Lời vừa dứt, Tiểu Đào chạy khập khiễng
tới: "Phong thiếu gia, Hoàng thượng phái người chờ ở tiền sảnh, nói là
mời ngài vào cung."
Trần Cẩn Phong nghe vậy nhanh chóng đi tới tiền sảnh.
Điện Lân Đức cung Đại Minh
Khúc Chung Cổ Hòa Minh tấu lên vang dội khiến Trần lão gia và Trần phu
nhân toát mồ hôi lạnh. Trần lão gia mặc dù thân là huyện lệnh cả một
huyện nhưng vẫn chưa đạt tới cấp bậc được Hoàng thượng đích thân triệu
kiến. Hay tin đương kim thiên tử muốn gặp vợ chồng ông khiến Trần lão
gia vô cùng sợ hãi, không biết bản thân đã đắc tội gì với vị Hoàng đế
nắm trong tay quyền sinh quyền sát này.
Khúc nhạc vừa kết thúc, Hoàng thượng ngồi ở chính điện đưa mắt nhìn hai
lão nhân, cười tủm tỉm: "Ái khanh cảm thấy khúc nhạc này thế nào?"
"Rất hay rất hay, Hoàng thượng triệu kiến, vi thần nhận được sủng ái mà
lo sợ, không biết Hoàng thượng triệu thần tới có gì dặn dò?" Trần lão
gia cố làm ra vẻ bình tĩnh.
"Hahahaha.." - tiếng cười hồn hậu vang bên tai, Trần lão gia rùng mình,
một dự cảm không lành xuất hiện trong lòng ông, ông len lén nhìn Hoàng
thượng nhưng lại không phát hiện được điều gì dị thường.
"Hôm nay triệu ái khanh tới là vì một chuyện tốt mà người người đều mong muốn nhưng không phải ai cũng đạt được. Lệnh lang Trần Cẩn Phong là một nhân tài hiếm có, khiến trẫm rất hài lòng. Trẫm có một ái nữ, tuổi tác
xêm xêm với Trần Trạng nguyên, nghe nói Trần Trạng nguyên chưa kết hôn,
trẫm muốn làm chủ, gả ái nữ của trẫm cho Trần gia các ngươi, không biết
bên thông gia thấy sao?" Lời Hoàng thượng như sét đánh bên tai, Trần lão gia thầm chửi một câu lão hồ ly, vội đứng dậy quỳ ở giữa điện: "Nhận
được sự hậu ái của Hoàng thượng là phúc lớn của Tiểu Phong, cũng khiến
thần an lòng, công chúa gả cho Trần gia chúng thần là vinh hạnh mà Trần
gia chưa bao giờ dám nghĩ tới. Có điều chuyện của tiểu nhi thần vẫn luôn để nó tự làm chủ, chúng thần già rồi, không ép được, chuyện này có lẽ
nên nghe ý kiến của Tiểu Phong." Trần lão gia hiểu rõ mệnh lệnh của
Hoàng thượng không ai có thể thay đổi, ngoài mặt thì hỏi ý kiến của ông, nhưng trên thực tế thì làm gì có cổ nào vượt quá đầu, có kẻ nào dám
chống đối. Hai tiếng "thông gia" cũng đã thốt ra miệng, một chức quan bé bằng hạt đỗ xanh như ông sao dám phản kháng. Có điều Trần lão gia không muốn giương mắt nhìn con trai bị rơi vào tình cảnh ấy, những lời ông
vừa nói có thể chẳng có tác dụng gì còn để lại ấn tượng xấu Hoàng
thượng, nhưng là một người cha đây là những điều ông có thể làm, chỉ cần con mình được hạnh phúc, có đánh đổi bằng cái mạng già này ông cũng cam lòng.
Quả nhiên Hoàng thượng có vẻ tức giận bởi ý tốt của ông bị lão già trước mặt gạt phắt đi: "Từ xưa tới nay, mệnh lệnh cha mẹ, lời nói của bà mối
là những điều then chốt để quyết định một mối hôn sự, xem ra Trần gia
các ngươi lại không theo quy củ phép tắc, đã như vậy đợi Trần Trạng
nguyên tới ta sẽ hỏi rõ hắn."
Âm nhạc lại nổi lên, hai vị lão nhân từ lâu đã không có tâm trạng thưởng thức, chỉ muốn nhanh chóng được rời đi. Đãi ngộ cung đình kiểu này quả
thực họ nhận không nổi.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Trần Trạng nguyên đang đợi bên ngoài điện." Một vị công công bẩm báo.
"Truyền." Hoàng thượng mặt không chút cảm xúc truyền lệnh.
