đây cầu kiến không biết có chuyện gì?" Vi Hoàng hậu hỏi Trương Liên Chi.

Trương Liên Chi chậm rãi đứng lên, anh bao tay thành quyền, thưa: "Nương nương là người thông tuệ, hôm nay những lời thần nói ở điện Tuyên Chính, có lẽ nương nương cũng đã hiểu được đại khái rồi."

"Sao?" Vi Hoàng hậu cười nhẹ, giọng nói vô cảm: "Trương ái khanh, nếu khanh nói muốn bàn bạc thêm thì để ai gia nghe ý kiến của khanh đi."

"Bẩm nương nương, hôm nay trên điện Tuyên Chính, rất nhiều quan viên đều báo tin phát hiện dấu vết của người Đột Quyết, thần nghĩ chuyện này đối với Đại Đường là chuyện xấu, nhưng đối với nương nương lại là chuyện tốt." Trương Liên Chi nói đến đây thì dừng lại, anh lén quan sát biểu cảm của Vi Hoàng hậu để biết tiếp theo bản thân nên nói gì là tốt nhất.

"Tốt với ai gia thế nào, ái khanh đừng có ăn nói hàm hồ." Vẫn là nụ cười nhẹ, vẫn là giọng nói êm ru như nước ấy.

Trương Liên Chi hắng giọng, ngó nghiêng quan sát xung quanh.

"Ở đây không có ai, có chuyện gì cứ nói đi." Vi Hoàng hậu nhắc nhở.

Trương Liên Chi cúi đầu nói tiếp: "Nương nương, lần này Đột Quyết xâm phạm ắt có sự chuẩn bị từ trước, nhưng Đại Đường ta lớn mạnh, so với dân tộc Đột Quyết nhỏ bé, Đại Đường thậm chí còn chẳng quan tâm. Nhưng đây chính là cơ hội cực tốt để nương nương thể hiện bản lĩnh, chỉ cần người cho xuất binh, chiến thắng sẽ nằm trong lòng bàn tay. Đợi khi đoàn quân khải hoàn trở về, những kẻ vẫn luôn gièm pha nói xấu nương nương sẽ phải câm miệng. Lúc ấy nương nương có thể dùng sức mạnh của bản thân để ép Hoàng thượng thoái vị, còn người xưng đế."

"To gan, ngươi có biết những lời ngươi vừa nói đáng bị chém đầu không. Từ xưa tới nay nữ tử không thể trở thành Hoàng đế, quốc gia không cho phép, nhân dân không cho phép." Vi Hoàng hậu nghiêm giọng nhưng ngữ điệu lại thiếu tự tin thấy rõ.

"Nương nương, thần to gan nói một câu, Võ Hoàng có thể xưng đế, với khí phách của nương nương chẳng lẽ lại không được sao? Nếu nương nương không đoạt ngôi của Hoàng thượng bây giờ, chẳng lẽ người định nhường ngôi báu lại cho kẻ khác?" Càng nói, Trương Liên Chi lại càng bị chính lời nói của bản thân kích động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play