Trần Cẩn Phong tiếp tục nói: "Có một con
ếch xanh ngồi nghỉ bên bờ ao, một con nòng nọc màu đen cứ bơi qua bơi
lại trước mặt nó. Con ếch quan sát một lúc lâu, nó bất giác cảm thấy
kiêu ngạo, bản thân có lớp da màu xanh đẹp đẽ, còn con nòng nọc kia lại
đen thui, xấu xí khó coi, nó không muốn ở cùng một cái ao với nòng nọc,
muốn đuổi nòng nọc đi. Thế là nó nói:" Này nòng nọc, mời cậu nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không mực đen trên người cậu sẽ làm ô uế nước hồ, làm bẩn bộ y phục mới của tôi đấy. "Nòng nọc nghe vậy liền nói:" Cậu có
biết tấm áo xanh của cậu là kết quả của quá trình lột xác từ màu mực đen trên người chúng tôi không, làm ếch sao lại quên nguồn gốc của mình
được. "
Hoàng thượng nghe vậy cười nhạt một tiếng:" Trần ái khanh có gì cứ nói thẳng. "
Trần Cẩn Phong vội đáp:" Thần nhận được hậu ái của Hoàng thượng, tuy trở thành phò mã nhưng chưa giây phút nào thôi nhung nhớ phụ mẫu thân sinh, đêm qua bận lòng suy nghĩ trăm điều nên mới có giấc mộng như vậy, thần
cầu xin Hoàng thượng ân chuẩn cho thần được tới cung Dịch Đình thăm cha
mẹ. "
Hoàng thượng không muốn cha con họ gặp nhau, Trần Cẩn Phong vốn dĩ không muốn lấy công chúa. Lần trước ở điện Lân Đức, hai cha con họ tuy không
nói gì nhưng có thể thấy họ cùng một ý định, nếu bây giờ cho gặp nhau
không biết sẽ còn làm ra những chuyện gì, đến lúc đó giải quyết vô cùng
phiền hà. Chỉ cần công chúa xuất gia, gạo đã nấu thành cơm, còn sợ Trần
Cẩn Phong không quy thuận sao. Nghĩ đến đây, Hoàng thượng hơi rướn
người:" Mấy ngày nữa là tới ngày đại hôn của ngươi rồi, có vài ngày cũng không chịu nổi sao, trẫm nghĩ ngươi nên về suy nghĩ xem phải chuẩn bị
những gì đi. Nếu không có chuyện gì khác lui xuống đi. "
" Hoàng thượng.." "Lui xuống." Hoàng thượng không đợi Trần Cẩn Phong nói hết câu liền rời khỏi đại điện.
Cung Dịch Đình
Kết cấu của cung Dịch Đình khá thú vị, mỗi một gian phòng đều là phòng
kép, gian trong là nơi ơ của những kẻ bị nhốt, gian ngoài là nơi ở của
cung nữ. Có mấy căn phòng đơn trừ phòng ở góc phía tây đều bị Lý công
công, Cao công công chiếm dụng. Do hai vợ chồng Trần huyện lệnh không
phải tội nhân nên Lý công công đã sắp xếp họ ở gian phòng phía tây.
Những tia nắng sớm mai lạnh lẽo len lỏi tới từng ngóc ngách trong cung,
tiết xuân lạnh lẽo, mặt hồ đông cứng, dường như cái lạnh cũng đông cứng
khuôn mặt những người trong cung. Các cung nữ thái giám nét mặt đều vô
cùng nghiêm túc, còn những người bị nhốt đều ủ rũ chán chường.
Một thái giám chấp sự cầm trên tay một cây roi làm từ da bò, hắng giọng
một cái, đứng giữa cung viện quát lớn: "Dậy đi, lũ lười biếng này." Chỉ
một lát, ngoại trừ căn phòng ở góc phía tây, cánh cửa những phòng khác
đều lần lượt mở ra, những người bên trong bước ra ngoài, xếp hàng ngay
ngắn trước mặt thái giám cầm roi. Một thái giám có xương gò má cao, cằm
nhọn bước tới, ánh mắt bắt đầu đảo khắp đám người. Thái giám cầm roi
đứng sang một bên, kính cẩn cúi người, xem ra cấp bậc của vị thái giám
cằm nhọn này khá cao đây.
Đảo mắt một lượt, thái giám có xương gò má cao đột nhiên nói: "Người mới đến đâu, Lý công công sao lại không dạy bọn chúng quy tắc ở đây vậy."
Thái giám cầm roi vội thưa: "Cao công công, người mới tới là phụ mẫu
song thân của đương kim phò mã gia, Hoàng thượng đặc biệt sắp xếp cho họ ở đây nên không coi là người trong cung Dịch Đình chúng ta."
Cao công công nghe vậy trợn trừng mắt: "Đã ở đây thì phải tuân theo quy
tắc chốn này, hà cớ gì vì hai người họ mà mà thay đổi quy tắc, đi gọi
hai người họ tới đây."
Lý công công đáp: "Vâng." Nói xong liền đi về phía căn phòng vẫn đang đóng kín cửa.