"Truyền Trần Trạng nguyên vào điện." Theo tiếng tuyên gọi của công công, một nam tử phong nhã tiến vào, con ngươi đen như hai hạt hắc trân châu
sâu thăm thẳm, đôi mắt chàng sáng lấp lánh, ánh nhìn mê hồn. Trần Cẩn
Phong cầm chiếc quạt trên tay, nhanh nhẹn bước tới trước điện, quỳ
xuống: "Tham kiến Hoàng thượng."
"Trần ái khanh bình thân." Giọng nói Hoàng thượng có chút mệt mỏi, Trần Cẩn Phong đứng dậy.
"Trần ái khanh, ngươi xem ai đang ngồi dưới sảnh?" Giọng Hoàng thượng không chút thay đổi.
"Phụ thân, mẫu thân." Trần Cẩn Phong nghiêng đầu nhìn, thấy hai lão nhân ngồi sau án kỉ đang vui vẻ nhìn mình. Sống mũi cay cay, chàng bước
những bước dài rồi ôm chầm lấy cha mẹ đang sụt sùi nước mắt.
"Trần ái khanh, hai vị thông gia đi đường xa tới, trẫm tạm thời sắp xếp
hai vị ở tại cung Dịch Đình. Ngoài ra trẫm còn ban cho ngươi biệt uyển,
chờ sau khi ngươi và công chúa đại hôn, cả nhà các ngươi sẽ cùng chuyển
đến sống tại biệt uyển."
Cung Dịch Đình là nơi như thế nào? Đó là nơi thu nhận con cái của quan
lại phạm tội. Trần Cẩn Phong hiểu Hoàng thượng sắp xếp cha mẹ ở lại cung Dịch Đình là muốn cảnh cáo chàng, sau đại hôn cha mẹ sẽ chuyển đến biệt uyển sống với chàng, còn không cung Dịch Đình sẽ là nơi họ sống nốt
quãng đời còn lại.
"Tốt, hai vị thông gia cũng đã tới rồi, ta tính 7 ngày nữa sẽ là ngày cử hành đại hôn." Trần Cẩn Phong không ngờ mọi việc lại diễn ra vội vàng
như vậy, mặc dù chàng biết đây là một cuộc hôn nhân chính trị, công chúa gả cho chàng cốt chỉ để lôi kéo chàng vào thế lực hoàng cung, nhưng
chàng không hiểu tại sao chuyện thành hôn lại phải nóng vội đến vậy.
Bảy ngày nữa sẽ là ngày đại hôn của bản thân, Trần Cẩn Phong cười khổ lê bước trên đường về biệt uyển, hai thị vệ theo sát sau lưng chàng, không rời nửa bước.
"Đừng theo nữa, ta muốn đi một mình cho khuây khỏa." Trần Cẩn Phong dừng lại, nói với Trình Xung, Tấu Thái Tiêu.
Hai người không nói gì, Trần Cẩn Phong bước một bước họ lại đi kề sát sau chàng.
"Hai ngươi đừng đi theo ta nữa, ta không trốn đâu, nam tử trong thiên hạ có kẻ nào không muốn lấy công chúa, ta mừng còn không kịp nữa, trốn đi
thế nào được. Huống hồ gia phụ gia mẫu đều đang ở trong cung, ta có thể
bỏ rơi họ được sao? Những ngày tháng một mình sắp kết thúc rồi, ta muốn
hưởng thụ nốt mấy ngày này đâu có gì là sai, các ngươi cứ kè kè theo sau thế này khiến ta mất cả tự do. Thế này đi, ở đây ta có ít bạc, ta đi
dạo đường Trường An, các ngươi tìm chỗ nghỉ chân, chiều tối hẹn ở đầu
đường Trường An, không gặp không về, thế nào?" Trần Cẩn Phong buông vài
câu rồi đi về phía đường Trường An.
"Phò mã gia nói đúng đấy, ngài ấy là nam nhân, có nam nhân nào không
muốn lấy công chúa, ngài ấy sẽ không bỏ trốn đâu." Tấu Thái Tiêu nhìn
Trình Xung.
"Nhưng Hoàng thượng hạ lệnh." "Lệnh chết nhưng người sống, người còn thì sợ cái gì."
"Nhưng mà.."
"Không nhưng gì hết, hai chúng ta đi đến tửu quán gần đây uống một trận, ta biết chỗ này có một quán rất ngon." Trình Xung còn đang do dự thì
Tấu Thái Tiêu đã kéo hắn đi về phía tửu quán.
Trần Cẩn Phong bước đi trên đường Trường An, chàng nào có thiết tha gì
chuyện dạo phố phường, chỉ là không muốn có người có lẽo đẽo bám theo
mình như cái đuôi thôi.
"Ê, tên khốn, đi một mình nhạt nhẽo vô vị, bản công tử đi với ngươi,
thấy thế nào." Bị đập mạnh vào lưng, Trần Cẩn Phong quay người lại, thấy vị công tử gặp bên hồ lần trước đang nhìn mình, vẫn là đôi mắt nhanh
nhạy, đậm phong tình ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT