Cấp trên tỏ ra bất mãn, làm cấp dưới hẳn phải hết sức lo sợ.
Thế nhưng mấy năm nay chịu đựng ở hải quan, Tôn Vô Vi có thể khiến tiền đồ của mình ảm đạm không chút ánh sáng, song vẫn chẳng phải là kẻ không thức thời, lại thờ ơ thọt một câu: “Không có đuôi, không dựng lên nổi.” Vừa dứt lời, đột nhiên có thứ gì đó xé gió mà tới, bay lướt qua tai.
Lỗ tai bị đánh đau, Tôn Vô Vi giơ tay lên xoa, quay đầu xem thứ vừa rơi xuống đất, hóa ra là chiếc bút máy Bạch Tuyết Lam mới dùng để viết.
Bạch Tuyết Lam vỗ tay lên bàn đến “bùm” một tiếng. “Cút ra ngoài!”
Tôn Vô Vi buông bàn tay đang xoa tai xuống, tiếp tục đáp “vâng”.