"Cốc cốc cốc" Lý công công vừa gõ cửa vừa gọi: "Lão gia phu nhân, hai
người đã dậy chưa, phiền hai vị ra ngoài một chuyến." Chờ một lát, cánh
cửa phòng bật mở, người ra mở cửa là phụ thân của Trần Cẩn Phong - Trần
huyện lệnh: "Ồ, xin hỏi công công có việc gì?"
Lý công công nói: "Trần lão gia, cung Dịch Đình có quy định, mỗi ngày
khi gà gáy đều phải thức dậy rồi đi tập trung, ăn sáng xong thì đi làm
việc, buổi chiều cũng vậy."
Trần huyện lệnh có chút không hiểu: "Nghe nói cung Dịch Đình là nơi giam nhốt con cái của các quan thần phạm tội, ta không phải lẽ nào cũng cần
tuân theo quy định này sao?"
Lý công công cười: "Trần lão gia, việc này do Cao công công sắp xếp,
ngài có thể đi hỏi Cao công công." Nói đoạn Lý công công nhìn về phía
đám người đang đứng tụ tập lại với nhau: "Cao công công đang ở bên kia."
Trần huyện lệnh đi về phía đó, nói với gã thái giám gò má cao: "Cao công công, không biết gọi lão tới có việc gì?"
Cao công công quan sát Trần huyện lệnh một lượt, khuôn mặt lộ vẻ khinh
khỉnh: "Quy định của cung Dịch Đình không phải do cá nhân ta thiết lập,
nếu đã tới rồi, nên tuân thủ các quy định ở đây. Đừng nói ngài là phụ
thân của phò mã gia, đến cả Hoàng thượng tới đây cũng phải tuân thủ."
Trần huyện lệnh nổi giận: "To gan, dám nói lời bất kính với Hoàng
thượng, ngươi có biết nếu những lời này truyền tới tai Hoàng thượng,
ngươi sẽ phạm phải tội chết, thành Trường An này có chỗ nào không phải
của Hoàng thượng. Trong chính ngôi nhà của mình mà phải nghe lệnh của hạ nhân, lẽ nào cung Dịch Đình không dưới sự quản thúc của vương pháp?"
Cao công công nghe thấy Trần huyện lệnh mắng mình hai tiếng "hạ nhân",
cũng không chịu thua kém: "Lão già này, hôm nay không cho ngươi nếm mùi
lợi hại, ngươi còn không biết bản công công ta họ gì. Người đâu, dẫn hắn tới Cảnh Dịch điện, bản công công phải giáo huấn hắn một trận."
Lời vừa dứt, Lý công công đứng bên cạnh liền kề tai nói nhỏ với Cao công công: "Xin công công bớt giận, hà tất gì phải vì một lão già mà mà
khiến nổi nóng. Lão ta không phải người ở đây, sớm muộn rồi sẽ rời đi,
đến lúc hắn kể lể chuyện của ngài với phò mã gia, phò mã gia có thể vui
vẻ bỏ qua sao? Cho dù Hoàng thượng, Hoàng hậu muốn ém chuyện này đi,
nhưng nếu để mọi chuyện trở nên ồn ào, các công công cung khác biết ngài không giáo huấn nổi một lão thất phu, há chẳng phải sẽ cười cung Dịch
Đình chúng ta hết người sao?"
Cao công công thấy có lí, lão già này sớm muộn cũng sẽ rời đi, hắn mới hỏi: "Vậy ý ngươi thế nào?"
Lý công công thấp giọng: "Chi bằng thế này.." Cao công công nghe xong thì mỉm cười, gật gật đầu.
Người trong cung Dịch Đình bị chia làm 3 nhóm, mỗi nhóm làm những công
việc khác nhau, Trần huyện lệnh và Trần phu nhân bị phân vào nhóm thứ 3, phụ trách dọn dẹp cỏ dại trong cung. Cả một buổi sáng làm việc mệt mỏi
khiến Trần phu nhân trước giờ chưa từng làm những việc tay chân nặng
nhọc mệt đến mức không đứng thẳng người lên được nhưng bà vẫn cố gắng
hết sức để làm việc, tránh tụt lại phía sau. Cung Dịch Đình có quy định, lúc làm việc ai bị tụt lại sau cùng không chỉ bị chịu một trận đòn roi
mà còn phải nhịn cơm trưa. Điều này khiến Trần phu nhân rất đau lòng,
đối với hai phu thê họ, điều hành hạ họ nhất không phải sự mệt mỏi về
thể xác mà là đau đớn về mặt tinh thần. Cao công công nói hai người họ
ai tụt lại sẽ không bị đánh, không bị nhịn cơm nhưng người kia phải chịu hậu quả thay, nghĩa là nếu Trần phu nhân bị tụt lại phía sau, Trần
huyện lệnh sẽ bị đánh, bị nhịn đói và ngược lại. Trần phu nhân sợ phu
quân sẽ vì mình mà bị liên luỵ, nên dù có mệt có khát, bà vẫn cam chịu
lao động khổ sai đến mức tay chân mềm nhũn, mồ hôi tuôn như mưa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT